Chuyện tình ở trường phù thủy - Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2:

Nhã Đồng he hé mí mắt. Cô bé đã dần dần tỉnh lại.

Cố gắng ngồi dậy, cô bé cảm thấy chân tay rã rời, cả người hầu như không còn một chút sức lực nào cả.

Bộ dạng Nhã Đồng bây giờ thật thảm hại.

Mái tóc mượt thường ngày bây gì đã bị xổ tung ra rối bù hết cả lên. Hai má thì sưng đỏ đến bây giờ vẫn còn rát, quần áo thì xộc xệch.

Nhã Đồng dưa mắt nhìn xung quanh.

Đập vào mắt cô bé là hình ảnh một nhóm có ba người mặc vest màu đen đang cố gắng dựng nhóm Nguyệt và Vân ngồi dậy ở phía trước ngôi nhà hoang.

Lúc nãy trong lúc kích động, chính Nhã Đồng đã điều khiển những hòn sỏi nhỏ phía bên dưới bay lên và chọi vào người bọn chúng.

Sau khi bọn chúng ngất đi vì sợ hãi thì cô bé cũng chẳng còn biết gì nữa.Nhã Đồng chỉ nhớ được chừng đó.

Chuyện này thật sự rất khó tin. Nhất định là cô bé đang bị ảo giác.

Phải rồi chắc chắn là cô bé bị bọn chúng đánh mạnh tay quá nên sinh ra ảo tưởng đấy thôi

Nhã Đồng thoáng nghe thấy mấy người mặc đồ đen lẩm nhẩm một vài câu gì đó mà cô bé không thể nghe thấy được.

Chắc họ là cảnh sát đến để cứu cô bé.

-"Em tỉnh lại rồi hả?" Một chị áo đen để ý thấy Nhã Đồng đã tỉnh liền bước lại gần hỏi han.

Nhã Đồng giật mình ngẩng đầu lên nhìn, chị ấy có mái tóc màu tím trông rất là lạ mắt và cũng phải thừa nhận luôn là nó khá đẹp.

Và chị tóc tím nhìn rất là hiền, chẳng giống kẻ xấu gì cả.

-" Vâng, nhưng chị là ai? Cả mấy chú kia nữa. Mọi người có phải là cảnh sát không?" cô bé chỉ tay về phía hai người áo đen đang bận rộn đằng kia tò mò.

-"Cảnh sát!" chị ấy thốt lên đầy ngạc nhiên rồi xoa đầu Nhã Đồng "Cứ cho là thế nếu em muốn."

-"Vậy chị không phải là cảnh sát...chẳng lẽ..." Nhã Đồng không dám hỏi tiếp. Nếu bọn họ là kẻ xấu thì cô bé chết chắc rồi. Họ lại mặc toàn đồ đen thế kia, trông giống như là xã hội đen ấy.Nghĩ đến đây mặt của cô bé trắng bệch ra.

-"Đừng sợ bọn chị không phải là người xấu đâu. Chị cũng giống như em thôi." Nhận thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của Nhã Đồng chị tóc tím liền lên tiếng trấn an." cái này của em phải không?"

Nhã Đồng nhận lấy những mảnh vụn của tờ thư khen và giấy báo nhập học cùng với tấm ảnh nhỏ còn nguyên vẹn của mẹ.

Và cô bé ngạc nhiên tới nỗi miệng há hốc, tròng mắt thì suýt lòi cả ra ngoài khi thấy chị ấy chỉ vừa chạm tay vào chúng và hô liên "liền lại" thì ngay lập tức những mảnh vụn bay lên và ghép vào nhau một cách hoàn chỉnh như chưa bao giờ bị xé vậỵ.

Nhã Đồng hết nhìn hai tờ giấy lại đến nhìn chị tóc tím. Ngỡ ngàng đến mức á khẩu luôn.

Cô bé lắc đầu quầy quậy rồi đưa tay lên đùi mình véo một cái. Đau, cô bé cảm giác được rất là đau. Chắc chắn không phải là mơ rồi.

-"Lúc nãy đúng là em đã.." Nhìn lại hai tấm giấy một cái để khẳng định thêm cho giả thiết của mình, cô bé chuyển hướng nhìn sang chị tóc tím dè dặt hỏi ."...Làm cho những viên đá bay lên thật ạ."

-"ừ, lúc bọn chị đến thì em đã bị ngất vì súc mạnh bộc phát quá giới hạn."

Nhã Đồng hoàn toàn sũng sờ.Mặc dù đã rành rành ra đấy nhưng chuyện này vẫn thật là khó tin.

-" sức mạnh bộc phát quá giới hạn..."cô bé vô thức lặp lại lời chị tóc tím "...đừng nói với em chị là phù thuỷ hay là cái gì khác đấy nhé!"

-"Em thông minh thật, bọn chị đúng là phù thuỷ và em cũng thế" Chị tóc tím cười rõ tươi và xoa nhẹ đầu Nhã Đồng thích thú.

Sock. Không chỉ là bọn họ mà ngay cả cô bé cũng là phù thuỷ.Không thể tin nổi.

Từ hồi còn bé Nhã Đồng vẫn luôn ước mình cũng có một cây đũa phép giống như harry potter, ước mình được cưỡi chổi thần bay quanh phố chơi một vòng...Nhưng đó là lúc bé còn bây giờ thì khác...

-"Nhanh lên chúng ta phải rời khỏi đây trước khi bọn nhóc đó tỉnh lại." hai chú áo đen kia dường như đã làm xong việc vội vã chạy đến chỗ Nhã Đồng và chị tóc tím.

-"Nào em gái nhà em ở đâu..."

-"nhà số 35 ngõ 4..."

Nhã Đồng vẫn còn trong trạng thái chưa tiêu hoá hết những gì mà chị tóc tím vừa nói, liền đã bị chị ấy nắm chặt tay.

'BÙM' Một tiếng nổ nho nhỏ vang lên và bây giờ cô bé đang ở trong phòng khách nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net