Chuyện tình ở trường phù thủy - Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4: 

-"Á..." anh bạn tóc đỏ - nạn nhân xấu số vừa được xơi nguyên một hòn đá của Nhã Đồng ôm lấy đầu rên rỉ.

-"Bạn có sao không..." Nhã Đồng sau khi nhận ra thảm hoạ mà mình gây ra thì ngồi thụp xuống chỗ nạn nhân hai tay ra sức gỡ tay của tóc đỏ ra để xem thành quả của mình "xin lỗi... xin lỗi... tôi không cố ý, bạn có sao không?"

-"Tránh ra, tôi không sao. đây là khu vực cấm tại sao cậu lại ở đây." cậu bạn tóc đỏ dường như đã bớt đau thì ngẩng đầu lên nhìn cô bé chất vấn.

-"Tôi..." Nhã Đồng cúi đầu áp úng không dám nhìn cậu ta.

-''NÓI NHANH" Tóc đỏ đột nhiên quát lớn làm Nhã Đồng giật mình ngã nhào về phía sau, hai tay chống lên phía sau lưng.

Cô bé nhìn tóc đỏ đến nỗi ngây ngốc. Cậu ta... đẹp trai quá. Nước da trắng hồng, đôi mắt đen ánh lên vẻ tinh ranh, khuôn mặt giống như bức tượng được điêu khắc tinh xảo mặc dù bây giờ vẫn còn u một cục bự ở trên trán nhưng cậu ta vẫn giống như là một thiên sứ vậy.

-"Ê...Ê" Tóc đỏ không biết đã đứng dậy từ lúc nào hai tay vẫy vẫy trước mặt Nhã Đồng.

- "Hả..." Nhã Đồng như tỉnh mộng nhìn tóc đỏ.

-"Cậu làm gì mà nhìn tôi si mê như vậy" cậu ta bất chợt đứng thẳng người vênh mặt nhìn cô bé "Cậu thấy tôi đẹp trai quá chứ gì!"

-"..."

-"Tôi là thành viên của Hội học sinh. Cậu đã tự ý xâm nhập khu vực cấm vì vậy mời cậu theo tôi đến phòng kỉ luật chịu phạt." Tóc đỏ bỗng nghiêm giọng lại và kéo Nhã Đồng đi theo.

-"Thầy hiệu tưởng đã cho phép tôi vào đây" Cô bé lo lắng giật tay mình lại "xin lỗi đã đến giờ tôi phải về phòng học rồi."

Nhã Đồng xoay người lại khẩn trương trở về. Thầy hiệu trưởng dã căn dặn là tuyệt đối không thể để các thành viên của hội học sinh hay là ban kỉ luật bắt được, nếu không cô bs sẽ bị giam lỏng 3 ngày vì tội giám xâm nhập cấm địa.Khi đó thì thầy cũng không thể giúp gì được. Mà hai ngày nữa là cô bé phải kiểm tra sát hạch rồi.

Nếu không phải nghe thầy hiệu trưởng xúi giục ở đây không khí tốt thuận lợi cho việc luyện tập thì Nhã Đồng có to gan đến mấy cũng chẳng giám vào. Bây giờ thì hay rồi, vừa mới vào còn chưa kịp luyện tập đã bị bắt quả tang. Thôi thì trước tiên là phải chuồn cái đã.

Nhã Đồng tăng tốc chạy như bay về phía khuôn viên trường trước khi bị cậu bạn tóc đỏ bắt lại.

-"Trói chân." giọng của tóc đỏ lại một lần nữa vang lên phía sau cô bé.

Nhã Đồng có cảm giác như có ai đó đột nhiên trói chân của cô bé lại với nhau vậy.

OẠCH! Nhã Đồng chụp ếch một cú đau điếng. Mặt dúi xuống đất mạnh đến nõi trong miệng còn ngậm nguyên một chiếc lá, mông thì chổng lên trời và cô bé lại đang mặc váy vì vậy những thứ không thể nhìn thì cậu bạn tóc đỏ đã thấy hết rồi. Phải nói là vô cùng thảm.

-"Cậu làm gì thế tại sao lại yểm bùa tôi." Nhã Đồng chật vật đứng dậy tức giận chất vấn tóc đỏ.

-"Ai bảo cậu chống đối làm gì mà..." đột nhiên ánh mắt của tóc đỏ nhìn cô bé mờ ám khiến cô bé không khỏi rùng mình mà lùi lại mấy bước " cậu lớn thế rồi mà còn thích chuột micky hả?"

-"Hả..." mặt Nhã đồng ngu ngơ không hiểu cậu ta đang nói cái gì.

Chuột micky. CHUỘT MICKY! ý cậu ta là hình chuột micky trên chiếc quần con của cô bé.

Chẳng lẽ cậu ta đã nhìn thấy. Mặt nhã Đồng xạm đen lại như có bão đổ bộ. Cậu ta đúng là tên biến thái vô duyên nhất mà cô bé từng gặp.

Nhã Đồng nhìn lại kẻ đang cười lăn lộn dưới đất, tức đến nỗi ói máu.

"BỐP"

-"Á..."

Người ta thường nói thẹn quá thì hoá giận, và Nhã Đồng bây giờ đang trong tình trạng đó.Cô bé tập trung hết sức và thẳng chân đạp một cú đầy uy lục vào bụng tóc đỏ. Sau đó thì bỏ đi để mặc cho nạn nhân đang ôm bụng kêu thảm thiết.

Và dường như vẫn chưa hả cơn giận, sau khi đi được vài bước thì cô bé quay trở lại và bồi thêm cho cậu ta thêm mấy cú đau điếng rồi mới bỏ đi hẳn."BINH..BỐP..BỐP"

-"Ê.. con nhỏ kia cậu đứng lại đó cho... tôi" tóc đỏ ôm bụng gọi Nhã Đồng í ới.

Ở phía đằng xa có một người đang mỉm cười đầy thú vị.

-" Mi là một con khỉ đột vô duyên!" đi được một doạn Nhã đồng đột nhiên dừng lại quẳng lai cho tóc đỏ một câu khiến hắn ta chết đứng.

***

RẦM! Cánh cửa phòng bị đạp mạnh đến nỗi bàn lề suýt bong cả ra.

5 người trong phòng giật nảy mình nhưng khi nhìn thấy thủ pham thì lại cúi đầu làm tiếp việc của mình.

Dường như chuyện này ở đây xảy ra như cơm bữa, cái cánh cửa tội nghiệp đó đã phải đem đi bảo trì không dưới 3 lần kể từ khi cậu ta nhập học.

-"Có chuyện gì mà đại ca tức giận như vậy." Một đứa đàn em tỏ vẻ quan tâm chạy đến hỏi đại ca của mình rồi la lên thất thanh " Ôi trời kẻ nào lại đánh đại ca ra nông nỗi này?"

-" Hả'' Có kẻ dám đánh cả Hoàng Thành Vũ ư? cả mấy người trong phòng xúm đến chỗ tóc đỏ nhìn như sự lạ. Thấy khuôn mặt bị bầm dập đến tội ngiệp của Thành vũ thì mọi người đều nhịn cười đến nỗi mép giật giật, vai rung rung.

-"Ha ha ha" Một người trong phòng cười lớn mà không hề nhìn đến sắc mặt của 'khỉ đột vô duyên'.

-"Cậu làm gì mà cười như bị bỏ bùa thế " Thành Vũ nhăn nhó nhìn Lôi Vũ Nam

-''Không chỉ là nhìn cái mặt cậu tớ thấy buồn cười quá'' Vũ Nam vuốt vuốt hai bên mép mình "mà ai lại to gan đi đánh cả đại ca của trường pháp thuật Tinh Vân thế này"

-"Không biết'' tóc đỏ tự dưng nổi giận đùng đùng.

-"KHÔNG BIẾT" Ba tên đàn em trong phòng cùng ngạc nhiên mà đồng thanh.

-"Ừ. Lúc chiều ở cấm địa thấy có con nhóc nào đó lảng vảng, định bắt về chịu tội thì " Tóc đỏ chỉ tay vào mặt mình để có thêm dẫn chứng "bị nó đánh cho thế này đây. Con nhỏ chết tiệt tôi mà bắt được cô thì..."

-"Con nhỏ nào to gan vậy" mấy tên đàn em lại đồng thanh tập hai át lời của tóc đỏ.

-'Chứ khÔng phải cậu trêu chọc người ta nên mới bị đánh hả" giọng nói trầm trầm lạnh lẽo vang lên phía cuối góc phòng.

Nhất loạt mọi người đều hướng mắt về chỗ người phát ra giọng nói vừa rồi. Con người lạnh lùng mà từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng nói câu nào.

-"Anh cũng ở đây hả, thế mà em không biết?" Thành Vũ vui vẻ nhảy đến chỗ của Hoàng Trình Phong nũng nịu y như con nít "Anh! giúp em tìm ra con nhỏ ấy nhé."

-"Không."

-''ANH!" Tóc đỏ ra sức lay lay tay của Hoàng Trình Phong.

Khuôn mặt anh dần dần đanh lại nhìn Thành Vũ . Ánh mắt mang một vẻ lạnh lẽo mà không ai dám đến gần.

Thành Vũ nhìn thấy ánh mắt của anh mình thì thụt hai tay lại. Mấy tên đàn em thì sock đến nỗi cằm suýt rơi xuống đất khi nhìn thấy đại ca cả mình hồn nhiên đến mức xì-tin như vậy. Còn Lôi Vũ Nam thì cười lớn thêm.

-"Anh không giúp thì em tự tìm. Ba đúa kia đi với anh." Thành Vũ vùng vằng đi ra cửa, rồi gọi thêm ba tên nhóc đang tự kỉ một góc. Và không quên đe doạ anh mình " em sẽ lật tung trường này để tìm cô ta đấy."

-"Này... này " lôi vũ nam ngưng cười " này, Hoàng Thành Vũ..này.."

-"Cứ kệ nó, nó sẽ không tìm được đâu"

-"Hả! ừ.' mặc dù không hiểu sao bạn mình lại nói như vây nhưng Lôi Vũ Nam cũng yên tâm đi làm tiếp công việc đang dở dang của mình.

Căn phòng lại trở về với không gian tĩnh lăng như nó vốn có. Hai con người trong phòng với hai suy nghĩ khác nhau nhưng là về một người.

***

-"Ở đây mát thật."

Nhã Đồng ngồi xuống dưới gốc cây anh đào ngắm mây, mây mùa thu thật là đep, trắng tinh khôi không một gợn đen.

Cô bé vừa hoàn thành xong bài thi sát hạch. Bằng của cô bé là loại bằng loại D, tương tự như loại trung bình ở trường cũ mà Nhã Đồng học.

Thật là! Nhã Đồng Chưa bao giờ bị điểm thấp như vậy, từ trước đến giờ cô bé chỉ có điểm tuyệt đối.

Mặc dù thầy hiệu trưởng nói đó có thể coi là kì tích nhưng Nhã Đồng cảm thấy mình có thể làm tốt hơn thế.Cũng tại cái đề thực hành, ra gì không ra lại nhằm đúng bùa nâng lên mà ra, thế là trong khi cô bé chật vật yểm bùa với một xô nước không biết ở đâu một con dơi bay ra. Nguyên chậu nước ụp luôn vào đầu của vị giám khảo khiến ông ta giận điên lên đánh luôn một điểm F (KÉM) vào sổ. Cũng may điểm lý thuyết của cô bé đạt tuyệt đối nên mới kéo lên được.

Mà nếu không phải tại tên khỉ vô duyên kia thì hôm đó cô bé đã luyện tâp được bùa nâng lên rồi chứ. Càng nghĩ càng thấy tức, rõ ràng hôm đó Nhã Đồng vẫn chưa vào khu vực cấm mà mới chỉ đứng bìa rừng. Vậy mà tên vô duyên không biết từ đâu nhảy ra làm gián đoạn việc luyện tập của cô bé.

Nhã Đồng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Từng cơn gió nhẹ thổi nhẹ, mang đến cho cô bé cảm giác rất quen thuộc.

Nhã Đồng mơ thấy một giấc mơ rất lạ. Trong gấc mơ có một bé gái xinh đang cắm những chiếc chong chóng rực rỡ trên một ngọn đồi. Cô bé chờ mãi chờ mãi nhưng chong chóng vẫn không quay. Rồi có một cậu bé đến, cậu ấy vẫy tay, một làn gió mát thổi đến và chong chóng của cô bé bắt đầu quay. Cô bé đó cùng với cậu bé cùng chơi rất vui trên ngọn đồi. Sau đó cô bé bị một con quái vật bắt đi cô bé sợ hãi gọi cậu bé nhưng dường như cậu ấy chẳng nghe thấy...

Nhã Đồng giật mình tỉnh lại, trán của cô bé lấm tấm mồ hôi.

Và cô bé nhìn thấy bên cạnh mình có một người đang dựa vào gốc cây anh đào ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net