Chap 45:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Con/Cháu chào cô.-Cả 2 đồng thanh.
Mẹ Thảo nhìn nó 1 lúc, vẻ mặt khó chịu, mặc dù vẫn nở một nụ cười, nhưng nó thấy nụ cười này ngượng ngạo, giả tạo một cách đáng sợ.
-Long, con mới tới hả?-Mẹ Thảo không thèm chào nó.
-Mọi người ngồi vào bàn đi chứ.-Tiếng Thảo cất lên ở cửa bếp.
Thảo mới lên thay đồ xong. Hôm nay Thảo mặc 1 chiếc váy màu xanh nc biển dài đến gần gối, tóc xoã ngang vai. Xinh, hôm nay Thảo cực xinh, khác vs phong cách nhí nhảnh hàng ngày. Giờ đây Thảo là 1 thiếu nữ xinh đẹp, duyên dáng. Thằng Long nhìn thấy thì mồm há hốc, thiếu điều chảy dãi ra.
Nó chỉ nhìn qua rồi cúi xuống đùa với cu Bin tiếp.
Bắt đầu bữa ăn, có nghe nói thịt kho do Thảo làm nên cả 2 cùng phải ăn thử. Nó gắp 1 miếng lên, cho vào miệng, khẽ nhăn mặt. Mặn, phải nói quá mặn, hic. Thằng Long thì vẫn luôn miệng khen ngon, haiz, giả tạo hay đây là khẩu vị của thằng Long thật ta? Bố Thảo có mời nó uống volka nhưng nó chối khéo, ông cũng chả ép. Nói sơ qua về bàn ăn nhé, 2 ghế ở 2 đầu bàn, 2 bên đều có 3 cái ghế. Ban đầu Thảo định ngồi cùng nó với Bin nhưng nó nhắc khéo nên Thảo đành sang ngồi với thằng Long.
Trong bữa ăn, bố mẹ Thảo chỉ hỏi thằng Long với Thảo mà không đả động gì đến nó. Nhưng nó lại không cảm thấy khó chịu ngược lại rất thoải mái. Nó ngồi ăn và gắp thức ăn cho cu Bin, thỉnh thoảng Thảo lại gắp cho nó.
Bữa ăn trôi qua trong sự bình yên, ăn xong thằng Long tí tởn theo Thảo đi rửa bát, mẹ Thảo gọt trái cây, nó với cu Bin cùng bố Thảo lên phòng khách trước. Một lúc sau cả 3 cùng lên, mẹ Thảo hỏi nó.
-Toàn hả? Cháu là bạn Thảo à, nhà cháu ở đâu, bố mẹ cháu làm gì, nhà có mấy anh chị em?
Nó hơi khó chịu vì mấy câu hỏi của bà này, hỏi như hỏi cung không bằng. Nhưng nó vẫn phải tỏ ra vui vẻ trả lời.

-Vâng, cháu với Thảo là bạn. Nhà cháu dưới Bắc Giang lên đây học, cháu có 1 người anh đang học năm 2 học viện an ninh. Bố mẹ cháu thì buôn bán bình thường thôi.
Nó thấy mẹ Thảo có vẻ khinh nó khi nó nói xong.
-Cháu thấy đấy, Long với Thảo quấn quýt như thế, gia đình Long điều kiện cũng tốt, nên cô chú mong cháu ít tiếp xúc với Thảo thôi, cháu không  xứng đâu.
-Mẹ này...
À hoá ra là vậy, mời nó đến để kêu nó tránh xa Thảo. Nói thẳng luôn 1 câu cho nhanh. Nó im lặng không nói gì, ánh mắt Thảo như muốn xin lỗi nó vậy.

Bố Thảo đột nhiên quay sang nó.
-Con là ng đã cứu cu Bin nhà chú à?
-Vâng, tình cờ thôi chú.-Nó trả lời tế nhị.
-Con cũng bơi giỏi nhỉ?-Giọng mẹ Thảo mỉa mai nó.
-Vâng, ng "nhà quê" bọn cháu học bơi từ nhỏ r.-Nó nhấn mạnh 2 từ nhà quê.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net