Chap 74:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tụi bây đánh lẻ đâu cả chiều thế?
Ngân nghe xong thì mặt đỏ lừ, cúi gằm mặt xuống, hai tay vân vê vạt áo. Thằng Vũ thấy thế thì cười hề hề!
-Tao nhờ người khuân tủ lạnh qua đây để đồ ăn ý mà. Với nãy đi với mấy anh chị mua đồ về chút liên hoan!
-Liên hoan.-Nó khó hiểu.
-Tụi chị mới lên, với mừng hai em đến nên liên hoan luôn ý mà.-Chị Trinh.
-Thôi mọi người tập trung nấu nướng đi, muộn rồi.-Chị Tuyết lên tiếng.

-Toàn, vào đây tao bảo! -Quay sang mấy anh chị.
-Mọi người cứ làm trước đi, em với Toàn có chút việc.
Mấy anh chị trong xóm nghe xong xách đồ đi nấu. Thằng Vũ lôi nó vào phòng sau đó chốt cửa lại.
-Hôm nay mày sao thế Toàn? Mày lạ lắm?

-Sao là sao? Lạ gì đâu?
-Đmm, anh em mày còn dấu tao. Hôm nay mày nói nhiều, không giống mọi hôm tí nào. Có chuyện gì thì bảo với tao.
Nó hơi chột dạ, hôm nay tâm trạng nó không được tốt, nó không muốn mọi người biết nên cố gắng tỏ ra không sao. Hình như nó đã mắc sai lầm khi nói quá nhiều, mấy người kia thì không ai hay biết, nhưng thằng Vũ chơi cùng nó khá lâu nên không qua được mắt thằng bé.
-Không có gì đâu mày. Mai Valentine, tao chỉ hơi buồn thôi.
Nó không muốn thằng Vũ lo lắng nên trả lời qua loa. Thằng Vũ không nói gì, lẳng lặng đi ra khỏi phòng. Thằng bé hiểu Valentine là ngày kinh khủng với nó ra sao nên chắc cũng muốn để nó yên tĩnh.
-Mày bảo mọi người tao hơi mệt, tí xong qua gọi tao nha.
-Ừ.
Nói xong thằng Vũ đi ra khỏi phòng, nó khép cửa lại nằm dài trên giường. Với tay lấy cái balo, nó mở ngăn nhỏ ra lấy 1 cái hộp nhỏ, bên trong là sợi dây chuyền mà 1 năm trước vào cái ngày này, nó tính đem tặng Vy. Đưa sợi dây chuyền lên ngắm, ký ức tươi đẹp với Vy hiện về. Nhưng càng nhớ đến kỷ niệm này, tim nó lại đau thắt lại.
-Xong rồi mày ơi. Ra nhanh đi, mọi người đang đợi kìa, chờ mỗi mày thôi.-Thằng Vũ đi lại gần nó nói.
-Ukm, mày ra trước đi, tí tao ra luôn.-Nó ngáp dài nói.
Thằng Vũ đi ra, nó đưa tay lên ngáp cái nữa. Thì ra nãy nó đang ngắm sợi dây chuyền thì ngủ quên. Quái lạ, sao hôm nay nó ngủ nhiều quá ta. Mà thôi, quan tâm gì chuyện đấy, sau này tính vậy. Nó vào quơ lấy bộ quần áo chui vô nhà tắm, kiếm dòng nước mát lạnh để gột rửa đi mệt mỏi. Tắm xong, lau khô tóc, nó đi ra ngoài sân đã thấy mọi người ngồi đủ cả ở đấy rồi.
Nó nhìn xung quanh, còn dư 1 chỗ trống khá lớn cạnh thằng Vũ với anh Phong, chắc dư cho nó. Nó ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh.
-Xin lỗi mọi người, em có chút việc nên ra muộn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net