Chap 77:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ơ đệch! Chị My làm quả đau tim vãi, cứ tưởng phải học, may vãi. Chị My nói xong tụi con gái bu lại thành vài top rồi bày đồ ăn ra. Ba thằng kia bâu vào chỗ thằng Vũ ngồi chém gió. Cái lớp này kỳ lạ thật, tiết sau kiểm tra 1 tiết Hoá mà chả có ma nào lôi sách ra ôn! Nó cũng nằm trong số đó, không phải nó tự tin sẽ làm được hay gì gì đó mà đơn giản là chả còn tâm trạng nào mà học.
Chán nản, nó gục mặt xuống bàn, đeo tai nghe vào mở mấy bài tiếng anh ra nghe cho thoải mái. Đang nghe nhạc du dương đột nhiên nó nghe thấy tiếng nói chuyện rất to ở phía trước, hoá ra là 1 đám gồm 6 đứa con gái đang tám, từ quần áo, giày dép, đồ ăn vặt...cho đến phim hàn xẻng, oppa,... Nó nghe mà nhức hết cả đầu, đành phải lên tiếng.
-Mấy bạn có thể nói nhỏ hoặc ra chỗ khác nói chuyện được không? Tôi muốn yên tĩnh.
Mấy nhỏ không nói gì chỉ nói chuyện nhỏ lại. Tuy vẫn hơi ồn nhưng nó cảm thấy dễ chịu hơn. Nhìn kỹ mới thấy nhóm đó toàn ban cán sự lớp: nhỏ Trâm lớp trưởng, Ngân lớp phó, Mai lao động, Tâm văn nghệ, Linh bí thư, và 1 nhỏ nữa mà nó không quen. Nó nói xong mà thấy ánh mắt nhỏ Linh cứ nhìn chằm chằm vào nó làm nó hơi khó chịu. Nó lại gục đầu xuống bàn lim dim. Đang mơ màng trong đống suy nghĩ lại có tiếng ồn làm nó hơi bực mình. Ngước lên lại là 6 nhỏ đó, nó bực mình cất tiếng.
-Làm ơn để tôi yên.
Nhưng đáp lại chỉ là những tiếng nói chuyện ngày càng to hơn. Nó khá bực mình nhìn mấy nhỏ.
"Đoàng" (Chả biết miêu tả sao)
Cả lớp hướng ánh mắt về nơi phát ra tiếng kêu đó. Mấy nhỏ kia thì tái mặt nhìn, khuôn mặt nó gần như không có cảm xúc, gọi luôn là vô cảm ý. Bàn tay phải nó vẫn nắm chặt, từng giọt máu đỏ tươi chảy dần xuống, đỏ hết cả tay. Mảnh kính bám đầy trên tay nó và vương đầy dưới sàn, chỗ chỗ dính máu. Nó gằn giọng rõ từng từ:

-Làm ơn để tôi yên!
Chính xác là do nó quá bực mình vì bị làm phiền nên đã vung tay lên đấm thẳng vào tấm kính ô cửa sổ làm nó vỡ ra kèm theo những âm thanh khô khốc.
Cảm giác đau nhói dần lan truyền xuống bàn tay nó. Nghĩ lại cũng thấy hài, mang tiếng trường chuẩn, toàn học sinh khá giả mà trường lại lắp kính đểu, méo gì đấm phát vỡ luôn.
Thằng Vũ đi lên phía nó đưa nó 1 miếng vải rồi đi lên nói gì đó với chị My. Một lúc sau chị My đi xuống chỗ nó, khuôn mặt đầy lo lắng:
-Nhóc có sao không? Đi xuống phòng y tế đi!
-Cảm ơn. Em không sao đâu!
Nó vừa nói vừa lấy tấm vải thằng Vũ đưa quấn quanh bàn tay. Xong xuôi nó đi xuống góc lớp lấy chổi với đồ hót rác để hót đống mảnh kính vỡ vào thùng rác. Bỏ mặc những lời hỏi han hay những ánh mắt khó hiểu của bọn trong lớp, nó đi lại bàn rồi gục mặt xuống. Máu trên tay vẫn chảy thấm đẫm cả miếng vải.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net