Chap 96:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Anhhh...
-Ơ...Linh...
Nó khá bất ngờ vì sự xuất hiện của Linh ở đây! Nó lục lại bộ não, hình như Linh là người lão Hưng nhờ nó chăm sóc. Tuy vậy nó vẫn hỏi lại cho chắc.
-Linh là em họ lão, à nhầm anh Hưng à?
Nhỏ không nói gì chỉ gật đầu. Rồi nhỏ chạy nhanh về phía nó. Trong trí óc nó hiện lên cảnh nhỏ lao về phía nó, vừa ôm vừa khóc. Có lẽ trước đây nó có đưa mấy nhỏ đi xem phim, toàn phim tình cảm Hàn Xẻng nên nó nhiễm mấy cảnh như này rồi. Nhưng mà đời éo như voz, và cũng éo như phim, trong khi nó đang tưởng tượng thì nhỏ chạy đến gần và...
"Bốp"
Nhỏ vung tay tát nó một cái, do không để ý với bất ngờ nên nó lĩnh trọn cái tát với 1 lực bằng en nờ Niutơn. Nó chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Linh lại ôm chầm lấy nó. Choáng váng, đau tim là 2 từ duy nhất nó có thể thốt ra lúc này!
-Anh đi đâu giờ mới về? Anh biết từ lúc anh đi em phải sống như thế nào không?
Nó khá bất ngờ với cách gọi của nhỏ. Thực chất là không quen được gọi như thế này. Nhỏ vừa nói vừa khóc, hai hàng nước mắt cứ đua nhau chảy ra. Câu nói đó như 1 lời trách móc, lại như một câu khái quát về cuộc sống của nhỏ khi nó đi, một cuộc sống đầy đau khổ, bất hạnh. Nó không biết nói gì chỉ đứng im bất động.
-Bố mẹ em đã không cần em, đến anh cũng không cần em nữa à?
-...........
-Lúc họ ly dị em buồn lắm. Nhưng lúc đó còn có anh bên cạnh nên em cảm thấy đỡ hơn mặc dù anh không biết em đã phải đối mặt với những gì.
-........

-Hức..hức. Nhưng rồi anh lại bỏ em đi không nói 1 lời nào! Em buồn lắm! Nhưng em tin có 1 ngày anh sẽ quay về nên em đã cố gắng sống thật tốt để anh về không phải lo lắng cho em. Hức..hức..
-.......
-Anh à! Em biết lý do anh đi. Em biết anh khó xử nhưng anh có biết anh làm thế ích kỷ lắm không?
-Toàn xin lỗi...
-Anh đừng xin lỗi! Anh không có lỗi! Lỗi là do em. Anh hãy quên nó đi, anh không cần đón nhận tình cảm của em đâu. Anh coi em là em gái cũng được, coi em là bạn bình thường cũng được. Nhưng xin anh đừng bỏ em đi nữa. Giờ em còn mỗi mình anh thôi, anh bỏ em nữa em không biết phải sống sao đây!
-Toàn sẽ không đi đâu nữa! Toàn sẽ ở lại đây với Linh và chăm sóc cho Linh mà!
-Thật chứ?-Hai mắt long lanh.
-Ừm thật! Toàn hứa..Ưm...
Chưa để nó nói hết câu Linh đã kiễng chân đặt lên môi nó 1 nụ hôn. Nó thoáng giật mình, 1 cảm giác lần đầu tiên xuất hiện trên ng nó, tê tê như bị điện giật. Người con gái trước mặt nó đã cướp đi nụ hôn đầu của nó. Nó cảm nhận được môi Linh rất mềm và ngọt, lại thêm vị mặn chát của nước mắt nữa. Trước đây nó với Vy yêu nhau mới chỉ hôn lên trán với má chứ chưa 1 lần môi kề môi.
-Anh Kim ơi! Sao chị kia cắn môi anh ba thế?
Bé Bông ngây thơ hỏi. Nó và Linh giật mình buông nhau ra. Nụ hôn đầu của nó kéo dài chưa đến 30s. Không hiểu sao lúc đó nó lại không hề kháng cự, mà trong lòng lại có 1 cảm giác lạ. Nó buông Linh ra rồi đưa tay lên vén tóc, gạt đi những giọt nước mắt trên má Linh.
-Ủa? Có ai ngửi thấy mùi khét không?
-Dạ có!-Hai đứa em đồng thanh.
-Aaaaaaa. Nồi thịt kho của em.
Linh lon ton chạy lại phía bếp. Nhìn dáng đi lạch bạch như vịt làm nó phì cười. Lại còn đi đôi dép có hình con vịt với phát ra tiếng kêu mới buồn cười chứ. Linh xem nồi thịt một lúc rồi đi lại phía nó, mặt xụ xuống nhăn nhó.
-Hic, cháy mất rồi.
Nó cố nhịn cười nhìn nhỏ.
-Thôi Linh đi tắm đi. Người đầy mồ hôi rồi này. Để Toàn nấu cho.
Mới nói xong nhỏ đã té luôn, như sợ nó đổi ý hay sao ấy. Nó cũng kêu hai đứa em đi tắm rồi đem thịt ra kho với lấy thịt bò ra xào. 30p sau nó nấu xong cả cơm lẫn rau. Lên phòng khách thì thấy mỗi Kim đang xem TV, nó cũng lên phòng lấy quần áo tắm. Tắm xong đi ngang qua phòng Linh thấy không đóng, bước vào trong thấy Linh đang ngủ ngon lành, trên mặt hiện ra 1 nụ cười. Đây là lần thứ hai nó ngắm Linh ngủ, lần đầu là lúc Linh ốm. Phải nói là Linh ngủ trông rất đẹp, dễ thương. Nhìn mặt Linh xanh xao làm nó thấy xót. Đang ngồi ngắm Linh ngủ thì Linh mở mắt ra rồi cười.
-Bắt quả tang có người nhìn trộm em ngủ nhá.
Bị bắt tại trận, nó đỏ mặt quay đi.
-Cơm xong rồi. Linh xuống ăn đi.
-Anh phải cõng em cơ.
Nó chần chừ với lời đề nghị này. Thấy nó như thế, Linh lên tiếng.
-Anh hứa chăm sóc em mà. Chân em đau không đi được. Anh cõng em xuống đi.
Nó đành cúi xuống cho Linh leo lên lưng rồi đi. Trên lưng nó Linh cứ hát, nhưng là hát câu này xọ câu kia, chả ra bài hát gì cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net