Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cần ở nhà chờ tôi đưa đến là được." Hắn mặt không chút thay đổi nói, giống như là đang bàn luận công việc vậy.

Kim Minseok gật đầu mạnh, nhưng lại chỉ lo trợn to ánh mắt nhìn chằm chằm một xấp tiền trong tay, số tiền này so với số mà dì cậu cho trong một năm là quá nhiều ấy!

Oh Sehun phân phó xong thì xoay người rời đi, lại không cẩn thận đá trúng một bên chân vào chiếc giỏ nhỏ bên dưới, cúi đầu vừa thấy đúng là con mèo con ngày ấy ở hoa viên làm loạn một trận. Tâm tình có chú ý tới Oh Sehun, Xiuxiu thân thủ nhanh nhẹn nhảy ngay lên đầu vai hắn. Điều này làm cho hắn cực kì phật ý, một phen đặt Xiuxiu xuống, hai tròng mắt phẫn nộ nheo lại, ngữ khí lành lạnh nhìn Kim Minseok gầm nhẹ nói: "Ai cho phép em mang cả nó đến đây? Nơi ở của tôi không được nuôi sủng vật!"

Kim Minseok ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái biểu tình phẫn nộ trên mặt hắn, rất nhanh sau đó đoạt lại Xiuxiu ở trong tay hắn, đem ôm ấp trong ngực mình. "Xin anh, cho nó lưu lại đi mà!" Cậu lại mở to đôi mắt vô tội đáng thương nhìn hắn. Thấy hắn vẫn ngây người không hề phản ứng, cậu khẽ cụp hai hàng lông mày ủ rũ nói: "Từ trước đến giờ tôi đều là một kẻ cô đơn, chỉ có Xiuxiu bên cạnh bầu bạn, tôi hứa sẽ quản nó thật tốt, không cho nó làm bẩn căn hộ của anh, được không?" Tiếng nói chậm rãi truyền đến khiến kẻ khác thực nhịn không được muốn bảo hộ cậu, cũng muốn đáp ứng mọi thỉnh cầu của cậu.

Oh Sehun bỗng nhiên phát hiện chính mình lại không thể đối với cậu tâm địa ác độc được, cậu kia lúc vui lúc buồn đều là một bộ dáng kiều nhẫm nhu nhược, khiến cho ở trong lòng hắn có một góc lặng lẽ cứ từ từ sụp đổ, luôn có khả năng nghiêng về.

Đáng chết! Sự tình từ lúc nào lại biến thành như thế này chứ? Có lẽ ngay từ đầu hắn không nên kiên trì cử hành hôn lễ như thường, hiện tại cũng sẽ không để bản thân mình vướng phải một đống phiền toái, lại càng không khiến cho nội tâm của mình vốn luôn duy trì sự lãnh khốc nay lại rối loạn, có cái cảm giác mơ hồ, xa lạ mà lại dường như thương yêu vậy! Cậu đúng là đáng chết mà! Cả cái con mèo chết tiệt kia nữa! Hắn âm thầm mắng, sau đó âm trầm hé ra mặt, không nói một câu mà cứ quay đầu, một mạch đi ra khỏi căn hộ.

Oh Sehun rời đi rồi, Kim Minseok vẫn cứ đứng ở đó. Cậu không hiểu vì sao, rõ ràng gương mặt của hắn đang phẫn nộ, lại trong nháy mắt thần sắc hiện lên một mạt nhu tình phức tạp, lại càng khó hiểu mãi không thôi vì sao hắn lại đột nhiên tức giận đùng đùng bỏ đi như thế.

Bỗng nhiên cậu lại để ý đến suy nghĩ của hắn vậy, hơn nữa lại còn có ý định muốn thân cận gần gũi hắn nữa, cứ vậy ở trong lòng nhanh chóng mọc rễ lan ra nhanh chóng......

******************

Hôm sau, Kim Minseok đi học về, ăn xong đồ ăn Trung Quốc sau đó ngoan ngoãn ngồi trong căn hộ đợi. Bởi vì Oh Sehun sáng sớm hôm nay đã gọi điện về cho cậu, nhắc rằng tan học không được chạy loạn, hắn sẽ đến đón rồi bắt đầu công việc cải tạo lại cậu mọi mặt, toàn diện ah. Chỉ còn hai ngày nữa là cậu đã kết thục một học kì, lúc đó có thể chuyên tâm vào cái khóa huấn luyện mĩ tư, mĩ nghi này rồi.

Ngay từ đầu cậu đã không cam tâm tình nguyện đáp ứng cái hôn sự này, nhưng là cậu có thể cảm nhận được Oh Sehun rất cố gắng hoàn thành việc này, chứng tỏ hôn sự này đối với hắn có ảnh hưởng lớn lao đến thế nào! Nếu thật sự là như vậy thì cậu nguyện ý giúp hắn, bản thân cậu cũng không có gì tổn thất cả, cậu đơn thuần nghĩ. Huống hồ Oh Sehun đối xử với cậu cũng không tệ, còn hơn là người cha luôn nhìn cậu như không thấy cùng với bà mẹ kế coi cậu như cái đinh trong mắt kia ah.

Kim Minseok phát giác cậu đã không còn chán ghét Oh Sehun như ngày xưa nữa, thậm chí đối với hắn còn có một tia hảo cảm, dù sao hắn cũng đã đồng ý cho cậu nuôi Xiuxiu mà. Xem bên ngoài nhân trong mắt, này có thể là một kiện vi không đủ đạo đích sự, nhưng đối cậu đã có rất lớn đích ý nghĩa.

Đương lúc cậu đang ngây ngốc lâm vào trầm tư hết sức, cửa chính đột nhiên bị mở ra. Oh Sehun vắt chiếc áo khoác tây trang trên tay, bước một cách trầm ổn vào phòng khách. Áo sơ mi của hắn bị cởi mấy nút thắt, tay áo cũng xắn lên quá khuỷu, trông có vẻ như vừa mới trải qua một hồi làm việc bận rộn và hao phí tâm lực vậy.

"Anh đã về! Đã ăn cơm chưa vậy?" Kim Minseok không tự giác được mở miệng hỏi, tiếng nói mềm mại mang theo sự quan tâm mà chính bản thân mình cũng không nhận ra. Oh Sehun nhìn cậu rồi mỉm cười thản nhiên: "Vừa rồi mới ăn ở văn phòng, em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta ngay lập tức xuất phát. "

Hắn kia không mang theo ý cười trào phúng, làm cho ngũ quan thâm tuấn có vẻ ôn nhu hơn nhiểu, gương mặt tuấn dật tiêu sái lại càng thêm mị hoặc lòng người. Giờ phút này, Kim Minseok thật không nhịn được bị hắn hấp dẫn, lấy một loại ánh mắt gần như si mê mà xem xét người đứng trước mặt mình.

"Mau đi thôi! Bộ dáng này của em, thực sẽ khiến cho tôi nghĩ rằng em căn bản giữa trưa ăn chưa no đấy!" Oh Sehun khẽ nhíu mi, tràn ra một ánh cười gian tà chọc ghẹo. Hắn chính là không thể khống thế chính mình, mỗi lúc nhìn thấy cậu trưng ra gương mặt nhỏ nhắn đơn thuần kia liền ngay lập tức muốn thử đùa giỡn, trêu chọc, bỡn cợt cậu một chút.

Vẻ mặt bỡn cợt cùng ngôn ngữ hài hước kia của hắn đem Kim Minseok đang chìm trong mê ly kia hoảng hốt tỉnh lại. Ý thức được chính mình vừa rồi giống hệt như đứa con gái mê trai nhìn chằm chằm hắn, hai má của cậu không hẹn mà cùng hồng thành một mảng, đầu lưỡi như bị mèo cắn, nói không nên lời. Cái này cũng thật hại chết người mà, cậu tức giận ảo não nghĩ. Nhưng cậu vẫn không chịu thua, trước hé ra gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, ngẩng đầu làm ra vẻ "đúng lý hợp tình" dậm chân ồn ào bước qua Oh Sehun, sau đó chạy như trối chết ra khỏi phòng khách, không thèm đếm xỉa đến tiếng cười đùa bỡn từ đằng sau truyền tới của Oh Sehun kia.

End chap 3
Sau bao nhiu ngày nất tích, ta đã trở lại đây!!!!
Hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net