Chương 42+43+44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Oro không quan tâm tới. Cuối cùng Oro mới dừng game lại, quay sang hỏi Kabuto:
"Có cái chuyện gì mà làm phiền tôi hoài vậy?"
"Anh xin lỗi mà!" Ánh mắt mèo con
"Đếch cần xin lỗi!" Oro nói xong, quay lại với cái điện thoại thân ái của mình.
"Làm ơn đi mà! Anh xin lỗi!!"
"Tôi đếch tha lỗi đó!"
Kabuto xụ mặt xuống ngay sau đó liền ngẩn đầu lên.
"Hay là anh đọc thơ cho em nghe nha! Anh còn nhớ em thích thơ lắm mà!"
Oro không nói gì, chỉ liếc nhẹ một cái. Kabuto bắt đầu đọc cái bài thơ tự sáng tác.
"Trên trời có triệu vì sao
Trong lòng tôi hỏi vì sao nhớ chàng
Trái đất có vạn con người
Mà sao chỉ có một người tôi yêu"
Sau đó, Oro ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp lại bằng một bài thơ:
"Trên trời có triệu vì sao
Vì sao cứ hỏi chuyện tao với mày
Trái đất có vạn con người
Chứ đéo phải có mình mày với tao
Yêu tao thì kệ mẹ mày
Tao không yêu lại, mày làm gì tao"

Kabuto chuyển sang ôm Oro, miệng không ngừng nói xin lỗi, sau một hồi, Oro tha lỗi cho cậu, phán một câu:
"Nếu sau này anh còn đánh em nữa thì em không nhịn đâu! Rõ không?"
Cậu gật gật đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi. (Sư tử Hà Đông có khác!)
Sau đó liền đưa vợ xuống lấu ăn sáng nhưng mọi chuyện không bao giờ tốt đẹp, chuyện là Oro đi làm cà phê cho cả gia đình uống, trong lúc làm thì điện thoại bàn reo, cậu rời khỏi bếp và nghe máy. Sau đó trở lại làm tiếp và đem ra mời mọi người uống, tất nhiên là có cả Lyna và Christina (em gái Lyna). Mọi người đang uống ngon lành, đột nhiên Lyna có biểu hiện y như bị trúng độc, ngã ra sàn, cơ thể co giật, miệng sủi bọt. Chiristina được đưa vào bệnh viện, ai cũng lo lắng.

Trong phòng bệnh......
Ngay khi Lyna tỉnh lại, mọi ánh mắt nghi ngờ đổ dồn về cậu, Lyna còn nói thêm mấy câu như châm dầu vào lửa:
"Anh bỏ cái gì vào ly của tôi vậy?"
"Tôi bỏ đá, bỏ đường chứ có bỏ con mẹ gì nữa đâu! Cô bị ngộ độc không chết là may lắm rồi!"
"Anh....anh...Kabuto...anh xem lại vợ anh kìa, ăn hiếp em hoài, lại còn âm mưu hại em nữa, anh đừng có nghĩ anh là đàn ông rồi muốn làm gì thì làm nha!"
"Còn cô nữa! Chuyện có tí tẹo vậy thôi mà cũng làm quá lên nữa, cô đừng có ỷ cô là tiểu thơ này nọ rồi bịa đặt chuyện nha! Kịch bản nhạt toẹt, nhạt hơn cả BCS nữa!"
Kabuto đứng lên, định đánh vợ mình một cái vì cảm thấy quá bức xúc nhưng Oro đã kịp chặn tay cậu lại.
"Tôi đã nói với anh rồi! Tôi không để anh đánh tôi nữa đâu!" Nói xong, liền đi khỏi bệnh viện, cậu không bắt taxi về biệt thự, tự mình đi đâu đó.

Điểm dừng chân là tại một căn nhà lụp xụp, bên trong trống trãi, cậu đứng trước một tấm bảng, kéo nó lên và một cái màn hình hiện ra.
"Yêu cầu quét vân tay!" Giọng nói từ màn hình. Cậu đưa tay lên màn hình, sau khi một dòng chữ màu xanh xuất hiện, cậu rơi tự do xuống.

Tại KONOHA
Đây là một tổ chức ngầm chuyên bắt sát nhân bị truy nã hoặc tội phạm khủng bố, cậu là một điệp viên trong nhóm Anbu, chung với Tsunade và Jiraya. Vừa nhìn thấy cậu thì ai cũng bất ngờ, không để ý gì đến họ cậu đi gặp hai đồng nghiệp của mình.
"Sao mày quay lại đây vậy? Tao tưởng mày nghỉ rồi chứ?" Tsunade nói (gọi mày tao vậy thôi chứ bạn thân với nhau đó).
"Không có, tao chỉ tạm ẩn đi một thời gian thôi! Tao tìm được tung tích của sát thủ mà chúng ta cần tìm rồi!"
"Thật hả? Bây giờ nó đang ở đâu?"
"Ở nhà chồng tao!"
"Bộ mày và chồng mày có chuyện gì sao?" Jiraya
"Đừng nhắc tới Kabuto nữa, tao đang bực bội lắm! À, Manda của tao đâu?"
"Nhắc mới nhớ! Manda của mày lớn nhanh kinh khủng và kích cỡ của nó cũng rất khủng, một năm qua không có mày nó quậy lắm, theo tao!" Jiraya nói và dẫn cậu đi đến khu giam giữ, nơi mà con rắn Manda yêu quý của cậu bị nhốt. Vừa đến nơi thì một đám nhân viên chạy ra ngoài, la thất thanh:
"Quái vật xổng chuồng! Chạy đi!!" Cậu đi đến, bắt gặp hình ảnh mà đến cậu còn phải kinh hoàng, con rắn Manda bé nhỏ của mình bây giờ trở nên to lớn khủng khiếp, cậu kêu nó bằng chất giọng ngọt ngào:
"Bé cưng của ta! Nhớ ta không?"
Ngay lập tức con rắn dừng việc tấn công nhân viên, bò thật nhanh đến cậu.
"Orochimaru! Chạy đi, nó sẽ xơi cậu đó!"
Nhưng cậu bỏ ngoài tai, đứng yên đó, dang tay đón chào nó, và khi đến gần cậu, khuôn mặt nó khác hẳn, sung sướng như bắt được vàng 9999 vậy, cuộn lấy cậu mà âu yếm khiến ai cũng há hốc há mồm ra mà nhìn, cậu vỗ vỗ đầu nó, ôn nhu nói:
"Bé cưng, nếu con có xơi người nào thì mau mau thả họ ra đi! Ta nhớ con là bé ngoan của ta mà!"
Lời cậu là mệnh lệnh, Manda lập tức buông cậu ra, nhả mấy người xấu số bị nó nuốt ra ngoài, mọi người đều ổn cả, Tsunade dùng mấy con sên chữa vết thương cho bọn họ.
"Khoan đã! Có mấy người bị nó nuốt trong mấy tháng trước mà sao họ vẫn còn nguyên vậy?"
"Đơn giản thôi! Manda không có thích ăn thịt người, nó thích ăn chuột thôi!" Cậu đáp lại, nói tiếp:
"Còn lí do nó quậy là do mấy người bị nó nuốt ấy! Họ phản kháng lại từ bên trong bụng khiến nó đau nên nó mới vùng vẫy và cáu gắt thôi chứ bình thường nó ngoan lắm a! Manda, con thu nhỏ lại được không?"
Manda gật đầu rồi thu nhỏ mình lại, trở về với kích thước bình thường của một con rắn.

Cậu cùng với Tsunade và Jiraya quay về nhà chung, ở đây mỗi nhóm sẽ có 1 cái nhà riêng, không hẳn là nhà, dạng như cái phòng rộng chia ra nhiều cái phòng nhỏ khác. Ba người lại vui vẻ nói chuyện. Bây giờ chúng ta tìm hiểu về cả ba trước nha. Tsunade, Orochimaru và Jiraya đều là điệp viên chuyên bắt sát nhân và cái gì đó nữa thì mọi người cũng biết rồi. Mỗi người có một sờ-kiu (skill) riêng. Tsunade: đấm không trượt phát nào, Jiraya: bắn không trượt phát nào, Orochimaru: chém không trượt phát nào.( Kabuto: chịch vợ không trượt phát nào). Nói chung thì toàn là sờ-kiu bá đạo triệu hạt gạo và kỉ lục của Oro là: chết hụt nhiều lần nhất, đại thể à lộn cụ thể là có lần ba người nhận nhiệm vụ đi sờ-cu-ba (scuba*) để tìm trái bom tổ chảng dưới đại dương, sau 2 tiếng thì cũng tìm được (nhờ máy dò và máy định vị). Rủi cái, đang chuẩn bị hốt nó về KONOHA thì nó nổ, và cái người thực hiện nhiệm vụ đó là Oro chứ không ai khác, lúc nó nổ là một đợt sóng lớn nổi dậy, lúc ấy, cậu bị văng đi hàng trăm mét, may là không chết, cái người hứng quả bom ấy là một con cá mập (không phải Kisame), còn cậu chỉ bị tác động của quả bom văng ra xa thôi. (Con cá mập ấy là Kisame thì Itachi sẽ giết mị mất! Anh í bảo vệ chồng lắm)

Scuba: một môn lặn

Vậy thôi đó, ít có điệp viên nào chết hụt nhiều như cậu, đa số là được diêm vương mời xuống dưới âm phủ ăn bánh uống trà và ở đó luôn. Cả ba bắt đầu bàn bạc chuyện phá vụ án này, sau một hồi cũng kết thúc cuộc tranh luận, tất nhiên kế hoạch này phải thông qua Sếp, Sếp cũng đồng ý, cụ thể Sếp ở đây là Hashirama chứ không ai khác. Orochimaru cảm thấy không công bằng tẹo nào, theo như kế hoạch thì ba người cần cải trang thành ba người giúp việc mới, một hầu nữ dưới bếp, một hầu nữ trong nhà và một người làm vườn, cậu xin làm người làm vườn nhưng Hashirama lại bảo cậu làm hầu nữ trong nhà vì cái lí do là cậu rất thích hợp giả gái. Nói thế cũng đúng, mấy phi vụ lần trước cậu toàn giả gái, có lần cậu giả gái dụ cái ông nhà giàu gì đó, suýt bị ổng "ấy" vì Tsunade và Jiraya đến trễ. Sau một hồi tranh luận thì cậu đồng ý, quay trở lại mặt đất và đi về biệt thự. Điều bây giờ cậu cần làm là tìm cách thực hiện nhiệm vụ này mà cả nhà không nghi ngờ, nếu họ biết thì sẽ không hay lắm.

(Hết nguyên chương! Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu! Mị sẽ cố gắng khắc phục! Love everyone!♥♥♥)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net