Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không còn cách nào khác, Trần Trác Thành đành đưa hai người vào một căn phòng gần đó. Tiêu Chiến đang nằm trên chiếc giường nhỏ, xung quanh dây nhợ chằng chịt, dưới mũi còn gắn một ống oxy ngang qua. Cậu gầy hơn hôm còn ở nhà nhiều lắm, cánh tay lộ ra chỉ còn da bọc xương, nhỏ đến mức nhìn vào xót xa.

Vương Nhất Bác bước vào trong phòng mà chân nặng trịch như đeo đá, hắn chỉ biết mở miệng mà không nói được lời nào, nước mắt tuôn như mưa.

Tiêu Chiến từ nãy đến giờ đã nghe trọn vẹn cuộc nói chuyện, cậu khóc đến mức chiếc gối ướt đẫm, nhưng lại chẳng thể nói gì, cũng vì yếu quá mà không nói được, chỉ biết nằm im mà rơi lệ.

Vương Nhất Bác quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay gầy gò của cậu, áp lên mặt mà nói:

"Anh đến muộn rồi, có phải không? Anh xin lỗi, anh xin lỗi em..."

Tiêu Chiến dùng hết sức lực lắc đầu, khuôn mặt vì đau khổ mà nhăn nhúm lại.

"Tại sao lại ngốc như vậy, em có biết tuổi thọ của con người quan trọng lắm hay không, tại sao em lại đánh đổi nó kia chứ? Bởi vì dù không phải đổi lấy, anh vẫn yêu em mà." Vương Nhất Bác cúi người ôm cậu, nhưng sợ cậu thở không được nên chỉ ôm nhẹ nhàng rồi buông ra. Tuy chỉ vài giây phút ngắn ngủi đó, hắn vẫn cảm nhận được bộ xương bên dưới lớp áo cọ vào ngực mình, da thịt cậu lạnh ngắt.

"Anh nhớ em từng muốn đổi lấy tất cả tuổi thọ của mình chỉ để muốn nghe anh nói một câu, bây giờ anh nói đây, em nghe cho kỹ: "Tiêu Chiến, anh yêu em. Anh yêu em!"

Tiêu Chiến mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu năm qua hắn mới có dịp trông thấy. Đôi môi cậu liên tục mấp máy nhưng không nói được câu nào, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống.

"Em không cần nói gì cả, thời gian qua anh hành hạ em đủ rồi, giờ hãy để cho anh chịu sự hành hạ này đi, anh cam tâm tình nguyện."

Tiêu Nghiên bước lại gần, nước mắt tuôn rơi từ nãy đến giờ vẫn không kìm nén được.

"Tiêu Chiến, anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải trở về sớm hơn, phải tác hợp cho hai người sớm hơn. Mấy ngày qua, anh cứ nghĩ là không có gì, cho nên anh không nói, anh muốn đợi nhìn thấy anh Nhất Bác yêu em, anh mới nói ra. Nào ngờ bây giờ đã..." Hai chữ "quá muộn" nghẹn lại trong cổ họng, Tiêu Nghiên chỉ biết cúi đầu mà khóc.

Trần TrácThành dù không nỡ nhưng cũng đành mời mọi người ra ngoài để tránh cho Tiêu Chiến bị choáng ngợp. Vương Nhất Bác sau khi đấu tranh nội tâm thật lâu mới chịu đi ra.

Khi ai nấy đều ngồi yên vị trên ghế sofa rồi, Trần Trác Thành mới nói: "Thật ra Tiêu Chiến bị mắc bệnh đã lâu, lúc em ấy xin thuốc đau dạ dày, tôi cũng không khám, chỉ cho thuốc mà thôi. Thật ra đó là dấu hiệu của bệnh ung thư máu mà tôi không biết. Em ấy bị sốt cũng không phải do dầm mưa, mà là do máu bị nhiễm trùng mới phát sốt như vậy. Sau khi bệnh đã nặng lên, xét nghiệm rồi mới biết. Khi đó em ấy một mực bảo tôi phải giấu chuyện này đi, em ấy nói muốn chờ anh trai trở về."

Tiêu Nghiên chỉ biết ngồi bên cạnh mà khóc nức nở, còn Vương Nhất Bác thì ngồi yên, tựa như muốn nuốt từng lời nói của Trần Trác Thành xuống bụng để mà nghiền ngẫm, mà dằn vặt chính mình.

"Em ấy kể chuyện đã ước như thế nào, khi ấy tôi rất tức giận, mắng em ấy tại sao lại đi ước như vậy. Tôi còn nói người đã chết làm sao trở về, em ấy chỉ cười rồi nói, thà em ấy tin rằng anh trai sẽ trở về, còn hơn tin vào việc ông chủ sẽ nói lời yêu em ấy."

Vương Nhất Bác siết chặt tay, tựa hồ muốn đem bao nhiêu đau khổ trút ra hết. Hắn hối hận, vô cùng hối hận. Cảm giác năm đó đánh mất Tiêu Nghiên hiện ra rõ mồn một, hắn không muốn lại phải nếm trải cảm giác thống khổ này một lần nào nữa.

"Bệnh em ấy đã nặng lắm rồi, nhưng em ấy một mực muốn tôi kéo dài sự sống thêm, chỉ để muốn chờ Tiêu Nghiên trở lại. Mỗi ngày trôi qua, em ấy chịu đựng đủ sự giày vò đau đớn của bệnh tật, lại chỉ im lặng một mình mà gắng gượng. Đợi đến lúc Tiêu Nghiên trở lại, em ấy vừa mừng vui vừa đau khổ, nhưng vẫn muốn sống, muốn đợi nhìn thấy hai người hạnh phúc. Em ấy đã mua thỏi son để che giấu đi đôi môi tái nhợt và tình trạng bệnh của mình. Em ấy nói với tôi, sau khi thấy hai người hạnh phúc, em ấy sẽ ra đi. Tôi còn lo không biết em ấy định đi nơi nào, thì phát hiện em ấy muốn tự sát trước khi thần chết đến."

Căn nhà im lặng chẳng có bất cứ tiếng ồn nào, mỗi lời nói của Trịnh Hạo Thạc đều nhanh chóng thấm vào tận tim gan của hai người đối diện, một người vẫn khóc, một người thì trầm tư.

"Em ấy yêu anh nhiều đến thế nào, có lẽ anh không cảm nhận được bao nhiêu. Nhưng một người dám đánh đổi cả mạng sống của mình chỉ mong anh được hạnh phúc, thì đủ hiểu anh quan trọng với em ấy như thế nào. Em ấy ôm nỗi đau thể xác lẫn tinh thần vượt qua tất cả, cũng chỉ vì anh. Tôi thật sự không muốn chứng kiến cuộc chia ly này khi mà em ấy chưa được đền đáp gì ngoài câu anh nói yêu em ấy như vậy, nhưng đã không còn cách nào khác, anh đã đến quá muộn, đã đền bù quá trễ. Phải chăng đây là số mệnh đã an bài, ép buộc hai người phải đau khổ đến tột cùng như thế?"

Vương Nhất Bác không đáp lời Trần Trác Thành, chỉ nhanh chân lao vào phòng của Tiêu Chiến, nắm lấy bàn tay của cậu, liên tục nói "anh yêu em". Tiêu Chiến đã sớm không còn nước mắt để khóc, thân thể bệnh tật suy kiệt khiến cho cậu rất mệt mỏi, rất đau đớn. Thế nhưng khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, mọi đau khổ đều tự động bay biến hết, trong mắt, trong tim đều chỉ có mỗi hắn mà thôi.

Sau đó, Vương Nhất Bác ở bên cạnh cậu nửa bước không rời, bữa sáng chưa ăn, bữa trưa cũng không đói, chỉ ngồi đó nhìn cậu. Trần Trác Thành thấy vậy, cũng không nỡ kêu hắn ra ngoài, bởi anh sợ nếu bây giờ cản trở, có lẽ sau này mình sẽ hối hận.

Tiêu Chiến không muốn ngủ một chút nào, cậu sợ khi ngủ rồi sẽ không nhìn thấy hắn được nữa. Cậu biết thời gian của mình không còn nhiều, ngủ chỉ lãng phí thêm thôi. Nhưng thật sự cậu rất mệt, đôi mắt liên tục díu lại, rồi cố gắng mở ra.

Vương Nhất Bác xoa xoa mí mắt cậu, nói: "Em mệt thì cứ ngủ đi, anh luôn ở đây, mãi mãi ở đây."

Sau câu nói này, Tiêu Chiến thật sự yên tâm, cậu liền nhắm lại.

Nhưng sự yên tâm này cũng không đủ khiến cậu ngủ sâu, cứ khoảng vài phút lại mở mắt ra. Vương Nhất Bác lúc thì cúi người ôm cậu, lúc thì dùng tay xoa gò má cậu, nhưng bàn tay hắn nắm cậu vẫn chưa hề buông ra.

Đến trưa, Tiêu Nghiên nấu vài món bưng vào, còn có món cháo loãng cho Tiêu Chiến nữa. Vương Nhất Bác thấy cậu thức dậy hẳn rồi, mới dùng thìa múc từng muỗng một cho cậu ăn.

Trần Trác Thành rất ngạc nhiên bởi Tiêu Chiến chịu ăn, cậu ăn hết cả một bát cháo nhỏ. Mấy ngày qua anh cố ép, cậu cũng không ăn, dường như cậu đã để mặc số phận như vậy. Thế mà hôm nay có Vương Nhất Bác , cậu lại ăn hết , rất ngoan ngoãn.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Nghiên ở trong phòng, y ép mãi hắn mới chịu ăn một chút, nhưng chẳng thấy mùi vị gì cả. Tiêu Nghiên cũng không ăn bao nhiêu, ngồi một lát rồi bưng ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net