Chương 82: Sinh Bệnh (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Au: Hoạ Thuỷ
Edit: Hanni
Chương 82: Sinh Bệnh (H)

Trải qua nhiều ngày đêm như vậy, hắn sớm tìm ra điểm mẫn cảm của cô, giờ phút này hoặc nặng hoặc nhẹ địa gặm cắn địa phương này, làm cho cô kìm lòng không đậu mà vì hắn run rẩy.
"Thích không?" Hắn nắm bắt nhũ hoa nhỏ của cô, "Nơi này của em dựng đứng rồi ."
"Đừng nói nữa. . . . . ." Khả Hinh cong người về phía, bộ ngực no đủ đứng thẳng ở trước mắt hắn.
Hắn nắm eo nhỏ của cô, cúi đầu liếm hấp, tay kia thì tại hạ mặt cởi bỏ nội khố của cô. Quần là kiểu dây buộc, chỗ hoa huyệt còn có một cái động.
A, đây quả thực là . . . . .
Hôm nay không thời gian thưởng thức , hôm nào có thể thử xem! Mặc nội y như vậy, bên ngoài mặc váy liền áo, sẽ rất tiện.
Ném miếng vải kia xuống, hắn đẩy cánh hoa của cô ra, ở bên tai cô cười khẽ: "Bảo bối, em đều ướt rồi."
"Anh đừng. . . . . ." Khả Hinh khóc nói.
"Ngoan, chuẩn bị tốt cho anh, anh sẽ yêu em nhiều nhiều." Dịch Dương Thiên Tỉ nói xong, ngón tay đột nhiên đâm vào.
"A. . . . . ." Khả Hinh khẽ kêu một tiếng, run rẩy nằm trên người hắn, cái mông vểnh về phía sau đi. Động tác này đột nhiên tới, rất dễ dàng rời khỏi ngón tay hắn. Nhưng hắn lại gắt gao theo sát cô, giống bị cô hút đi vậy, một chút đều không có trượt ra ngoài.
"Em xem, em luyến tiếc mà."
"Rõ ràng là anh!" Khả Hinh cả giận nói.
"Phải không?" Dịch Dương Thiên Tỉ ánh mắt nhíu lại, ngón tay bắt đầu ở bên trong chơi đùa.
"Ừm. . . . . ." Khả Hinh cắn môi dưới, không cho mình phát ra âm thanh.
Dịch Dương Thiên Tỉ thả cô ngã lên giường, nhìn mị thái quyến rũ của cô nói: "Không cần cắn, kêu ra đi. . . . . ."
Khả Hinh không thuận theo mà đấm đánh hắn, hai mắt hắn mỉm cười, một bên lấy tay ngón tay đè ép vách tường bên trong của cô, một bên cúi đầu hấp nhũ hoa của cô.
"Khả Hinh. . . . . . Ngày mai phải đi nội trú sao?"
"A. . . . . ." Khả Hinh rên rỉ, cố gắng nhìn hắn, "Anh. . . . . . Anh không đồng ý?"
"Đồng ý , ai đến thỏa mãn anh?" Hắn nhẹ nhàng hôn môi của cô, "Đừng đi, ở nhà giúp anh."
"Tôi không cần. . . . . ." Khả Hinh nói, " Anh không cần như vậy có được hay không. . . . . . A —— nhẹ một chút. . . . . ."
"Em không cần? Không cần còn nhiều nước như vậy? !"
Hắn ngón tay ra vào tật nhanh, cô nghe thấy tiếng nước tinh tế của mình, xấu hổ muốn chết!
Thấy cô không sai biệt lắm , hắn rút ngón tay ra, kéo khăn tắm dưới người mình, một đường đi vào ——
"A ——" Khả Hinh kêu một tiếng, cả người trở nên mềm nhũn.
Dịch Dương Thiên Tỉ bắt đầu dùng sức ra rồi lại vào, ra rồi lại vào, thẳng đến khi Khả Hinh kêu to. Sau đó, hắn lại lật cô qua, từ sau lưng tiến vào. Liền thay đổi mấy tư thế, hắn rốt cục luyến tiếc lại gây sức ép cho cô, phóng thích chính mình.
Khả Hinh tỉnh lại, theo bản năng lấy đồng hồ báo thức, bên cạnh đột nhiên một bàn tay duỗi đến, đẩy tay cô về. Cô mở mắt ra, thấy Dịch Dương Thiên Tỉ quần áo chỉnh tề.
Dịch Dương Thiên Tỉ bỏ tay cô vào trong chăn, cô há mồm muốn nói gì đó, lại cảm thấy yết hầu ngứa ngứa, nhịn không được ho khụ khụ. Dịch Dương Thiên Tỉ nâng cô dậy, ôm lấy cô ngồi trên giường, lấy từ bên cạnh qua một chén nước đưa tới cạnh miệng cô: "Há mồm."
Khả Hinh muốn tự mình uống, giật giật cánh tay, phát hiện bị chăn bao lấy, đành phải nhận đồ này của hắn. Uống xong một ly, Dịch Dương Thiên Tỉlại cầm lấy bình thủy đổ một ly. Cô lúc này mới phát hiện bên giường bày một bàn trà, ấm nước, chén nước, máy tính, văn kiện. . . . . . Chồng chất không ít.
Dịch Dương Thiên Tỉ rót nước xong, lại cầm lấy trên bàn một cái túi giấy, từ bên trong lấy ra mấy viên thuốc đủ mọi màu sắc, đưa cho cô: "Đến, uống thuốc."
"Tôi uống ngày hôm qua rồi." Khả Hinh muốn xuống giường.
Dịch Dương Thiên Tỉ sửng sốt, hiểu được cô nói chính là thuốc tránh thai. Hắn nắm thật chặt ly nước trên tay, ấn cô sắp sửa xuống giường trở về: "Em bị cảm, uống thuốc!"
Khả Hinh vừa nghe, rốt cục hiểu được mình vì sao cả người khó chịu . Cô còn tưởng rằng, nguyên nhân là do ngày hôm qua bị giày vò quá lâu. Cô uống thuốc, thấy máy tính trên bàn trà đầy tiếng Nhật, đáy lòng nghi hoặc: hắn chẳng lẽ, ở trong này bồi mình?
Một lát sau, cô vội vàng vội vội buông ly nước xuống, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn: "Mười hai giờ? ! Tôi muộn rôi!"
"Anh xin nghĩ cho em rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ nói, "Nằm trở về! Nghỉ ngơi tốt đã!"
"Tôi muốn đi đi học!" Khả Hinh hét lớn một tiếng, vào buồng vệ sinh. Vừa rời khỏi cánh cửa một chút, cô đã nhịn không được thân mình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa té xỉu. Lấy lại bình tĩnh, cô vịn tường đi đến cạnh bồn rửa tay, cầm lấy kem đánh răng của mình cùng bàn chãi đánh răng. . . . . .
Cả người không khí lực. . . . . .
Cô thật sự bị bệnh?
Không, cho dù sinh bệnh, cô cũng phải đi đi học! Chỉ có điều này, cô mới được là chính mình . Ngày đầu tiên bước vào nơi này, cô liền vứt bỏ bản thân. Trừ bỏ kiến thức còn có thể là của mình, cô cái gì đều không có ...
Khả Hinh nén lệ, đi vào phòng thay quần áo, chậm rãi mặc quần áo. Mở cánh cửa thông vào phòng ngủ ra, Dịch Dương Thiên Tỉ sớm ở bên ngoài chờ cô. Hắn một phen ôm lấy cô, ném cô lên giường.
"Anh làm gì?" Khả Hinh rống to, "Tôi tối hôm qua đã thỏa mãn anh! Tôi muốn đi học!"
Thỏa mãn? Cô liền coi nó như một nhiệm vụ? Dịch Dương Thiên Tỉ giận dữ: "Em bệnh thành như vậy, em đi có thể đi học sao? Còn có thể ảnh hưởng tới người khác!"
Khả Hinh sợ run một hồi, phẫn hận nói: "Anh cố ý! Tôi không có bị bệnh! Anh gạt tôi! Anh không muốn muốn tôi đi học!"
Dịch Dương Thiên Tỉ càng thêm tức giận đến lợi hại, giống như điên rồi, giơ lên tay một bạt tai đánh tới.
"A!" Khả Hinh sợ tới mức né tránh, cái tát kia nhưng không có đánh vào mặt mình, ở trên vai cô ngừng lại, nhưng bàn tay mang đến một cơn gió sắc bén, còn có một cỗ tức giận.
Dịch Dương Thiên Tỉ buông tay, hung hăng nó: "Tùy em nghĩ như thế nào!"
Hắn thu thập tốt máy tính, đi khỏi phòng.
Khả Hinh kinh hồn, vài phút mới tỉnh táo lại. Cô khẩn cấp muốn rời đi, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh. Cô hoảng sợ, không thể động đậy.
Cửa phòng mở ra, vào là bà Bạch . Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cơ hồ xụi lơ ở trên giường.
Bà Bạch bưng thức ăn đi tới, đặt ở trên bàn trà, múc cháo cho cô: "Tiểu thư, mau ăn một chút."
"Tôi. . . . . ." Khả Hinh hiện tại cấp bách nhất chính là đi học, căn bản không có tâm tư ăn cơm. Nhưng dạ dày này, thật là có chút trống không, đành phải tiếp nhận.
Uống hai chéo cháo, bà Bạch còn muốn kêu cô uống bát nữa, cô lắc đầu: "Không thể ăn nữa . . . . . ."
Bà Bạch đành phải buông bát, thuận tay kéo chăn dưới thân cô, nhét cô vào trong chăn: "Vậy cô muốn ăn cái gì? Tôi lại đi làm, cháo ăn mau đói."
Khả Hinh lắc đầu, thuận thế nằm xuống.
Bà Bạch đắp chăn tốt cho cô, thu thập bát đũa rời đi.
Khả Hinh gọi bà lại: "Hắn. . . . . . Hắn đi rồi sao?"
"Ở thư phòng."
Khả Hinh buồn bực nằm trở về. Sách của cô cùng bài tập còn ở thư phòng, hắn ở đó, cô đi lấy sao đây?
Bà Bạch biết cô là muốn trộm đi học, thấp giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư, cô nghỉ ngơi tốt một ngày đi, tiên sinh ở trong này bồi cô đến trưa luôn đấy!"
Khả Hinh biểu tình ngẩn ra, nói: "Hắn là ở giám thị tôi!"
Bà Bạch không tốt nói cái gì nữa. Ai, đứa nhỏ đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net