Chương 86: Mua Quần Áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Au: Hoạ Thuỷ
Edit: Hanni
Chương 86: Mua Quần Áo

Phương Khả Linh đột nhiên thở dài, để đồ trong tay xuống: "Vài năm sinh bệnh, làm cho con đều trưởng thành hơn, càng chưa được hưởng thụ qua cái gì. Chưa cho con có một buổi tiệc sinh nhật, con cũng không cơ hội cùng bạn bè đi ra ngoài chơi đùa đi?"

"Mẹ. . . . . ."

Phương Khả Linh vỗ vỗ vai của nàng, cầm lấy túi tiền: "Đi, mẹ mang con đi mua quần áo!"

"A?" Đề tài như thế nào chuyển đến đây.

"Không phải muốn đi sinh nhật Tiểu Hi ?" Tuy rằng vị Tiểu Hi kia bà chưa thấy qua, nhưng nghĩ đến trước mắt là bằng hữu tốt nhất của Khả Hinh ."Chúng ta đi cho cô chọn quà, sau đó mua quần áo mới cho con."

"Cho dù chọn quà, muốn mua quần áo để làm chi?"

"Con bao lâu không có thêm quần áo mới ?" Dừng một chút, "Ba con mua không tính!"

"Vậy chọn đi." Khả Hinh cũng không muốn nhắc tới Đường Chấn Phong , vội vàng đáp ứng rồi.

Hai người xuất môn, nói mua quà trước, nhưng Khả Hinh nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ tới mua cái gì, cũng chỉ có thể đi mua quần áo trước.

"Con thuận tiện nghĩ xem muốn quà gì, chờ mua quần áo còn kém không nhiều lắm."

"Dạ." Khả Hinh vội vàng gật đầu.

Đi dạo mấy nhà cửa hàng, cuối cùng thấy một kiện váy liền áo trân châu màu trắng, Khả Hinh mặc trên người rất không sai, chỉ là chất lượng quần áo bình thường. Phương Khả Linh rốt cuộc là người từng giàu qua, nhìn chất liệu vải kia, liền cảm thấy không xứng với Khả Hinh . Nhưng vừa thấy giá cả, chỉ có 180, cũng coi như giá trị.

"Lấy cái này đi, nhìn rất đẹp." Phương Khả Linh nói, mắt tràn đầy đau lòng, "Đều là mẹ liên lụy con. Qua vài năm, có tiền dư, mua cái tốt cho con."

"Mẹ. . . . . ." Khả Hinh cũng khó chịu. Vội vàng bắt lấy tay bà, "Đừng khóc. Con rất tốt, quần áo này cũng rất tốt."

Các cô ở trong này thương tâm, nhân viên bán hàng xa xa lại nghĩ là các cô luyến tiếc. Vốn, các cô thử đến thử đi, Khả Hinh mặc cái gì đều đẹp, Phương Khả Linh lại muốn vừa lòng không hài lòng, làm nhân viên bán hàng đều lười tiếp đón. Vừa mới rồi vẻ mặt tự trách của Phương Khả Linh , các cô xem ra, thật giống như là nhìn trúng quần áo rồi tiếc tiền vậy, ngay tại bên cạnh thấp giọng ghét bỏ ngồi dậy.

Khả Hinh quay về phòng thử quần áo thay y phục, bắt gặp trên quầy, Phương Khả Linh bỏ tiền, trong bao tổng cộng chỉ có bốn năm tờ tiền trăm đồng có giá trị lớn, cái quần áo này lại muốn rút hai tờ, nhất thời luyến tiếc , một tay chặn tay cầm tiền của bà túm trở về: "Mẹ! Chúng ta từ bỏ đi? Quá mắc!"

Nhân viên cửa hàng đang quét mã vạch sửng sốt, gương mặt tươi cười cương cứng một chút, mặt mũi vẫn nhiệt tình nói: "Tiểu muội muội, quần áo này không quý! Hiện tại quần áo đều giá này, hơn nữa em xem này chất lượng cùng kiểu dáng, mặc lên người nào giống 1800 mua tới, quả thực là rất có lời!"

"Con nháo cái gì?" Phương Khả Linh khó hiểu, vẫn muốn tính tiền.

Khả Hinh gấp đến độ đều phải khóc: "Từ bỏ từ bỏ. . . . . . Mẹ, chúng ta đi mua sườn lợn đi! Còn không bằng ăn nhiều vài cân thịt mà!"

"Con. . . . . ." Phương Khả Linh có điểm dở khóc dở cười.

"Mẹ, tình huống hiện tại chúng ta. . . . . . Không cần tốn loại tiền này." Khả Hinh thấp giọng nói.

Phương Khả Linh không lay chuyển được cô, nếu cô hiểu chuyện như vậy, vậy nghe cô. Phương Khả Linh trả lại quần áo cho nhân viên cửa hàng: "Thực xin lỗi, chúng ta không mua."

Nhân viên cửa hàng sắc mặt có chút khó chịu, phẫn nộ mà cầm quần áo treo trở về.

Khả Hinh cùng Phương Khả Linh mới ra cửa, chợt nghe sau lưng truyền đến nén giận âm thanh: "Mua không nổi còn muốn đây xem, lãng phí nhiều thời gian của chúng ta như vậy. . . . . ."

Cánh tay Phương Khả Linh phát run, cầm tay của Khả Hinh : "Chờ sang năm con tốt nghiệp, chúng ta lại nhìn, mua một kiện làm quà cho con tốt nghiệp."

"Tốt!" Khả Hinh lớn tiếng đáp ứng. Liên lụy mẹ bị người quở trách, trong lòng cô cũng rất băn khoăn. Bất quá, tiền vẫn nên tiết kiệm mới tốt. Hơn nữa, cô mua xong, trừ bỏ ở nhà mình, cũng không cơ hội mặc. Vạn nhất không cẩn thận mặc trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ , bị hắn giận dữ phá hủy, vậy rất đáng tiếc !

Một trận này, các cô liền đã quên chuyện mua quà cho "Tiểu Hi ". Khả Hinh nghĩ thầm, rằng, Dịch Dương Thiên Hi khẳng định không ngạc nhiên quà của cô, mua còn lãng phí tiền. Nhưng Phương Khả Linh cũng không cho phép cô đi tay không, tuy rằng con nít bây giờ không cần vật chất, nhưng tâm ý dù sao vẫn cần đến.

Sáng sớm ngày đó Khả Hinh vừa ra cửa, Phương Khả Linh cũng không thời gian bồi cô đi chọn quà , lấy ra một tờ tiền trăm đồng cho cô: "Con tốn chút thời gian, đi cửa hàng thời trang chọn lựa một món quà. Món đồ chơi linh tinh gì đó, nữ hài tử hẳn sẽ thích."

"Được rồi." Khả Hinh cất tiền tốt, thay giày.

Phương Khả Linh nghĩ nghĩ, lo lắng hỏi: "Tiểu Hi gia cảnh thế nào?" Nói xong lại cầm một trăm cho cô, "Mua một cái cho đáng."

Khả Hinh sửng sốt một chút, nở nụ cười: "Tặng quà là tâm ý, mẹ nên bất kể cô gia cảnh thế nào?" Nói xong đưa về một trăm.

Sau khi ra khỏi nhà, đón xe giao thông công cộng, tới rồi xuống xe ở một đoạn đường xa lạ, thuê xe quay về biệt thự, tiền trên người vừa vặn đủ trả tiền.

Trong biệt thự chỉ có bà Bạch ở, bà Bạch vừa thấy cô, chào đón: "Tiểu thư, người đã trở lại?"

"Ừ." Khả Hinh quét hai mắt bốn phía, cũng không kỳ vọng sẽ thấy Dịch Dương Thiên Tỉ , do dự nói, "Tôi tí nữa muốn đi Dịch gia bên kia. . . . . ."

"Thiên Hi tiểu thư đều phân phó qua." Bà Bạch nói, "Ngày hôm qua có người đưa quần áo cùng giầy đến, đều đặt ở trên lầu. Người đi thay trước, tôi gọi là A Thành lái xe lại đây. Đến Dịch gia trước, còn phải đưa người đi hoá trang làm tóc."

"Ừ." Khả Hinh lên lầu, đi hai bước rồi quay đầu lại, "Bà Bạch ——"

"Làm sao vậy?"

Cô dừng một chút, cũng không biết muốn nói gì, liền lắc lắc đầu.

Bà Bạch lại giống như biết cô muốn biết gì, nói: "Tiên sinh không trở về qua."

Khả Hinh tay vịn nắm tay căng thẳng, cô muốn hỏi hắn sao? Lòng của cô thùng thùng đông nhảy loạn một trận, không biết là sợ hay là cái gì. Chỉ nghe âm thanh bà Bạch lại cúi đầu truyền đến: "Ngày đó sau khi rời đi, không trở về qua."

Ngày nào đó?

Khả Hinh trong đầu một trận mưa rền gió dữ, hỗn loạn hiện lên thân hình bọc khăn tắm của hắn, bộ dáng ở trên người mình rong ruổi, hơi thở nhục nhã mập mờ của mình. . . . . . Đột nhiên, hắn đạp ngã bàn trà, mưa gió đột nhiên tắt.

Ô tô dừng ở trong hoa viên của biệt thự Dịch gia, Khả Hinh khẩn trương cầm quà cùng thư mời, mồ hôi lạnh trên trán nhè nhẹ toát ra.

"Tiểu thư, tới rồi." Đằng trước A Thành nói, cũng không dám quay đầu lại xem cô. Cách ăn mặc của cô là vì Dịch Dương Thiên Tỉ , hắn không được trước tổng giám đốc chính diện nhìn cô.

Khả Hinh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở cửa xe ra. Đầu tiên xuất hiện chính là giày cao gót màu xanh biếc cùng đôi chân thon dài xinh đẹp, tiếp theo mới là thân hình yểu điệu của cô.

Duyên dáng yêu kiều đứng dưới hoàng hôn, Khả Hinh nhìn hoa viên to như vậy. Chung quanh ngừng mấy chiếc ô tô của hạ nhân, cô nghĩ, mọi người còn chưa tới. Nhưng sau lúc khách nhân xuống xe, ô tô lại dưới sự chỉ dẫn của chuyên gia lái đi, trong hoa viên lại nhìn không thấy bóng dáng chiếc xe. Xem ra, tất cả mọi người tới rồi cũng không cũng biết.

"Đường Khả Hinh !" Sau lưng truyền đến tiếng la vang dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net