Chương 19: Triệu hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dàng tiếp nhận, vì dù sao hắn cũng là anh cả trong gia đình, được các em gọi "anh" nhiều thành quen.

Ngày hôm nay lại trùng hợp gặp cô gái này trước cổng chung cư, hóa ra cũng vì lo lắng cho cái Diệp Anh nên đến nhà tìm thử. Cuối cùng, cả hai lại đi cùng với nhau. 

"Anh có nghĩ kẻ theo dõi cái Diệp Anh với kẻ đã vào căn hộ này là cùng một người hay không?" Đứng một mình có chút không an tâm, Phan Quỳnh Trang bèn lên tiếng cho đỡ sợ, "Nhưng mà sao nó không báo công an hay nói với bố mẹ? Như vậy chẳng phải sẽ an toàn hơn sao? Cùng lắm là không ở cái nơi này nữa."

"Nếu mà dễ dàng được như vậy thì tốt. Nhưng không có bằng chứng gì, làm sao mà công an người ta tin?"

Căn hộ này được chia thành hai phòng ngủ, một phòng khách và một căn bếp nhỏ. Có lẽ sau vụ án mạng xảy ra tại đây, mọi thứ đã được chủ đầu tư dọn dẹp sạch sẽ và đóng chặt sau cánh cửa. Đồ đạc cũng chẳng còn lại gì nhiều, căn hộ gần như là trống rỗng.

Mọi thứ cơ bản đều không có gì đặc biệt.

Hòang Mạnh Hải đảo mắt nhìn quanh một hồi, trong thâm tâm bỗng nhiên thấy có gì đó không đúng lắm.

Nếu nói rằng làng họ Hòang luôn đem lại cảm giác lạnh lẽo, ảm đạm thì nơi này – một nơi đã xảy ra hàng loạt vụ án giết người chặt xác, lại không làm cho hắn cảm nhận được mùi tử khí. Có lẽ chính bản thân hắn cũng đang nghi thần nghi quỷ nên nảy sinh ra cảm giác này, bởi thật ra mà nói, từ trước đến giờ hắn cũng vốn không hề tin vào mấy chuyện ma quỷ.

Chỉ là, dạo gần đây suy nghĩ có khác đi một chút...

"Ông lão ở căn hộ này một mình, ốm yếu bệnh tật như vậy có lý nào ra tay sát hại được những cô gái khỏe mạnh?" Hoànng Mạnh Hải chống tay lên tường, hàng lông mày rậm nhíu chặt, "Cứ như có kẻ đang cố tình đổ tội cho ông ta, mà ông ta thì cũng không có cách nào để nói ra sự thật..."

Bởi vậy, linh hồn mới tìm đến con bé Diệp Anh chăng?

"Anh thật sự tin chuyện đó sao? Dù gì... dù gì ông ta cũng là ma quỷ... lời nói có mấy phần trăm sự thật chứ?"

Không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài thườn thượt của chính bản thân hắn.

Cạch —-

Đột nhiên có tiếng gì đó va vào cánh cửa gỗ, Hòang Mạnh Hải rất nhanh nhìn thấy một bóng người vừa chạy qua. Hắn không chần chừ, cũng chẳng suy nghĩ gì thêm nữa, liền phóng thật nhanh đuổi theo.

Phan Quỳnh Trang theo phản xạ, mắt thấy Hòang Mạnh Hải bỗng nhiên lao về phía cửa, cô liền nhanh chóng quơ tay tóm lấy cái bóng trắng.

Ai ngờ... lại bắt được thật!

Kẻ kia dáng người mảnh khảnh, lại mặc một chiếc áo hoodie màu trắng nổi bần bật. Phan Quỳnh Trang thận trọng giữ lấy cánh tay gầy nhẳng ấy, giật chiếc khẩu trang hắn đang che kín mặt.

Có điều, gương mặt kia quá đỗi thân quen, "Ơ... Đan Chi?"

Là con bạn thân học cùng lớp đại học.

Gương mặt con bé tái mét, hai bả vai run lên lẩy bẩy. Thế nhưng khi nhận ra giọng nói của Phan Quỳnh Trang, cô nàng giống như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, "Bà làm tôi giảm thọ mười năm rồi."

Phan Quỳnh Trang ngớ người, mãi một vài giây sau khi Hòang Mạnh Hải chạy đến mới buông tay.

Mặc dù không cố tình, nhưng ánh mắt của hắn lại làm đối phương cảm thấy rất bức bối. "Hai người quen nhau sau?"

Huỳnh Đan Chi giật mình, vội vàng gật đầu lia lịa.

"Bà làm gì ở đây vậy? Thập thà thập thò như trộm thế?"

Bầu không khí âm u bởi vì có thêm sự xuất hiện của một người nữa lại càng thêm gượng gạo. Huỳnh Đan Chi nhìn trước ngó sau, sau đó kéo hai người kia vào hẳn trong nhà. "Cái Diệp Anh xảy ra vấn đề gì hay sao?" Dáng vẻ của con bé trông vô cùng bất an, ánh mắt hoảng loạn dán lên gương mặt của Hòang Mạnh Hải, "Làm thế nào hai người vào được căn hộ này?"

"Bình tĩnh, từ từ rồi nói."

Hòang Mạnh Hải đóng sập cửa ra vào, trước ánh mắt khó hiểu của hai người còn lại, hắn vặn khóa "xoạch" một cái. Trong bóng tối chẳng rõ năm đầu ngón tay, lại nghe giọng của hắn hạ thấp, "Bên ngoài có người."

Gian nhà nồng mùi ẩm mốc, một chút ánh sáng cũng không thể xuyên qua, chỉ còn nghe tiếng hít thở nặng nhọc cùng nhịp tim đập rối loạn. Huỳnh Đan Chi nắm lấy bả vai run rẩy của Phan Quỳnh Trang, lặng lẽ kéo cô lui về một góc phòng. "Là hắn." Con bé thì thào bên tai Phan Quỳnh Trang.

Từng giây từng phút trôi qua đều như kéo dài cả năm tháng dòng dã. Hòang Mạnh Hải nép người vào bên cạnh cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Chừng hơn năm phút sau, nắm đấm cửa phát ra tiếng "xoạch". Hòang Mạnh Hải siết chặt tay, sẵn sàng ra đòn nếu kẻ kia có ý không tốt. Thế nhưng lại một tiếng "xoạch" nữa vang lên, cánh cửa vẫn đóng im lìm.

Hành động của kẻ bên ngoài, giống như chỉ là thăm dò mà thôi, không thật sự có ý định vào trong.

Không gian lại chìm vào im lặng. Hòang Mạnh Hải cảnh giác đợi thêm một lúc, không có bất kỳ động tĩnh gì, hắn liền ghé mắt nhìn qua con mắt thần gắn trên cửa.

Xuất hiện trước cánh cửa căn hộ phía đối diện là một kẻ mặc áo jacket màu đen, mặt mũi trùm kín mít. Dáng người hắn gầy nhỏ, không quá cao cũng chẳng lùn, dưới chân đi một đôi giày bata màu đen. Hắn đứng bất động trước cánh cửa vài phút, chăm chú nhìn vào con mắt thần.

Kẻ này, chính là kẻ đang theo dõi cái Diệp Anh sao?

Hòang Mạnh Hải không dám manh động, hắn lặng lẽ quan sát kẻ kia, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh. Nếu chỉ có mình hắn, thì đối phó với kẻ kia không quá khó khăn, nhưng ở đây lại có tới hai cô gái. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì hắn có hối lỗi cả đời cũng không hết được.

Chẳng biết đã qua bao lâu, kẻ kia cuối cùng cũng chịu dịch chuyển. Qua ánh sáng mờ mịt của hành lang, chỉ thấy bóng áo đen cẩn trọng bước vào lối thang thoát hiểm, dần hòa vào bóng tối.

Ở mãi chỗ này chẳng phải cách hay, Hòang Mạnh Hải nhẹ nhàng mở đèn điện thoại, tiến về phía góc nơi hai cô gái kia đang ngồi. Đối diện với gương mặt nhợt nhạt của Huỳnh Đan Nhi, hắn trầm giọng hỏi, "Cậu là người đưa mảnh giấy này cho cái Diệp Anh phải không?"

Mảnh giấy nhàu nát cùng dòng chữ màu đỏ nguệch ngoạc chìa ra trước mặt, Huỳnh Đan Chi trân trối nhìn một lúc mới lặng lẽ gật đầu.

"Rốt cuộc là như thế nào vậy?" Phan Quỳnh Trang giật mình, cô phải cố gắng hạ thấp giọng mình xuống, chỉ sợ kẻ kia vẫn chưa rời đi xa, "Sao bà lại biết những chuyện này? Chẳng nhẽ bà... bà là hung..."

Huỳnh Đan Chi trợn mắt, lập tức cắt ngang lời cô bạn, "Nghĩ bậy bạ, tôi sao có thể giết người cơ chứ?"

Cả ba người lại rơi vào lặng im, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ. Thẳng đến khi Huỳnh Đan Chi lên tiếng, bầu không khí mới bớt ngột ngạt, "Thật ra nhà tôi ở gần khu chung cư này, cho nên thi thoảng cũng hay ghé qua đây chơi, đến bảo vệ cũng nhớ cả mặt." Cô dựa vào bức tường ẩm mốc sau lưng, thở dài thườn thượt, "Cách đây không lâu, trên đường đi học về có thấy cái Diệp Anh rẽ vào tòa nhà này, tôi hớn hở liền đuổi theo. Nhưng mà không kịp đi chung thang máy, nên tôi đành hỏi bảo vệ xem nó ở tầng nào rồi đợi thang sau. Ai ngờ..."

Nói đến đây, Đan Chi đưa mắt nhìn về phía cửa, như sợ hãi có kẻ vẫn đang chằm chằm nhìn cô qua con mắt thần nhỏ xíu.

Hòang Mạnh Hải nhích người chắn ngang tầm mắt của Đan Chi, hắn dịu giọng trấn an. "Đừng sợ, hắn đi rồi, cậu cứ nói tiếp đi."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bỗng nhiên Phan Quỳnh Trang cảm nhận được cảm giác gì đó là lạ dấy lên từ trong lòng. Cô nhìn hắn, lặng lẽ không lên tiếng.

"Ai ngờ lúc từ thang máy chuẩn bị rẽ vào phía căn hộ của cái Diệp Anh, thì tôi lại bắt gặp một hình ảnh rất kinh khủng." Đan Chi co rúm người lại, hai bàn tay siết chặt, giọng nói cũng lạc hẳn đi, "Có một kẻ mặc đồ đen kín mít, đang đứng trước cửa nhà cái Diệp Anh nhìn chằm chằm vào mắt thần. Trên tay của hắn còn có...còn có một con dao..."

Lời này của Huỳnh Đan Chi thực sự đã làm cho cả hai người còn lại bị chấn động. Đến mức mà Phan Quỳnh Trang còn phải lắp bắp hỏi lại: "Dao? Hắn cầm dao đứng trước cửa nhà con bé Diệp Anh ư? Sao chuyện động trời như vậy, bà lại không nói với ai cơ chứ?"

"Bà không hiểu đâu, tôi đã rất hốt hoảng, đến mức mà quay đầu bỏ chạy luôn. Lúc đó thật sự rất may mắn, vì hắn chưa nhìn thấy tôi."

Lòng Hòang Mạnh Hải chùng xuống. Cứ nghĩ đến cảnh mỗi ngày đều có một kẻ điên cầm dao đứng trước chực chờ, hắn đã không thể chịu đựng được nổi rồi. Huống hồ, người ở bên trong nhà – con em gái ngốc nghếch của hắn, thì lại chẳng mảy may biết chuyện gì.

"Lúc xuống dưới phòng trực, tôi đã thử hỏi bảo vệ danh sách những người ngoài ra vào trong tòa nhà ngày hôm ấy, bác ấy nói ngày thường thì chẳng có ai cả, tôi là người duy nhất."

Chỉ có người dân sống trong chung cư mới có quyền tự do đi lại, nếu là người ngoài sẽ phải để lại chứng minh thư cùng với họ tên. Có nghĩa là là, kẻ kia là một trong những người dân đang sinh sống tại tòa nhà này.

"Hai người cũng đang nghĩ giống tôi đúng không?" Huỳnh Đan Chi xoa xoa hai bàn tay lạnh buốt, lại nói tiếp, "Đúng vậy, lúc đó tôi không hiểu cái Diệp Anh nó đã đắc tội với ai, mà lại bị người trong cùng chung cư hù dọa như thế. Ngay sau đó thì tôi cũng gọi điện cho nó, thấy nó vẫn ung dung chẳng xảy ra vấn đề gì nên tôi nghĩ chỉ là một trò đùa. Nhưng mà, cho đến lần tiếp theo thì tôi không thể coi đó là sự trùng hợp được nữa."

Huỳnh Đan Chi rút điện thoại từ trong túi quần, bàn tay run run mở một tấm ảnh rồi chìa ra trước mắt hai người còn lại. Hòang Mạnh Hải nghi hoặc nhận lấy, nhưng chỉ một vài giây sau khi xem bức hình, gương mặt liền trở nên biến sắc.

Chất lượng ảnh hơi mờ do chụp từ xa, nhưng vẫn có thể nhận ra được bóng dáng của một kẻ mặc áo đen chùm kín mít, đứng trước cửa nhà của Hoàng Diệp Anh. Ánh sáng loang loáng từ bóng đèn hành lang phản chiếu lên con dao trong tay hắn, như loài thú chờ đợi con mồi trong bóng đêm, chỉ cần con mồi kia sơ hở sẽ lao ra cắn xé một cách tàn nhẫn. Hắn đứng lặng im, con dao nâng lên hướng về phía cánh cửa...

"Tôi tiện đường định ghé qua nhà cái Diệp Anh chơi, bà cũng biết mà, con bé đó "bùng" học suốt, chả mấy khi thấy mặt mũi trên trường. Chỉ không thể ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này, tôi không dám làm liều nên rút điện thoại ra chụp lại ảnh." Gương mặt Huỳnh Đan Chi dưới ánh sáng xanh lét của điện thoại lại càng thêm nhợt nhạt, cô nói, "Ngu ở chỗ, điện thoại lúc đó chưa tắt tiếng. Cho nên khi tôi vừa bấm chụp hình, thì cái âm thanh nó đã vọng khắp cả hành lang rồi."

Phan Quỳnh Trang không nhịn được mà thốt lên, "Vãi, bà liều quá đấy. Xong rồi thế nào?!"

"Còn thế nào được chứ, khi cái âm chụp ảnh nó vang lên, tôi đã quay người bỏ chạy bán sống bán chết bằng thang thoát hiểm rồi. Cũng may hắn không có đuổi theo, nhưng mà tôi nghĩ chính vì chuyện hôm đó đã khiến hắn cảnh giác và kích động hơn."

Hoàng Mạnh Hải nhanh tay chuyển tấm hình kia sang điện thoại của mình, hắn lẩm bẩm, "Cực kỳ liều đấy, nếu để hắn tóm được lúc đấy, rất có thể sẽ bị xử đẹp luôn. Nhưng chụp được cả người lẫn số của căn hộ rành rành, đây có thể trở thành bằng chứng quan trọng cho phía công an. Bây giờ báo cho họ việc em gái tôi gặp nguy hiểm là đủ cơ sở bằng chứng."

Nhưng cái Diệp Anh giờ đang ở đâu?

"Kể cũng lạ, sau vụ án mạng thì chưa có ai sống nổi ở tầng chung cư này, cho tới khi cái Diệp Anh xuất hiện. Liệu có phải vì thế mà hung thủ thực sự đã bắt đầu thấp thỏm giật mình hay không?" Ngôi nhà âm u lạnh lẽo, Phan Quỳnh Trang vô thức nhích người về phía Hòang Mạnh Hải. Hắn lắc đầu đáp: "Cái này không kết luận sớm được, phải để công an họ điều tra mới biết. Nhưng mà, sau đó thì sao, sao cậu không nói chuyện này với ai?"

"Tối hôm ấy, tôi không dám lên trên tầng này nữa, mà chỉ quanh quẩn ở xung quanh khu chung cư. Cũng thử tìm cách gọi con bé Diệp Anh, nhưng lần nào cũng thuê bao, không biết là do di động của tôi có vấn đề hay số của nó có vấn đề nữa."

"Cái tầng này bị làm sao ấy, từ lúc tôi vào đây thì điện thoại cũng chẳng có tí sóng nào." Phan Quỳnh Trang vỗ đồm độp vào điện thoại mà chẳng ăn thua, cô nàng tiu nghỉu cất lại vào trong túi xách.

Hòang Mạnh Hải có chút kỳ lạ nhìn Đan Chi, hắn hỏi: "Lúc đó cậu trực tiếp nói với bảo vệ, không phải sẽ hay hơn sao?"

"Tôi có nói mà, thậm chí còn dí sát bức hình vào mặt ông ý. Nhưng ông ý không tin, còn cho rằng tôi dựng chuyện rồi đuổi tôi về nhà nữa."

Nghĩ cũng phải, từ sau khi chung cư này xảy ra vụ giết người, mà nạn nhân còn được cho rằng là kẻ sát nhân biến thái, thì chẳng ai muốn đặt chân lên tầng số mười lăm làm gì nữa. Họ cố gắng lấp liếm che đậy đi sự việc còn chưa ăn thua, bây giờ lại bảo có kẻ điên rình mò ở nơi xảy ra án mạng nữa, há nào tự vạch áo cho người xem lưng? Cho nên, họ bỏ qua những lời nói của Đan Chi cũng không phải không có lý.

Hòang Mạnh Hải ngồi xuống sàn, lặng lẽ thở dài.

"Bởi vì thế, sáng sớm hôm sau tôi lại lén vào chung cư, sợ cái Diệp Anh không có ở nhà nên tôi viết một mảnh giấy nhét vào khe cửa cho nó. Đừng nhìn tôi như thế mà, tôi cũng vì sợ kẻ biến thái kia tìm mình báo thù, nên mới không dám trực tiếp bấm chuông cửa nhà cái Diệp Anh thôi." Trầm mặc một lúc, Huỳnh Đan Chi mới nói tiếp, "Tôi cứ nghĩ là sáng sớm như vậy thì sẽ không sao đâu. Nhưng mà chỉ vài giây sau khi tôi nhét tờ giấy qua khe cửa, thì từ phía thang máy vọng đến tiếng ting ting. Rồi có bước chân đang tiến lại gần, tôi hoảng quá nên trốn vào trong thang thoát hiểm."

Chuyện sau đó diễn ra có lẽ là những giây phút kinh khủng nhất mà Huỳnh Đan Nhi từng trải qua.

Cô kể rằng, lúc bấy giờ còn rất sớm, lại không nghĩ hắn sẽ xuất hiện. Khi bản thân nấp trong thang thoát hiểm, đó là lúc cô tiếp cận kẻ áo đen ở khoảng cách gần nhất. Hắn vẫn như cũ đứng trước cửa nhà của Hoàng Diệp Anh, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào mắt thần. Cô thực sự không hiểu, hắn có biết hành động đấy rất là vô nghĩa hay không, vì mắt thần căn bản chỉ người từ bên trong nhà mới nhìn ra được bên ngoài.

Nhưng hành động ấy của hắn mỗi lần đều lặp lại, một cách chai lỳ và kiên nhẫn – đến mức Huỳnh Đan Nhi không thể chịu đựng được nữa. Cô sợ rằng, nếu giả sử như một lúc nào đó, con bé Diệp Anh mở cửa bước ra, bất ngờ đối diện với hắn, thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm mà chính bản thân còn không đề phòng.

Nghĩ thế, không biết lấy đâu ra can đảm, Huỳnh Đan Nhi liền đập thật mạnh vào cánh cửa thang thoát hiểm. Âm thanh vang vọng khắp hành lang, chắc chắn đã kéo theo sự chú ý của kẻ kia.

Cô chẳng còn tâm trí mà nghĩ ngợi gì nữa, tích tắc sau liền phóng xuống cầu thang bộ. Mà lần này, phía sau lưng đã nghe thấy tiếng bước chân.

Hắn đang đuổi theo cô.

Mồ hôi vã ra như tắm, thế nhưng Huỳnh Đan Chi biết rằng, nếu lúc này mà mình dừng lại, chắc chắn sẽ chết trong tay của kẻ phía sau. Nghĩ vậy, cô càng lúc càng tăng tốc. Ánh sáng cảm ứng từ bóng đèn cầu thang thoát hiểm bật sáng mỗi lần đi qua các tầng. Khoảng cách giữa Huỳnh Đan Chi và kẻ kia bị thu hẹp một cách đáng kể, cánh tay hắn với ra, sượt qua vai áo của cô.

Thế nhưng, điều mà Huỳnh Đan Chi không ngờ tới, chính là lại nghe thấy giọng nói của Hoàng Diệp Anh vọng xuống từ cách đó mấy tầng: "Đứng lại!"

Giọng nói cứng rắn của Hoàng Diệp Anh khi ấy đã cứu Huỳnh Đan Chi thoát khỏi vòng vây của tử thần trong tích tắc. Kẻ sau lưng sững sờ mất vài giây, nhưng chỉ ngần đó thời gian cũng đủ để cô vượt lên phía trước, bỏ xa khoảng cách với hắn.

Dường như hắn không có quá nhiều sự lựa chọn, liền húc cánh cửa thang thoát hiểm của tầng số bảy. Chỉ chục giây sau đó, Hoàng Diệp Anh cũng đuổi theo kẻ áo đen rồi biến mất sau cánh cửa.

Huỳnh Đan Chi đứng ở ngưỡng tầng số sáu, mồ hôi lạnh túa ra, chân tay run lên như cầy sấy. Cô không biết kẻ kia đã nhìn thấy rõ mặt mình chưa, nhưng trong đầu lúc bấy giờ chỉ còn lại đúng một suy nghĩ: Phải rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.

"Thế rồi tôi cố gắng lết ra khỏi tòa nhà, chuyện sau đó như nào cũng không rõ." Huỳnh Đan Chi kết thúc câu chuyện vừa rồi bằng một cái rùng mình, "Mấy ngày qua không liên lạc được với cái Diệp Anh, tôi cũng không dám bén mảng đến nơi này, ngộ nhỡ hắn ta nhớ mặt lại chết lúc nào chả hay. Nhưng cuối cùng không chịu được nữa nên tôi lại đánh liều một phen, ai ngờ lại gặp hai người ở đây. Lúc đầu tôi còn tưởng hai người là gã áo đen kia chứ..."

Mọi chuyện trước khi Hoàng Diệp Anh cắt hết liên lạc với gia đình, hóa ra là như vậy. Nhưng sau sự việc trên thì nó vẫn về quê với bố mẹ bình thường, chứng tỏ việc nó mất tích lần này, không hề liên quan đến kẻ mặc đồ đen kia.

Thế rốt cuộc, con bé ấy đang ở đâu...

"Tôi nói bà nghe, bà cũng máu liều quá rồi đấy Chi ạ." Phan Quỳnh Trang dúi đầu con bạn một cái, trong lòng cô không biết có bao nhiêu nỗi sợ khi nghe câu chuyện vừa rồi, thế mà nó vẫn ung dung một mình đến nơi này nữa chứ, "Bà có mấy lá gan vậy? Có biết đi một mình rất nguy hiểm không hả?"

"Nhưng làm thế nào được, tôi lo cho con Diệp Anh mà. Tôi cũng muốn báo công an lắm chứ, nhưng thấp cổ bé họng thì ai tin tôi đây?"

Hòang Mạnh Hải đứng dậy, nhẹ nhàng rút chùm chìa khóa cửa từ túi quần. "Ra khỏi đây đã, cứ ngồi trong bóng tối như vậy cũng chả phải biện pháp hay. Tôi nghĩ chúng ta thử xuống tầng bảy, chia nhau gõ cửa từng nhà xem sao."

"Chứ không phải gọi cho công an hả?" Phan Quỳnh Trang có lẽ vẫn là người lý trí nhất thời điểm này.

"Anh gọi rồi."

Trên gương mặt của hai cô gái xuất hiện dấu hỏi chấm to đùng, ánh mắt nhìn hắn đầy hoài nghi không thể tin được. Hòang Mạnh Hải gãi gãi đầu áy náy, "Anh có quen với đội trưởng của một đội điều tra hình sự, ban nãy có nhắn tin và gửi lại bức ảnh chụp cho anh ấy. Chắc sẽ đến đây nhanh thôi."

Bên ngoài hành lang chỉ nghe tiếng gió hun hút, chiếc đèn duy nhất nhập nhòe hắt ba chiếc bóng lớn nhỏ in lên vách tường. Hòang Mạnh Hải nhìn về cánh cửa gỗ đóng im lìm của nhà em gái, khe khẽ thở dài. "Dùng thang máy đi. Kẻ đó chắc sinh sống ở một trong những căn hộ ở tầng bảy thôi."

"Sao lại thế ạ? Cũng có thể hắn chỉ trốn ở đó thôi mà."

"Không đâu, với tốc độ của con bé Diệp Anh khi đuổi theo hắn, chắc chỉ đến sau hắn có hơn chục giây thôi. Khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, có là ma cũng không thể tìm chỗ thoát thân nhanh đến thế. Trừ khi, hắn trực tiếp sinh sống tại căn hộ nào đó ở tầng bảy."

Thang máy chậm rãi nhích từng con số, không hiểu sao Hòang Mạnh Hải lại cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường. Có lẽ, chỉ cần con bé Diệp Anh không phải vì kẻ lạ mặt kia mà gặp nguy hiểm, thì hắn sẽ bớt lo âu đi được phần nào.

Có tổng cộng chín căn hộ ở tầng số bảy.

"Cứ vậy mà gõ cửa từng nhà ư?" Huỳnh Đan Chi có chút lưỡng lự, "Có vô duyên quá không?"

"Có lúc nào duyên đâu mà vô? Nhìn tôi này."

Phan Quỳnh Trang vuốt vuốt lại mái tóc, theo thói quen bỏ túi xách xuống đưa sang người bên cạnh, "Cầm hộ xíu." Hòang Mạnh Hải cũng thuận tay nhận lấy, lẳng lặng đeo lên người.

Đưa tay bấm chuông cửa một căn hộ ở gần nhất, chỉ vài giây sau trong nhà đã có tiếng dép loẹt quẹt bước tới. Một bà cụ xuất hiện ở ngưỡng cửa, nheo nheo mắt nhìn cả ba người. "Cô cậu tìm ai?"

Con bé Trang đúng là điển hình tiêu chuẩn con ngoan trò giỏi, vừa cười một cái đã lấy được lòng đối phương, "Bà ơi, bà có thấy con mèo nào chạy vào nhà không ạ? Sáng cháu vừa thả ra dắt đi dạo mà lại chạy biến đi mất không rõ tầng nào."

"Ôi có mèo thì giữ cẩn thận chứ cháu." Bà cụ mở hẳn cửa để cho cả ba người nhìn vào bên trong nhà, "Không có đâu, từ sáng đến giờ bà chưa ra khỏi nhà nữa."

"Bà sống một mình hả bà?"

"À không, còn có ông nữa, nhưng ông vừa mới đi đánh cờ với bạn rồi."

Không có điểm nào bất thường, cả ba áy náy xin lỗi rồi chia nhau gõ cửa những căn hộ khác.

Cứ như vậy gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa có tí kết quả nào. Chỉ còn lại ba căn hộ duy nhất, Hòang Mạnh Hải đưa mắt về phía cuối hành lang, ngay gần cửa thang thoát hiểm. Căn hộ số 0723 đóng chặt im lìm, đến ánh sáng qua khe cửa dưới chân cũng chẳng thấy lọt ra. Như có điều gì đó thôi thúc, hắn tiến lại gần, nâng tay gõ ba tiếng lên cửa.

Bên trong hoàn toàn không có động tĩnh.

Hòang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC