Chap 3: Không nghe lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại trên giường phát ra lời bài hát quen thuộc, Prem nhìn màn hình hiển thị tên Mean Phiravich, nhanh chóng cầm lên áp vào bên tai, tâm trạng thoáng chốc vui vẻ.

"Bạn tốt, lâu rồi không gặp."

[Prem, cậu vẫn khỏe chứ? Nghe bảo hôm qua cậu đã trở về? Hôm nay có thời gian không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút.]

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng trầm ấm của Mean, cậu ấy là bạn thân của cậu khi còn học chung trường đại học. Sau khi tốt nghiệp, bọn họ ít liên lạc hẳn, về sau cậu lại chuyển đi nơi khác, vậy nên cũng khá lâu rồi không nhìn thấy nhau.

"Hôm nay tớ rảnh nhưng..."

Prem chần chừ, nghĩ lại lời của Fluke quản gia dặn dò, nếu cậu muốn sống tốt thì tuyệt đối không được làm trái ý của người đàn ông kia. Đang định từ chối, Mean lại cắt ngang lời cậu.

[Thật ra tớ có chuyện quan trọng cần nói với cậu! Chiều nay 5 giờ gặp cậu ở New Star, nhất định phải đến nhé!"

Cậu ấy có vẻ rất phấn khích, hơn nữa nói xong lập tức ngắt máy không cho cậu có cơ hội tiếp lời. Prem cảm thấy có chút đau đầu, suy nghĩ kĩ một lúc, cậu xuống lầu tìm Fluke quản gia để xin số điện thoại của Boun. Nếu muốn ra ngoài, chỉ cần xin phép anh ta là được, không phải sao?

Fluke quản gia nhìn cậu, cũng không hỏi gì nhiều liền ghi lại số của Boun lên một tờ giấy nhỏ.

"Cảm ơn ông."

Prem cầm lấy rồi cúi đầu với Fluke quản gia, sau khi trở về phòng mình, cậu lại không dám gọi cho anh.

Nhớ lại đêm qua mây mưa cuồng nhiệt, cậu không khỏi đỏ mặt. Hiện tại nếu gọi, cậu phải dùng thái độ gì để nói chuyện với anh đây?

Prem loay hoay một lúc lâu, lo lắng đủ điều, cuối cùng cũng chẳng được gì. Vì cho dù cậu có gọi thế nào, Boun cũng không nghe máy.

Âm thanh thông báo thuê bao đang bận vang lên tám lần, cậu rốt cuộc ném ý định xin phép sự đồng ý của anh ra khỏi đầu. Cùng lắm thì anh nổi giận mắng cậu vài câu thôi, chắc sẽ không nghiêm trọng lắm đâu?

Prem nhìn đồng hồ, chỉ còn ba tiếng nữa là đến giờ hẹn. Lúc này cậu mới phát hiện quần áo mình mang về đây không có cái nào mới cả, cũng không có loại cao cổ để che đi những dấu hôn ngày hôm qua. Cậu mặc tạm áo khoác rồi dùng phấn che bớt đi những vết đỏ hồng trên cổ, sau đó chuẩn bị ra ngoài mua sắm.

Fluke quản gia thấy cậu xuống lầu còn mang theo túi xách, không khỏi ngạc nhiên.

"Prem thiếu gia ra ngoài sao?"

"Vâng, cháu ra ngoài một chút, cũng không lâu lắm đâu."

Prem có chút chột dạ vì ánh mắt của Fluke quản gia nhìn cậu rất tinh tường, giống như biết rõ cậu ra ngoài mà chưa thông báo với Boun vậy.

Chỉ là, ông ấy lại không ngăn cản cậu.

"Vậy tôi sẽ cho người đưa cậu đi."

"Không cần đâu! Cháu đi taxi là được!"

Prem lắc đầu từ chối, bước nhanh về phía cổng. Khu vực này đều là những khu biệt thự lớn nối tiếp nhau, muốn bắt taxi phải đi bộ một đoạn khá xa, cũng may Prem không có thói quen đi giày da mà chỉ thích mang những đôi giày thể thao thoải mái. Tuy nhiên, cậu đánh giá quá cao thân thể mình. Bởi vì hôm qua bị người đàn ông kia giày vò rất lâu, cho nên mới đi được nửa đường đã khiến cậu mệt muốn đứt hơi, hai chân run rẩy. May mắn có một chiếc taxi vừa vặn chạy ngang qua, nếu không, cậu thật sự nghĩ mình sẽ ngất tại chỗ mất! Prem mừng rỡ chui vào trong xe.

Sau khi đến shop quần áo chọn một cái áo sơ mi cao cổ có khả năng che đi phần lớn da thịt, Prem cài nút cẩn thận rồi đi đến điểm hẹn.

New Star không xa lắm, vậy nên cậu đến trước giờ hẹn khoảng mười lăm phút.

Ngồi ở vị trí cũ quen thuộc, Prem bắt đầu hoài niệm. Trước kia cậu thường xuyên cùng Mean ở chỗ này làm luận án, bởi vì quán cafe New Star trang trí mộc mạc, diện tích không quá to nhưng thoải mái, cũng rất an tĩnh.

Đang ngẩn người nhìn tách trà trên bàn, ngoài cửa vang lên thanh âm leng keng êm tai của chuông đồng, Prem ngẩng đầu lên.

Đó là một chàng trai cao gầy mặc áo hoodie màu đen, mái tóc nâu uốn xoăn trông rất trẻ trung, khuôn mặt cũng vô cùng dễ nhìn. Cậu ta nở nụ cười rạng rỡ, sau đó đi nhanh về phía cậu rồi thật tự nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện.

"Cậu đến lâu chưa?"

"Vừa mới đến. Cậu muốn uống gì?" Prem đem menu trên bàn đẩy qua cho Mean.

Mean còn không thèm nhìn menu đã giơ tay gọi phục vụ mang ra hai ly Frappuccino thạch cà phê. Cậu ấy vẫn hiểu ý cậu như vậy, Prem yên lặng bật ngón cái với Mean.

Chàng trai trẻ bày ra vẻ mặt hiển nhiên, từ khi nhìn thấy cậu, cậu ấy vẫn luôn giữ vững độ cong khóe môi, ánh mắt không chút che giấu sự nhớ nhung và yêu thích. Nhưng Prem vẫn luôn lơ đãng không nhận ra.

"Sao cậu lại về thành phố vậy? Có mệt lắm không?"

Prem nghe Mean hỏi, trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy cổ họng đăng đắng không nói được câu nào. Cậu trầm mặc nhìn thẳng vào người đối diện thật lâu, hít sâu một hơi rồi buông ra mấy chữ nặng nề.

"Tớ trở về vì phải kết hôn."

Mean sững sờ, theo bản năng nhìn về phía tay phải của Prem, ngón áp út thon dài xinh đẹp, nhưng trống rỗng.

Prem ngượng ngùng rụt tay xuống đặt lên đùi, không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào. Bởi vì vẻ mặt của Mean không còn rạng rỡ như vừa rồi nữa, mà cậu cũng chẳng có tâm trạng để trò chuyện thêm về vấn đề này. Đời người chỉ có việc cưới sinh là đáng mong đợi nhất, vậy mà lễ cưới không thấy đâu, ngay cả nhẫn kết hôn cũng chẳng có. Còn gì tệ hơn thế này không?

"Cậu... thật sự kết hôn sao? Khi nào thì...?"

Mean cổ họng khô khốc, lòng ngực nhói lên từng hồi đau đớn. Những lời muốn nói với Prem mà bản thân đã luyện tập suốt thời gian qua không cách nào nói ra được.

"Cũng gần đây thôi. Thật xin lỗi vì đã không nói với cậu..."

Prem lựa chọn giấu diếm chuyện cậu vừa ký giấy kết hôn ngày hôm qua, bởi vì cậu không tìm được lời giải thích nào có vẻ tự nhiên cả. Chẳng lẽ lại nói, bố cậu vừa đem cậu bán đi?

Trên khuôn mặt của chàng trai trẻ thoáng nét chua xót, nắm tay đặt trên đùi siết chặt lại, gân xanh cũng nổi lên. Chưa đến nửa năm, vậy mà cậu đã trở thành người của kẻ khác! Hắn còn nhớ sau khi tốt nghiệp, chính Prem cười bảo vẫn còn muốn độc thân thêm một thời gian nữa, hiện tại cậu chưa muốn có người yêu. Cho nên hắn không cho Prem biết tình cảm của mình, để cậu yên tâm chuyển đến nơi khác làm việc. Bận rộn mấy tháng, cảm giác hắn dành cho cậu mỗi lúc một tăng, vừa nghe tin cậu trở về, hắn liền vui mừng hẹn cậu ra gặp mặt.

Kết quả, hắn nghe Prem nói, cậu kết hôn rồi.

Mean gượng cười, cố gắng làm cho vẻ mặt mình trở nên tươi tắn hơn.

"Chúc mừng cậu, chắc là cậu yêu người ấy lắm? Không ngờ nhanh thật đấy."

Trong lòng hắn như có ai đưa móng vuốt cào xé, máu chảy không ngừng, vậy mà ngoài mặt vẫn phải chúc cậu hạnh phúc.

Prem cụp mí mắt, cười đáp: "Tớ cũng không ngờ lại nhanh như vậy."

Không ngờ cuộc sống tự do tự tại của cậu lại kết thúc chóng vánh thế này! Nếu cậu và Boun thật sự yêu nhau thì tốt biết bao. Nhưng đối với anh ta, cậu chính là một loại công cụ làm ấm giường. Mà thật ra Prem cũng rất thắc mắc, người nọ có vẻ rất giàu, dáng dấp cũng không đến nỗi ma chê quỷ hờn, vậy vì sao không ra ngoài chọn cho mình vài cô tình nhân nóng bỏng chứ? Chẳng lẽ... anh ta rất xấu?

Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Prem, khóe mắt cậu giần giật, bảo sao đêm đó anh ta vừa xong việc liền chạy mất.

Mean cùng Prem nói chuyện vài câu, rồi ngỏ ý muốn đưa cậu về. Chuyện quan trọng mà cậu ấy muốn nói cậu cũng chẳng nhớ nữa. Nhìn sắc trời dần tối, lại thấy dáng vẻ kiên quyết của cậu ấy, cậu đành gật đầu. Nhưng khi sắp về đến khu biệt thự, Prem liền ra hiệu muốn xuống. Nếu để người của Boun nhìn thấy thì không tốt lắm.

"Từ đoạn này đi bộ một lát là được, cảm ơn cậu."

Cậu đứng bên lề đường cúi xuống nhìn người trong xe, ánh mắt cậu ấy có chút gì đó khác thường.

"Prem, nếu có chuyện gì khó khăn, cứ nói với tớ." Mean nhìn cậu thật sâu, môi mím chặt lại.

"Tớ biết..." Nhưng tớ không thể làm vậy, khoảng nợ đó, ngay cả cậu cũng không có cách nào xoay sở được. Prem nghĩ thầm, đưa tay vẫy chào.

Chiếc xe màu đen chầm chậm quay đầu, giống như tiếc nuối không muốn rời đi.

Boun đỗ xe cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này, mày hơi nhếch lên. Cậu, thì ra là một chàng trai không biết nghe lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net