Chương 55 ( End )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm năm sau. Sân bay quốc tế Nội Bài.

Vũ Hàn nhìn đồng hồ rồi lại nhìn vào dòng người đang xuống máy bay, kiên nhẫn chờ đợi. Năm năm nay, ngày nào cậu cũng mong ngóng ngày này. Lúc ấy, giá như cậu không đáp ứng, sống chết giữ Thiên lại thì không bị tương tư giày vò năm năm trời.

“Vũ Hàn!” Thiên vừa xuống máy bay đã thấy cậu nổi bật đứng giữa đám đông. Nó giơ tay vẫy vẫy rồi bước nhanh về phía cậu.

Vũ Hàn ngây ngốc nhìn người con gái đang bước về phía mình, hai mắt trừng lớn. Năm năm khong gặp, Thiên của cậu càng ngày càng xinh  đẹp, quyến rũ. Khuôn mặt trái xoan tinh tế, đôi môi hồng đang cười rạng rỡ với cậu. Ánh mắt lấp lánh giống như màu nước mơ hồ lưu chuyển tận vũng sâu không thể quan sát.  Mái tóc đen xõa ngang vai sáng bóng như gấm, một lọn khẽ thõng xuống bên má Thiên. Trên người cô mặc một bộ đầm đỏ, vừa rực rỡ lại vừa quyến rũ.

Thiên đi đến cạnh Vũ Hàn, ôm lấy cậu, vui vẻ nói: “Em đã trở về.”

Vũ Hàn cũng siết chặt vòng tay, tham lam ôm người mình ngày nhớ đêm mong, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng của Thiên.

“Vũ Hàn, anh Hạo Nam và bọn họ đang đợi chúng ta.” Thiên đẩy nhẹ Vũ Hàn, ngượng ngùng nói.

“Ừ, để anh ôm em một chút, một chút nữa thôi.” Cậu lưu luyến rời khỏi môi Thiên, cúi xuống thì thầm vào tai Thiên làm mặt nó không khỏi đỏ lên. Làm ơn đi, bọn họ còn đang ở sân bay đấy! Tuy vậy, Thiên vẫn vòng tay qua hông Vũ Hàn, ôm lấy cậu.

Vũ Hàn lái xe đưa Thiên về nhà họ Hàn đã là giữa trưa.

Vừa vào cửa, Thiên đã rơi vào cái ôm ấm áp của Hạo Nam. Thiên xúc động nói: “Anh, em đã trở về.”

“Trở về là tốt. Nếu em không về, Vũ Hàn sẽ đi Anh bắt người mất.”

Hạo Nam vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều cười lớn. Thiên rời khỏi vòng tay của Hạo Nam, nhìn từng người trong phòng, vui vẻ nói: “Mọi người cũng ở đây sao?”

“Không chào đón tụi này hả?” Linh ưỡn cái bụng bầu bốn tháng tiến lại gần Thiên, nhéo cánh tay Thiên. Quân thấy vậy vội vàng đỡ lấy Linh, nhăn mặt: “Linh, em đang mang thai, đừng quậy.”

Linh liếc mắt lườm Quân một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Quân về chỗ ngồi. Thiên nhìn Quân tỉ mỉ chăm sóc cho Linh, vui vẻ trêu chọc: “Linh, mình đi mới có năm năm mà cậu đã làm mẹ trẻ con rồi. Không ngờ nha.”

“Nếu thích, cậu cùng Vũ Hàn cũng sinh một đứa đi, đừng để ngày nào cậu ta cũng lẽo đẽo theo sau Quân và mình đòi làm cha nuôi đứa bé.”

“Coi như mình sợ cậu. Quân lấy người vợ như cậu không biết là phúc hay họa nữa.” Thiên giả vờ thở dài, đi đến sofa ngồi xuống bên cạnh Vũ Hàn, tay đan xen vào tay cậu.

Năm năm qua, mọi người đã thay đổi rất nhiều. Vũ Duy và Phong đã bắt đầu tiếp nhận công việc của gia đình, trở thành những người lãnh đạo xuất sắc. Linh và Quân thì kết hôn trong lúc còn học đại học khiến Thiên ở nước Anh xa xôi cũng phải giật mình. Anh Hạo Nam thì mở một phòng tranh riêng, tiếp tục theo đuổi giấc mơ của mình. Thiên lại nhìn về phía Vũ Hàn. Năm năm qua, Vũ Hàn đã trưởng thành rất nhiều. Tốt nghiệp đại học Quốc tế, cậu không quay về trợ giúp cho công ty nhà mình mà đến tập đoàn Thiên Nam làm việc. Nghĩ đến những việc Vũ Hàn đã làm cho cô, Thiên không để ý đến sự trêu chọc của mọi người, cúi đầu hôn lên má Vũ Hàn, thì thầm: “Vũ Hàn, cảm ơn anh vì tất cả.”

***

Ba ngày sau, buổi triển lãm tranh của Hạo Nam được khai mạc ở một trung tâm văn hoá lớn. Trước khai mạc triển lãm tranh, Hạo Nam đã mở một cuộc họp báo, chính thức tuyên bố nhường chức chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Nam cho Thiên, vì vậy buổi triển lãm hôm nay xuất hiện rất nhiều ký giả.

Lúc Thiên nắm tay Vũ Hàn xuất hiện ở phòng triển lãm, ký giả bốn phía đều đi về phía cô. Nhưng Thiên từ chối tất cả mọi cuộc phỏng vấn, khoác tay Vũ Hàn đi đến cạnh Hạo Nam. Lúc này, anh đang đứng ở phía trước bức tranh vẽ một cô gái ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng trả lời phỏng vấn của một ký giả. Khi phóng viên hỏi đến người mẫu trong tranh là ai, Hạo Nam chỉ mỉm cười. Anh phóng viên cũng là người từng trải, thấy Hạo Nam không có ý định tiết lộ, mỉm cười chào anh rồi xin phép đi chụp những bức tranh khác.

Phóng viên đi rồi, Hạo Nam vẫy Thiên và Vũ Hàn lại gần, dẫn hai người đi đến phòng nghỉ, chỉ vào bức tranh được bọc kín thần bí nói: “Cái này anh tặng hai đứa. Mở ra xem có thích không?”

Dựa theo lời của Hạo Nam, Vũ Hàn xé lớp giấy bọc bên ngoài, sững người khi thấy bức tranh bên trong. Bức họa lấy một hòn đảo nhỏ cực kì xinh đẹp làm bối cảnh. Bao quanh đảo là vách núi cao dốc đứng, từ đỉnh đến mặt đất trải rộng bạt ngàn cây cối. Cách lùm cây không xa là một bãi đất trống bằng phẳng dựng một căn nhà gỗ hướng ra mặt biển rộng. Nước biển khi mờ khi tỏ từng tầng kỳ ảo biến đổi thành những màu sắc tươi đẹp, cát trên bờ trắng thuần, nước biển màu xanh nhạt trong suốt thấy đáy, sau đó biến chuyển thành một màu xanh lam trong vắt đẹp đến nỗi không cách nào tả được.

“Đẹp quá!” Thiên kinh ngạc thốt lên.

“Thích không?”

“Thích, cực kỳ thích. Cảm ơn anh.” Thiên vui vẻ giống như đứa trẻ được cho kẹo, nhìn bức tranh không rời mắt.

“Ông chủ, có người muốn phỏng vấn anh.” Một nhân viên quản lý mang theo một người đàn ông trung niên đi tới.

“Chào cậu Hạo Nam, chào cô Thiên, tôi là phóng viên báo kinh tế. Đây là danh thiếp của tôi.” Hạo Nam nhìn thoáng qua danh thiếp, gật đầu chào phóng viên, đưa tay mời: “Phóng viên Minh, mời ông qua nơi này nói chuyện.”

Hạo Nam và phóng viên đi rồi, Vũ Hàn tiến lại gần Thiên, dang tay ôm lấy cô, cọ vào cổ cô: “ Em hoàn mỹ như vậy làm anh áp lực quá. Có hối hận khi chọn anh không?”

Thiên xoay người lại đối diện với Vũ Hàn, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Câu đó em mới là người phải hỏi. Anh có hối hận khi đợi em không?”

“Hối hận, anh hối hận muốn chết luôn.” Vũ Hàn khoa trương nói, sau đó cúi xuống dịu dàng hôn lên môi Thiên “Anh hối hận sao lúc đó lại để em đi một mình.”

“Vũ Hàn, cảm ơn anh đã yêu em.” Thiên cảm động ôm chặt Vũ Hàn, vùi vào ngực anh.

“Ngốc! Yêu em là điều tốt nhất anh đã làm.”

The end

////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net