Chương 5 : Hoa Đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: BienkyAAA
Chuyển ver: LuYi_THv

- - -

Hoa Đông

Hoa Đông từ trước đến nay luôn là khu phồn hoa diễm lệ. Chỉ cần màn đêm vừa buông, ánh đèn đường mờ ảo vừa được bật. Con đường này lập tức trở nên "sôi động".

Sôi động không phải vì nhiều người qua lại cũng chẳng phải vì ở đây buôn bán tấp nập. Khu Hoa Đông này khi đêm xuống liền trở thành một nơi hỗn tạp. Nơi này nổi tiếng về sòng bạc, hộp đêm và đặc biệt là mua vui với mỹ nữ.

Và hôm nay cũng không ngoại lệ, đồng hồ vừa điểm ngay con mười, đoạn đường dài dưới sự rực rỡ của ánh đèn đa sắc, vô cùng hỗn loạn. Người đi trên đường tràn ngập hơi rượu. Những cô gái son phấn, nước hoa thơm phức nồng nàn khắp cả người, ăn mặc hở hang muốn bao nhiêu gợi tình có bấy nhiêu gợi tình đứng dọc bên đường vui vẻ vẫy gọi.

Tại một góc đường vắng vẻ.

" Áaaaa... "

Lại thêm mấy tên thét lên rồi ngã gục xuống đất.

Mẫn Doãn Kỳ xoay xoay cổ, vươn vai một cái, uể oải nói.

" Cuối cùng cũng xong. Đánh nhau với bọn ruồi nhặn này thật chán ngắt . Chẳng có tí thú vị nào cả ."

Dưới chân cậu là từng kẻ từng kẻ nằm xếp lớp trên mặt đất. Kẻ nào cũng mặt mũi bầm tím, máu me đầy người, hai tay ôm lấy đầu mà rên lên vì đau.

Quả nhiên không hổ danh lão tam của Tam Kim hội. Bình thường nhìn bề ngoài chỉ là một thằng nhóc mặt búng ra sữa nhưng khi đã vào đánh trận, ngay lập tức tỏa ra khí chế áp người khiến người ta run sợ.

Ra đòn nhanh như chớp lại còn rất hiểm. Chỉ mới vài phút mà mấy chục tên khu Hoa Đông đã phải ngã xuống chân cậu nhóc ấy.

Trịnh Hạo Thạc đứng kế bên cũng vừa xử xong mấy tên. Doãn Kỳ lướt mắt qua, giễu cợt nói.

" Trịnh nhị thiếu gia hôm nay sao lại ra yếu như vậy? "

Hạo Thạc khinh bỉ nhìn tên nhóc kia- 
" Phải, mình rất yếu. Không được mạnh như cậu, mấy chục tên đàn ông to cao còn phải ngã dưới váy cậu "

Mẫn Doãn Kỳ không tức giận lại còn cười, hất mặt đầy khiêu khích.

" Tất nhiên, đến lão đại mà còn phải ngã dưới váy mình. Mấy tên này là cái gì! "

Kim Thái Hanh đang ở đằng sau, bẻ cổ tên cầm đầu. Thuận tay đánh một phát lên đầu thằng nhãi kia.

" Miệng mồm cậu càng lúc càng thối ! "

" A.. "

Mẫn Doãn Kỳ ôm lấy cái đầu đau, mặt vô cùng ủy khúc.

Cổ của tên cầm đầu đầu trọc của khu Hoa Đông dưới bàn tay to lớn và rắn chắc gần như sắp bị bẻ gãy tới nơi. Tên đó liền kinh hãi hét lên .

" Đừng, đừng..xin Kim thiếu gia tha mạng...khu Hoa Đông này sẽ là của các người. Chúng tôi ngay lập tức đêm nay chuyển nhượng.. "

Kim Thái Hanh khẽ nhếch môi cười -
" Ngay từ lúc đầu như thế này có phải tốt hơn không "

Bình thường nếu như có kẻ quy hàng , hắn cũng sẽ không tàn nhẫn đánh chết . Nhưng xui thay, hôm nay tâm trạng của Thái Hanh lại không được tốt nên sẽ không nương tay tiếc cái quái gì cả.

Hắn không nói gì nữa, thẳng tay bẻ gãy cổ tên đó. Tên đầu trọc một lần nữa kinh hãi hét lên rồi gục xuống bất động.

Sau đó Kim Thái Hanh đứng thẳng người dậy phủi phủi tay áo. Ngay lúc đó có mấy kẻ của hội Tam Kim chạy đến, cúi đầu gấp rút nói.

" Lão đại, đã xử lý xong toàn bộ. Khu Hoa Đông này hiện tại đã thuộc về chúng ta. "

" Tốt, các chú mau rời khỏi đây trước, tránh để cảnh sát ập đến " - Kim Thái Hanh lạnh lùng ra lệnh.

Trịnh Hạo Thạc và Mẫn Doãn Kỳ nhìn lão đại rồi lại quay qua nhìn kẻ vừa bị bẻ cổ kia, lắc đầu ngao ngán. Tên đầu trọc này quả thật xấu số. Lại chọn nhầm trúng ngày lão đại đang có máu nóng trong người để đánh nhau. Kết cục không thể đáng thương hơn.

Đám người Tam Kim hội ngay lập tức lái motor theo chỉ thị rời đi để lại ba người.

Một lúc sau, hắn bước tới, Hạo Thạc liền lên tiếng hỏi.

" Lão đại, có phải cậu muốn "tham quan" địa bàn mới một chút phải không? "

Kim Thái Hanh mặt dửng dưng nhìn hai người -

" Vẫn là nên thưởng thức thành quả một chút ".

Nhờ đánh nhau nên tâm tình của hắn đã khá lên được một chút. Tuy rằng chỉ là tạm thời, vì thế nào sáng mai hắn cũng lại nổi giận.

Nghe vậy, Mẫn Doãn Kỳ lại hí hửng chọt mỏ vào -
" Lão đại khu này có mấy cái khách sạn theo giờ rất tốt. Hay chúng ta vào đó thử làm chuyện ba người đi. Chắc chắn sẽ rất mới mẻ ".

Kim Thái Hanh đá một cú vào bắp chân của tên nhóc kia. Lần này cư nhiên đánh thật, lại còn đánh rất đau. Tên nhãi này không dạy lại không được. Mở miệng ra là toàn nghĩ tới chuyện bậy bạ.

Mẫn Doãn Kỳ lại la lên chỉ kịp ôm lấy bắp chân, dù rất đau nhưng vẫn giả bộ thút thít -
" Lão đại, sao cậu lại nỡ đánh người đàn ông yếu đuối như mình? "

Hắn trừng mắt - " Còn nói nữa. Ta đây sẽ cho nhà ngươi đêm nay không về!!! "

" Được, được càng tốt. Ba chúng ta cùng nhau ở khách sạn. Đêm nay không về. Over night. Ok? " - Mẫn Doãn Kỳ lại càng vui vẻ nói.

Kim Thái Hanh đúng là sẽ có ngày bị tên oắt con này chọc ghẹo tới tức chết .

Trịnh Hạo Thạc đứng bên cạnh vỗ vai Mẫn Doãn Kỳ.

" Giỡn đủ rồi. Lão tam, cậu đúng là càng lúc càng không biết vừa trớn là cái gì "

Mẫn Doãn Kỳ nhìn anh ta, nhún nhún vai trưng ra bộ mặt vô tội.

" Đi thôi, ba chúng ta đi uống rượu. Ở đây có một hộp đêm rất khá, chúng ta đến đó đi " - Trịnh Hạo Thạc lại quay sang vỗ vỗ vai lão đại.

Kim Thái Hanh không trả lời, thong thả bước đi trước. Trịnh Hạo Thạc thấy vậy mới kéo Mẫn Doãn Kỳ đi theo rời khỏi chỗ đó. Đi bộ đến hộp đêm.

....

Quán Bee

Ba người con trai bước vào trong hộp đêm. Khiến cho trong quán sinh ra một bầu không khí quỷ dị và đầy nghẹt thở. Khí chất của ba người đó là làm cho người nhìn không khỏi nín thở ngắm nhìn.

Người bên trái tuấn tú, nho nhã, nhìn có vẻ thư sinh trí thức nhưng lại mang loại khí chất hoàng tộc. Còn người bên phải da trắng nõn, mặt mũi búng ra sữa, khuôn mặt hoàn mĩ, có thể nói là đẹp như mấy mỹ nam Hàn Quốc trên tivi .

Còn kẻ chính giữa lại cao lớn, khí thế bức người nhất. Nổi bật giữa một rừng người. Mái tóc bồng bềnh đen nhánh càng thêm nét quyến rũ. Toát lên một vẻ lạnh lùng cao lãnh, ngổ ngáo lại khí chất, uy quyền.

Ba người, ba khí chất khác nhau. Cả ba đều ăn diện sơ mi, quần Jean đơn giản nhưng chỉ cần nhìn sơ qua đã biết là chất liệu vải cao cấp chỉ có thể được nhập khẩu. Được may một cách khéo léo và riêng biệt.

Mọi người trong quán đều thầm đánh giá. Ba người này thân thế không tầm thường.

Bọn họ đi tới quầy rượu ngồi. Anh chàng pha chế rượu có đôi mắt kẻ rất đậm, nồng nhiệt mở miệng.

" Xin hỏi quý khách muốn uống gì? ".

" 3 ly Lửa Tình " - Trịnh Hạo Thạc nhàn nhạt mở miệng.

Người pha chế nhìn ba người các cậu còn trẻ măng, nghi ngại hỏi - " Rượu này rất mạnh đấy. Các cậu thực sự muốn uống? "

" Không vấn đề gì " - Trịnh Hạo Thạc khoé miệng giơ cao nói.

" Khoan! " - Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên lớn tiếng cắt ngang.

Người pha chế và Kim Thái Hanh quay qua nhìn cậu ta. Trịnh Hạo Thạc cũng cau mày.

" Sao thế ? "

" Hai ly thôi. Tôi muốn uống sữa " - Mẫn Doãn Kỳ nhún vai nói.

Anh chàng pha chế bắt đầu nhìn kẻ đối diện như sinh vật lạ. Đi vào hộp đêm mà đòi uống sữa. Quả nhiên lần đầu mới thấy.

Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh vô cùng mất mặt, trừng mắt nhìn tên oắt con kia, lại lạnh lùng nói với người pha chế -
" Cứ như cũ 3 ly. Đừng để ý tới thằng nhãi này ".

" Không, mình muốn uống sữa, uống sữa cơ... " - Kẻ thiếu thốn sữa mẹ kia bắt đầu ôm lấy cánh tay hắn mà nũng nịu.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, người pha chế khẽ cười như vừa phát hiện ra điều gì đó. Cặp mắt kẻ đậm quỷ dị nhìn hai người.

Kim Thái Hanh lại phát điên, hất mạnh tay kẻ bên cạnh ra, lạnh lẽo nhìn người pha chế.

" Thu lại ý nghĩ của anh ngay. Lo mà pha rượu đi. "

Anh chàng đó sợ sệt đôi mắt lạnh lẽo giết người kia, ngay lập tức cúi đầu pha chế rượu.

Trịnh Hạo Thạc thấy thế liền lấy chân đá bắp chân của tên oắt con kia. Mẫn Doãn Kỳ oai oái la đau mới chịu ngồi lại đàng hoàng.

Trịnh Hạo Thạc và Kim Thái Hanh cùng hung hăng liếc xéo kẻ ngồi giữa. Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên cảm thấy thật ớn lạnh nga.

Từ bên bàn phía trong góc, một cô gái xinh đẹp đứng dậy bước tới chỗ bọn hắn. Cô ta có mái tóc dài màu đen, trang điểm có phần đậm, thân hình đẫy đà, ăn mặc cũng rất bốc lửa. Đôi cao gót cao chót vót nện lộp cộp xuống sàn.

" Anh đẹp trai, uống rượu cùng em đi " - Cô ta đứng sát bên cạnh chỗ Kim Thái Hanh, cái miệng đỏ chót mời mọc.

Kim Thái Hanh khóe miệng hơi nhếch lên nhưng gương mặt vẫn dửng dưng đón lấy ly rượu từ tay cô ta. Hắn trước giờ, mỹ nữ đưa tới tận tay thì không có thói quen chối từ. Phụ nữ cũng chỉ là quần áo, thấy đẹp thì mặc, chán rồi thì vứt.

Cô gái kia thấy vậy liền thích thú, người con trai này quả nhiên anh tuấn phi thường. Từ lúc bước vào đây đều khiến cho nam nhân, mỹ nữ choáng ngợp. Không ngoại trừ cô ta. Nhìn sơ qua cũng biết hắn là kẻ có tiền.

Ngón tay của cô gái khẽ vuốt ve trên cánh tay tráng kiện của Kim Thái Hanh rất mờ ám.

" Tối nay hay để em làm anh vui vẻ nhé? "

Ngay lập tức bàn tay to lớn của hắn bắt lấy ngón tay không an phận của cô ta. Cánh tay lại nhanh chóng ôm lấy thân hình đẫy đà làm cô gái không khỏi giật mình, tim đập thình thịch.

" Cũng được nhưng còn để xem cô phục vụ được tôi không đã " - Kim Thái Hanh nhướn mày hứng thú.

Hôm nay tâm trạng hắn không tốt vẫn là nên kiếm một thứ để phát tiết.

Cô ta nghe vậy liền mừng rỡ hỏi -
" Vậy chúng ta đến đâu vui vẻ đây anh? "

" Không cần. Ở đây có phòng riêng VIP, vào đó luôn đi " - Kim Thái Hanh nhàn nhạt lên tiếng.

" A.. " - Cô gái khẽ kinh ngạc .

" Đi " - Hắn lạnh lùng thả cô ta ra rồi xoay người đứng dậy bước đi.

Cô ta nuốt nước bọt ngay lập tức hớn hở đi theo.

Trịnh Hạo Thạc nhìn cảnh đó lại lắc đầu mở miệng - " Tâm trạng lão đại không tốt. Cô gái đó đêm nay chắc là bị hành hạ rồi "

Vừa nói cậu liền quay mặt qua, đã thấy kẻ kia uống hết ly rượu nằm lăn ra trên quầy. Miệng thì ngáy khò khò. Trịnh Hạo Thạc lại xì khói.

Đúng là quá mất mặt cho Tam Kim hội !

....

Biệt thự D.C

" Quốc nhi, con chắc chắn muốn đến Bắc Kinh? " - Điền Chấn Phong ngồi trong phòng làm việc, nhíu mày nhìn quý tử.

Điền Chính Quốc đứng trước bàn làm việc, lễ phép đáp - " Vâng ạ. Con thấy trước khi kết hôn cũng nên tìm hiểu qua nhau một chút, sau này sẽ dễ dàng hợp tác "

Ông gật đầu, nghiêm túc lên tiếng - " Thôi cũng được. Tiện thể con qua đó giúp ta xem xét thêm vài đối tác và thị trường "

" Vâng, con biết rồi. Con sẽ xem xét kỹ lưỡng " - cậu trả lời.

" Vậy khi nào con đi? "

" Rạng sáng ngày mai ạ "

" Rạng sáng? Gấp vậy sao? " - Điền Chấn Phong khẽ nhướn mày.

" Vâng. Con đã sắp xếp lại mọi chuyện ở tổng công ty ổn thoả rồi, cha cứ yên tâm " - Điền Chính Quốc lại đáp.

" Được rồi, con mau về phòng nghỉ ngơi đi " - Ông lo lắng nói.

" Vậy con xin phép về phòng " - cậu lễ phép cúi đầu rồi đi ra ngoài.

Cánh cửa gỗ được đóng lại. Điền Chính Quốc liền cầm điện thoại lên gọi điện cho ai đó.

" Jay, hồ sơ học bạ của tôi đã được chuyển về trường trung học Kim Trí chưa? "

" Thưa đã sắp xếp xong rồi "

" Được. Thời gian sắp tới tôi sẽ vắng mặt. Mọi chuyện đều do anh xử lý. Có gì thì gọi điện báo cáo cho tôi "

" Vâng, thưa thiếu gia "

Điền Chính Quốc gác máy. Ngay lập tức trở về phòng chuẩn bị chuyến đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net