Chương 6: Bổn thiếu gia đây sẽ dạy dỗ lại anh cho thật tốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: BienkyAAA

Chuyển ver: LuYi_THv

- - -

Beijing Airport

Sân bay quốc tế

Những hành khách quốc tế vội vã đi qua cửa khẩu. Không khí rộn ràng của buổi sáng tràn ngập khắp cả đại sảnh sân bay quốc tế. Đến khi đám đông lần lượt tản ra. Từ phía bên trong cửa khẩu, một cậu thiếu niên nho nhã lại lạnh lùng đẩy một xe chứa nhiều vali từ từ đi ra.

Cậu thiếu niên dáng người thư sinh cao ráo, làn da trắng như tuyết, gương mặt góc cạnh sắc bén, nhưng lại hài hòa kết hợp với đôi mắt to tròn đen láy, sóng mũi cao cao thẳng tấp cùng đôi môi mỏng đỏ hồng tự nhiên, mái tóc bồng bềnh mượt mà màu hạt dẻ. Trên người mặc một chiếc áo khoác dạ dáng dài rất thời thượng màu đen đi cùng với giày boot cổ cao cùng màu. Cả người cậu toát lên khí chất quyền quý của quý tộc. Nhưng hơn hẳn, dung mạo hoàn mỹ của cậu khiến cho người nhìn không khỏi mê mẩn. Dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm, nét đẹp của cậu càng thêm phần cao lãnh.

Ngay lập tức, có hai người vệ sĩ bước tới. Cùng cúi chào lễ phép. Một kẻ trong hai người lên tiếng.

" Thiếu gia, chào mừng người đến Bắc Kinh. Chủ tịch đã dặn chúng tôi đến tiếp đón người chu đáo. "

Điền Chính Quốc lạnh nhạt gật đầu liếc nhìn hai người. Bọn họ hiểu ý liền tiến lên đón lấy xe vali đẩy đi. Phía bên ngoài, đã có sẵn một chiếc Maybach màu trắng sang trọng đợi. Một tên vệ sĩ cung kính mở cửa sau cho cậu ngồi vào .

Trong xe

" Chúng ta đi đâu đây? " - Điền Chính Quốc nhàn nhạt mở miệng. Mắt thì vẫn nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài .

Người vệ sĩ ngồi ghế trên, quay mặt xuống có chút khó hiểu trả lời.

" Thưa tất nhiên là về Biệt Thự J.K. Thiếu gia, chẳng lẽ người còn muốn đi đâu sao? "

Điền Chính Quốc vào năm mười tuổi đã từng đến đây nghỉ hè cùng chị mình. Trước khi xảy ra chuyện kia, cậu luôn có một người chị ở bên cạnh chăm sóc yêu thương. Năm đó, Điền Sở Nhiên đưa cậu đi chơi khắp nẻo đường của thành phố Bắc Kinh. Một ký ức tuổi thơ vẫn còn đọng lại trong chút trí nhớ.

" Hiện tại còn rất sớm, đến trường trung học Kim Trí đi " - cậu lại nghiêm giọng nói.

" Thiếu gia chẳng phải ngày mai người mới nhập học? "

Tên vệ sĩ kia càng khó hiểu. Vừa mới xuống sân bay thiếu gia đã đòi đến trường, cái này có phải là gấp gáp muốn đi học quá không?

" Tôi muốn tham quan một chút " - Ý tứ lời nói của Điền Chính Quốc nghe kĩ sẽ phát hiện ra có điều gì đó rất thích thú.

Người vệ sĩ liền gật đầu hiểu ý, quay sang nói với người lái xe - " Đi đến trường trung học phổ thông Kim Trí "

Chiếc xe sang trọng bắt đầu lướt nhanh trên đường phố Bắc Kinh.

....

Trường trung học phổ thông Kim Trí

Không hổ danh là ngôi trường trung học danh giá của thành phố Bắc Kinh và của cả Đại Lục. Ngôi trường được xây dựng vô cùng rộng lớn, trường đại học ở nước ngoài cũng không lớn được như vậy. Chỉ có thể so sánh với tòa lâu đài.

Ngôi trường này chính xác được xây như một lâu đài mang phong cách Châu Âu. Nhưng kiểu kiến trúc lại theo hơi hướng hiện đại, sang trọng chứ không cổ kính và quá nguy nga.

Điền Chính Quốc đeo tai nghe bước vào khuôn viên trường, khẽ nhếch môi cười. Royal Kim này thực sự thế lực tiền tài cũng không hề nhỏ. Cư nhiên là dùng một số tiền lớn để xây nên một ngôi trường như lâu đài thế này để dành cho mấy công chúa, hoàng tử vào học.

Đáng lẽ ngày mai mới là ngày học chính thức của cậu nhưng Điền Chính Quốc là muốn đến xem qua một chút càng muốn nhìn thử tên hôn phu không biết điều kia một chút.

Đó cũng là mục đích đến nơi này của cậu, dạy dỗ lại tên thiếu gia họ Kim cho "nên người", sau này cưới về còn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Trước giờ cậu không hứng thú chấp nhặt với kẻ đâm xấu sau lưng lại còn là con nít hỉ mũi chưa sạch. Nhưng mà lần này là chuyện ảnh hưởng đến D.C, đến mặt mũi gia đình cậu, bổn thiếu gia không trị lại không được.

Điền Chính Quốc đứng trước cửa lớp có biển treo là A3 nhìn chăm chú một lúc rồi bước chân vào. Giờ này còn rất sớm nên lúc nãy dưới sân trường vắng tanh, trong lớp học lại càng không có một bóng người.

Cậu đi thẳng đến cái bàn cúi dãy, cởi áo khoác ra vắt lên thành ghế rồi ngồi xuống. Cậu thừa biết đây là lớp của hắn, cũng còn biết đây là chỗ ngồi của hắn. Trước khi đến đây, Điền Chính Quốc đã điều tra rất chi tiết về mọi thứ của Kim Thái Hanh.

Cậu nhàn nhã ngồi vắt chân chéo. Điền Chính Quốc vì đi gấp đến đây nên không mặc đồng phục chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ rộng kết hợp với quần jean đen. Khi cậu ngồi chéo chân liền để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp mê người.

Bản thân cậu chính là dạng mọt sách điển hình, nhưng vì hôm nay không mang theo sách bên người nên chỉ đeo tai nghe và tận hưởng âm nhạc, bản tình ca êm dịu buổi sớm mai.

6 giờ 30 phút

Người đầu tiên bước vô lớp là một nữ sinh, cô ta nhìn cậu thiếu niên ăn bận thời thượng ngồi trong lớp mà say mê ngắm nhìn.

Người thứ hai là một nam sinh, vừa bước vào đã ngất ngây trước vẻ đẹp của cậu, nhưng rồi lại nhìn cậu như một sinh vật lạ.

Kẻ thứ ba vào lại bắt đầu phát hiện chỗ cậu thiếu niên ngồi là của Kim Thái Hanh. Một phen kinh ngạc. Chỗ đó ngay cả hiệu trưởng cũng không dám ngồi.

Rồi người thứ tư, thứ năm... Những người tiếp theo nữa bước vào lớp nhìn cậu như hiện tượng lạ.

6 giờ 45 phút

Lớp học gần như đã vào đông đủ chỉ thiếu mỗi ba người là Kim Thái Hanh, Trịnh Hạo Thạc và Mẫn Doãn Kỳ.

Đám học sinh xung quanh nãy giờ vẫn xôn xao bàn tán, nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc. Nữ sinh thì đắm đuối ngắm nhìn người con trai đẹp tựa tiên tử kia, không biết là thiếu gia nhà ai mà lại khí thế đến như vậy.

Một số lại tỏ ra chán ghét vì nghĩ cậu trai trẻ đó là ai mà ngang nhiên dám ngồi vào chỗ Kim Thái Hanh, bạch mã hoàng tử của họ.

Còn nam sinh...

Một số thì dùng cặp mắt khó chịu dòm cậu vì tất nhiên họ không thể không bực bội khi có một cậu trai cực đẹp lạ hoắc đột nhiên xuất hiện tại lớp lại còn mê hoặc hết mỹ nhân của lớp.

Còn một số khác âm thầm đánh giá trang phục , phụ kiện trên người cậu. Ánh mắt không khỏi phát cuồng lẫn trầm trồ ngưỡng mộ. Tất cả đều là hàng hiệu cao cấp không những giá tiền kinh khủng mà lại còn là hàng hiếm, chỉ có đúng một hoặc hai cái trên thế giới, được nhà Design nổi tiếng thiết kế riêng biệt. Chưa chắc có tiền đã mua được. Bọn họ tuy cũng là tiểu thư thiếu gia gia đình giàu có nhưng những thứ hàng hiệu có một không hai trên thế giới này, họ lần đầu tiên được thấy tận mắt. Mà cậu trai kia từ trên xuống dưới đều là hàng hiếm, chắc chắn thân thế "không phải con vua thì cũng là con quan".

Trước ánh mắt của bọn người kia, Điền Chính Quốc vẫn không mảy may để ý. Chỉ lo chú tâm vào bản tình ca êm ái, không quan tâm tới thế giới bên ngoài. Chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Điệu bộ hưởng thụ của cậu khiến cho nữ sinh trong lớp phát cuồng không thôi. Làn da trắng trẻo dưới ánh nắng ban mai càng thêm rực rỡ. Đôi lông mày thanh tú giãn ra đến bình yên. Đôi mắt nhắm lại hờ hững, bàn tay thon dài từng khớp xương mạnh mẽ nhịp nhàng gõ trên mặt bàn. Tiêu soái lại phong lưu, trong rất bad nhưng thật ra lại good đến không tưởng.

Cuối cùng không chịu được nữa, một nữ sinh tiến đến trước mặt cậu, giọng điệu khó chịu.

" Xin hỏi cậu là ai vậy? Sao tự nhiên khi không lại vào lớp chúng tôi ngồi như vậy? "

Cả lớp chăm chăm theo dõi hai người.

Điền Chính Quốc nghe cô ta hỏi cũng không ngước mắt lên nhìn chỉ cất giọng thoát nhẹ ra ba chữ.

" Học sinh mới "

Nữ sinh đó nhìn cậu dáng vẻ hờ hững như khinh người liền tức giận.

" À, thì ra là học sinh mới. Nhưng cậu có biết đây là chỗ của ai không mà tự tiện dám ngồi? "

" Không quan tâm "

Điền Chính Quốc nhàm chán đáp. Mắt vẫn khép hờ không có ý định mở.

" Cậu!! Đây là chỗ của.. "

" I don't care "

" Cậu thật lớn gan.."

" Who's care ? "

Nữ sinh kia bị Điền Chính Quốc làm cho tức chết. Sôi mạch máu cả người.

/ Reng... Reng../

Đột nhiên tiếng chuông vào lớp vang lên.

Kim Thái Hanh và hai kẻ kia bước vào lớp. Vừa đặt chân vào đã thấy đám học sinh nhìn hắn bằng con mắt rất quái gở.

Cảm thấy lại có điều gì đó bất bình thường, hắn theo ánh mắt của mọi người mà hướng về phía cuối lớp.

Ngay bàn của hắn có một người đang ngồi đó. Không biết kẻ nào lại to gan đến vậy, muốn được ban chết đây mà.

Đột nhiên, Mẫn Doãn Kỳ lên tiếng tán thưởng.

" Thật xinh đẹp! "

Kim Thái Hanh cau mày nhìn kỹ hình dáng kẻ kia.

Là một nam nhân.. nhưng quả thật rất... ừm.. rất xinh đẹp.

/ Thịch /

Bỗng dưng hắn nghe thấy trái tim mình đập mạnh một cái. Tuy rằng hắn nhìn qua người đẹp rất nhiều cũng không ít nam thần anh tuấn nhưng người đó lại vô cùng đặc biệt. Một vẻ đẹp vừa tao nhã thuần khiết, vừa rực rỡ như ánh ban mai. Là một tiên tử từ trong tranh bước ra nổi bậc giữa rừng người phàm tục kia.

Nhưng mà hắn cũng không phải kẻ ham mê sắc đẹp. Dù hắn thừa nhận vẻ đẹp của cậu trai kia khiến hắn thực để tâm thì Kim Thái Hanh vẫn là đang không thích có kẻ ngồi vào chỗ của mình. Hắn vốn dĩ rất cao ngạo.

Kim Thái Hanh không quan tâm đi tới, lạnh lùng nói.

" Tránh khỏi chỗ của tôi "

Điền Chính Quốc bấy giờ mới tháo tai nghe ra, bộ dạng cũng lười biếng nhấc mi. Đôi mắt xinh đẹp như có lớp sương mờ dày đặc chạm vào cặp mắt lạnh lùng kia.

/ Thịch /

Hắn lại khẽ nghe thấy tiếng động đó. Đáng chết hôm nay tim hắn bị làm sao vậy?

Thì ra đây chính là thiếu gia Kim Thái Hanh của đoàn Royal Kim. Quả nhiên như lời đồn, rất anh tuấn, rất khí chất cũng rất cao ngạo. Chắc là sẽ phải dạy dỗ từ từ thôi.

Cả đám người trong lớp cũng hồi hộp theo dõi cảnh tượng trước mắt.

Khóe môi đẹp đẽ theo một đường cong lên, Điền Chính Quốc giương mắt nhìn hắn. Cậu lại chậm rãi đứng dậy, cất tai nghe vào cùng điện thoại.

Rồi bất thình lình, cậu giơ một cánh tay lên. Cánh tay trắng nõn cũng rất có lực vòng qua ôm lấy gáy Kim Thái Hanh kéo đầu hắn xuống gần như là ôm. Khiến cả lớp học, Trịnh Hạo Thạc, Mẫn Doãn Kỳ và ngay cả hắn một phen chấn kinh.

Làn da mịn màng ở cánh tay cậu khẽ chạm vào làn da thô ráp ở phần gáy của hắn tạo ra một sự tiếp xúc kì lạ nhưng cũng thực rung động. Làm cho Kim Thái Hanh có chút cứng ngắc.

Chưa kịp làm gì thì cánh môi mềm mỏng đã nói khẽ bên tai hắn, giọng điệu có chút đùa cợt.

" Hân hạnh lần đầu tiên gặp mặt, Kim thiếu gia. Hãy nhớ cho rõ những điều tôi sắp nói đây... "

Giọng của Điền Chính Quốc rất nhỏ nên chỉ đủ hai người nghe. Hình ảnh của hai người bây giờ nhìn vào trông rất ái muội.

Kim Thái Hanh nghe giọng nói kia, đôi lông mày anh tuấn có chút chau lại.

" Bắt đầu kể từ giây phút này, bổn thiếu gia đây sẽ dạy dỗ lại anh cho thật tốt " - cậu thỏ thẻ nhẹ nhàng nhưng lại rất nghiêm túc.

Nói xong cậu liền buông hắn ra. Nở một nụ cười mĩ miều nhưng lại có chút lạnh lẽo. Cầm lấy áo khoác rời đi trước bao cặp mắt muốn rớt ra khỏi tròng.

Kim Thái Hanh đứng đó trợn mắt nhìn hành động quái gở của tên nhóc lạ hoắc kia. M* kiếp! Cậu ta là ai mà dám ăn nói phách lối như vậy. Nhưng mà tại sao lúc nãy hắn lại đứng yên nghe cậu ta nói như vậy? Nếu như bình thường, hắn đã đẩy mạnh kẻ đó ra và cho xuống địa ngục từ lâu rồi!

Hắn đúng là bị ma nhập rồi!!!

Mà tên nhóc kì lạ kia lá gan cũng thật to. Lần đầu tiên có kẻ dám nói là sẽ dạy dỗ hắn. Thật sự muốn hắn "hủy" chết tên nhóc chết tiệt đó.

Trịnh Hạo Thạc và Mẫn Doãn Kỳ cuối cùng cũng bước tới. Hạo Thạc ngạc nhiên mở miệng hỏi trước.

" Lão đại, cậu trai đó nói gì mà bộ dạng cậu lại như muốn giết người như vậy? "

Anh nghĩ thầm cậu thiếu niên tiên tử lúc nãy quả thật quá to gan. Ngay cả lão đại của Tam Kim hội mà cũng dám tùy tiện hành động như thế.

Kim Thái Hanh gương mặt u ám nhìn anh.

" Không có gì!!! "

Xong ngồi xuống bàn một cái phịch. Nhưng là... Chỗ ngồi còn vương vấn một mùi hương dịu nhẹ. Chết tiệt! Là của tên nhóc lúc nãy!

Hắn tức giận đứng lên. Đá cái bàn đó sang một bên, kiếm một cái bàn chống khác ngồi.

Mẫn Doãn Kỳ thấy vậy liền chề môi.

" Lão đại, cậu không ngồi thì để mình ngồi. Mình muốn ngửi hương thơm tiểu tiên tử "

" Câm mồm !!! " - Hắn quát lớn.

Lần này khiến cho cả Trịnh Hạo Thạc cũng giật mình. Liền ngay lập tức trừng mắt nhắc nhở thằng oắt con kia. Lão đại từ hôm qua đã bực bội, hôm nay lại xảy ra chuyện này với cậu thiếu niên kì lạ kia lại càng thêm "núi lửa phun trào".

" Mà hình như cậu ta quen biết với cậu? " - anh nhíu mày hỏi.

" Không có! Mình còn chẳng biết tên nhóc kì quặc đó là ai! " - Hắn tiếp tục tức giận trả lời.

Trịnh Hạo Thạc lại thêm khó hiểu. Nếu như không biết sao lại dám tùy tiện hành động như vậy. Trước giờ tuy có rất nhiều nam nhân mỹ nữ dùng mọi chiêu thức tiếp cận lão đại cho bằng được nhưng cũng không dám tùy tiện như khi nãy. Cùng lắm là bạo dạng ôm lấy tay.

Nhưng mà tiếp cận như cậu trai đó cũng thật là kì lạ và lớn mật.

Khoan đã

Đợi một chút

Trịnh Hạo Thạc nhạy cảm ngay lập tức phát giác có điều gì đó không hề đơn giản ở chuyện này. Cậu thiếu niên đó không những nhan sắc rạng rời, cả người khí chất đều rất quý tộc quyền quý. Sáng sớm đã chạy vào trường Kim Trí, vào lớp A3 lại còn ngồi ngay đúng chỗ của lão đại.

Nếu là như vậy chắc chắn cậu ta phải đi quan sát tìm hiểu rất lâu hoặc là...Có người điều tra cho từng chi tiết. Nhưng tột cùng cậu trai kì lạ đó là ai, anh thực sự đoán không ra .

Thật là kì lạ.

Rất rất kì lạ.

...

Điền Chính Quốc sải chân bước giữa khuôn viên rộng lớn của trường.

Hôm nay chào hỏi đến đây là đủ rồi. Cậu căn bản chỉ là muốn nhìn xem một chút để phán đoán thôi.

Lần này chắc có lẽ nên mạnh tay một chút đây. Cái cây này có vẻ rất khó uốn nắn. Nhưng là vẫn nên uốn nắn lại khi nó còn mềm yếu. Tên hôn phu kia cần phải học lại nhiều lắm.

Điền Chính Quốc miên man suy nghĩ, chân đã bước tới cổng. Cậu chợt xoay lưng lại, đảo mắt một vòng nhìn ngắm ngôi trường xa hoa kia. Đôi mắt híp lại như sương mờ ảo, ảm đạm tâm tình.

Xong rồi cậu lại đi ra ngoài bước lên chiếc xe đang chờ sẵn. Chiếc xe khởi động lăn bánh đi mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net