Chap4: Đồng Minh Đáng Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Woa! Ở đây bán nhiều đồ đẹp quá!
Seo Ri cảm thán trước khung cảnh trước mắt. Khu chợ đông đúc với hàng quán hai bên đường tấp nập người mua người bán.
-Này,đi thôi? Ta tới đây để tìm đồng minh đấy!
-Cái này đẹp quá! Cả cái này nữa! Cái này nữa...
Seo Ri dường như không nghe thấy lời Daniel nói, cô vẫn mải mê bên những sạp hàng bán đồ trang sức. Daniel lắc đầu chịu thua:
-Đúng là con gái.
Seo Ri dừng lại bên một sạp hàng, cô cầm lên một chiếc trâm cài hoa đào:
-Cây trâm màu hồng này đẹp quá! Tôi rất thích! Đúng không? Đẹp ha?
-Tôi không biết! Sao tôi biết được mấy thứ con gái hay dùng chứ!
-Hứ! Không thèm hỏi anh nữa.
Nói rồi Seo Ri quay qua người bán hàng:
-Bác ơi! Cái này bao nhiêu ạ?
-1000 won!
-Daniel!
Seo Ri nhìn Daniel và xòa hai tay ra.
-Gì!
-Bác ấy nói là 1000 won.
-Ôi trời! Nó có ăn được đâu mà cô mua.
Daniel càu nhàu. Tuy nhiên, anh vẫn đưa tiền cho Seo Ri. Trả tiền xong, Seo Ri liền cài cây trâm lên tóc rồi tươi cười hỏi Daniel:
-Anh nghĩ sao? Đẹp chứ hả?
-Che mặt cô lại đi! Cô làm hư mắt tôi rồi này. Với cả chân ngắn như vậy, có làm dáng thế nào cũng không đẹp được đâu.
Daniel nói một cách phũ phàng. Seo Ri tức giận: "Hừm! Chân ngắn?!":
-Hứ! Em gái tôi cũng xinh lắm đấy!
-Ôi trời! Còn có một người nữa giống cô sao? Xin đừng đem cô ta tới đây. Mới một người mà mắt tôi sắp mù rồi nè!
-Không phải! Em gái tôi không giống tôi đâu! Nó thực sự rất đẹp! Cao, ngực đầy còn có đôi mắt to tròn nữa!
-Hm! Ngực đầy? Vậy chuyện gì đã xảy ra với ngực cô thế?
Daniel mỉm cười nhìn Seo Ri vẻ châm chọc.
-Này! Anh đang nhìn ở đâu vậy?
Seo Ri lấy tay che ngực mình lại. Nhìn biểu cảm và hành động của Seo Ri, Daniel cảm thấy thích thú: "Chọc cô ấy vui thật!"
Seo Ri vừa nãy còn cãi cọ hăng hái với Daniel mà giờ lại bỗng trở nên buồn bã:
-Chắc người đó đã đợi lâu rồi. Phải nhanh tìm ra người đó rồi trở về thôi.
Nghe Seo Ri nói, Daniel dường như hiểu được tâm trạng của cô, anh an ủi:
-Nếu tìm được đồng minh, chúng ta sẽ đi tìm người đó ngay. Đừng lo! Tôi vừa nghĩ ra một người rất có ích.
                                **********
*Lầu xanh*
-Đây là lầu xanh mà. Người anh đang tìm ở đây sao?
Seo Ri vô cùng ngạc nhiên khi Daniel dẫn cô đến nơi này.
-Người đó quản lí nơi này sao?
-Không! Đây là nhà của hắn ta.
-Nhà?
-Cũng không hẳn là nhà. Nhưng hắn ta rất thích đi tìm phụ nữ. Nên hắn ta hầu như ở đây.
Nói rồi Daniel hỏi một cô gái đang đi ngang qua:
-Này! Han Geum Ho đâu?
-Ngài Geum Ho sao? Ngài ấy đang ở lầu hai.

-Gọi hắn ta xuống đây đi.
-Dạ, ngài đợi tôi một chút ạ.
Cô gái đó vừa lên lầu thì có một đám người khác đi qua và ngạc nhiên khi nhìn thấy Seo Ri:
-Ôi trời! Có con gái ở đây nè!
-Là người mới sao?
Những cô gái đó bắt đầu vây quanh Seo Ri:
-Cô tên gì vậy?
-S...Seo Ri!
-Bao nhiêu tuổi?
-17 tuổi!
-Trẻ quá! Vẫn còn là xử nữ hả?
-Ngực hơi nhỏ thì phải.
-Quan tâm làm gì. Ta có thể kiếm được nhiều tiền từ con chim non này đấy!
-Ừ, khách thường thích đồ mới mà.
-Cô sao này nhất định sẽ rất nổi tiếng đó.
Mặc dù Seo Ri không hiểu họ nói gì nhưng cô vẫn hồn nhiên đáp lại họ:
-Nổi tiếng? Chị nghĩ như vậy sao? Hehe...
"Cái đồ ngốc đó, bao giờ mới hết ngốc đây"_Daniel đứng nhìn đám đông vây quanh Seo Ri, lắc đầu ngán ngẩm với cô nàng.
-Này! Tránh ra hết đi. Cô ta là người đồng tính đó.
-Cái gì? Anh bị điên sao?_Seo Ri nói lớn.
Đám đông bắt đầu tản ra và lùi ra xa Seo Ri:
-Anh ta vừa nói là đồng tính sao?
-Thảo nào cô ta nhìn tôi rất mờ ám.
-Không phải cô ta yêu tôi rồi chứ?
  Seo Ri nghe thấy tiếng bàn luận, vội hét lên:
-TÔI KHÔNG PHẢI LESS!
Thấy vậy Daniel cốc vào đầu cô:
-Đồ ngốc! Vậy cô muốn làm việc ở đây hả?
Đúng lúc đó cô gái vừa nãy đi xuống:
-Thưa, ngài Geum Ho nói nếu muốn gặp ngài ấy thì phải đợi ạ.
-Sao hắn ta không đến đây ngay bây giờ?
-Ngài ấy đang bận với Jin Hyang và Ju Hyang. Ngài Geum Ho đúng là một người có sức khỏe dồi dào. Ngài ấy là đối tượng làm cho các khách hàng hết sức ghen tị đấy ạ.
  Cô gái luyên thuyên nói.
-Ai hỏi cô việc đó chứ. Tên khốn đó. Phiền phức thật! Chờ đi, tôi sẽ lôi hắn ta xuống đây ngay.
-Đừng, có vẻ anh ta đang rất bận nên đừng làm phiền anh ta.
Seo Ri kéo Daniel lại:
-Tôi không biết đang có chuyện gì nhưng anh ta chắc sẽ ra sớm thôi.
Nghe thấy vậy, Daniel đành theo ý Seo Ri. Họ ngồi ở một dãy ghế được đặt ở góc sảnh. Họ ngồi chờ một lúc lâu nhưng vẫn chẳng thấy ai, Seo Ri đã ngủ từ lúc nào còn Daniel trông có vẻ bực bội:
-Tên khốn đó sao còn chưa xuống chứ?
Rồi anh nhìn qua Seo Ri đang ngủ say: "Tại cô ta mà mình cũng muốn ngủ theo. Ở nơi này mà cũng ngủ được sao? Phải đi hít thở không khí chút đã." Nghĩ vậy nên Daniel đứng lên, bước đi nhẹ nhàng tránh gây ra tiếng ồn. Khi Daniel đã rời khỏi đó thì có một vị khách đang say xỉn đi ngang qua. Trông thấy Seo Ri đang ngủ ông ta liền ngồi xuống bên cạnh Seo Ri:
-Ta chưa nhìn thấy cô em bao giờ! Người mới hả?
Nghe thấy tiếng nói, Seo Ri mơ màng mở mắt:
-Ông...là ai?
-Xinh thật! Hôm nay ta quyết định sẽ chơi với cô em.
-Dạ?_Seo Ri tròn mắt ngạc nhiên rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô cười nói:
-Aha! Ông là Han Geum Ho đúng không? Tôi nói đúng không? Ông là Han Geum Ho?
Người khách đó cầm tay Seo Ri dắt đi:
-À...phải! Ta là Han Geum Ho! Vào phòng thôi!
-Rất vui được gặp ông! Ông có thấy Daniel ở đâu không?
-À, ta có thấy! Có thấy!
Seo Ri ngây thơ chẳng hiểu rõ sự tình mà mừng rỡ: "Người này là đồng minh của mình, vậy là có thể tìm ba rồi."
Ở trên lan can lầu hai, có một người đàn ông đã quan sát sự việc nãy giờ:
-Chậc, chậc!_Rồi anh ta ném một vật gì đó trúng vào đầu người đàn ông bên dưới. Ông ta bị đánh trúng vào đầu, tức giận nhìn lên lầu:
-TÊN KHỐN NÀO THẾ?
-Là ta!
  Nói rồi vị khách ở trên lầu nhảy xuống bên dưới một cách nhẹ nhàng:
-Bỏ cô ấy ra và biến đi. Đó là khách của ta.
  Vị khách này mang dáng vẻ phong trần, từng trải, thần thái đậm chất vương quyền dù y phục trên người có phần xộc xệch. Seo Ri hơi ngạc nhiên nhìn vị khách lạ mặt. Chưa kịp để cho người đàn ông vẫn đang giữ chặt lấy Seo Ri hiểu chuyện gì đang xảy ra, vị khách đã đánh cho hắn ta hồn vía hoảng loạn tháo chạy không kịp.
-Chú là Han Geum Ho phải không?_Seo Ri nhìn vị khách hỏi.
-Ừm, nếu cô bé đang tìm một mỹ nam thì đúng rồi đấy!
  Vị khách nháy mắt, nói. Seo Ri bản năng phản xạ chậm, vẫn chưa thích ứng được cách nói của vị khách đang đứng trước mặt mình.
-Cô đang tìm ta hả? Cô nói cô đang tìm một mỹ nam cao to đúng không?
-???
-A ha! Gì đây, ta thích mình là một con gà nhỏ bé đáng yêu hơn là một chàng trai cao to đấy.
Vị khách nói giọng bông đùa. Đúng lúc đó, Daniel từ đâu đi đến:
-Lại nữa rồi! Lâu rồi không gặp mà tính tình cậu vẫn không thay đổi, vẫn ba hoa và hay đùa cợt người khác như  ngày nào.
-Ôi, Daniel! Là cậu hả?_Vị khách vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
-Cậu vẫn lăng nhăng như xưa nhỉ?
-Còn cậu vẫn chưa sửa được thói ăn nói cộc lốc đó hả?
  Nói rồi cả hai đều nhìn nhau phì cười.
-Vậy con gà bé nhỏ và dễ thương này là ai đây? Là của cậu hả?
  Vị khách chỉ vào Seo Ri nói.
-KHÔNG! TÔI MÀ THÈM QUEN CON BÉ ĐỒNG TÍNH ĐÓ HẢ?
  Daniel bỗng dưng lớn tiếng. Seo Ri không dám nói gì nhưng trong lòng hậm hực: "Chứ mình cũng có thèm anh ta đâu! Lại còn nói mình đồng tính nữa chứ!"
Vị khách quay sang châm chọc Daniel:
-Làm như cậu chỉ không thích con gái đồng tính vậy. Cậu là thằng có bao giờ để ý đến con gái đâu. Nhưng mà, cậu làm sao mang được cô ta đến đây vậy? Cô ta là người còn sống mà.
  Vị khách bỗng thay đổi sắc mặt, ánh mắt có phần lạnh lùng hơn.
-Đó là một câu chuyện dài đấy, Han Geum Ho!
                                 **********
-Hừm, đùa giỡn cũng có mức độ thôi chứ. Quá trớn như vậy không hay đâu.
-Không đùa mà!_Daniel nói.
-Vâng! Chúng tôi nói thật đấy._Seo Ri cũng lên tiếng.
Han Geum Ho im lặng một lúc rồi nói:
-Cứ cho là hai người không đùa đi nhưng sao lại kéo tôi vào việc này?
Han Geum Ho vừa nói dứt câu, Seo Ri đã hớn hở nói:
-Vì anh là một người tài giỏi. Daniel đã nói như vậy đấy!
-Hả???_Han Geum Ho ngạc nhiên.
-E hèm! Nhìn sơ qua thì cậu là vậy.                Daniel hắng giọng, giả lã nói.
-Với năng lực của cậu thì có thể thắng một trong 8 vương phủ.
-Thắng 8 vương phủ? Ý cậu là chúng ta sẽ đánh nhau với mấy người đó hả?
-Tất nhiên. Cướp tội nhân không khác gì một cuộc bạo loạn, trong trường hợp khẩn cấp cậu cũng có thể thương lượng với mấy người đó.
-CẬU ĐIÊN RỒI! TÔI KHÔNG LÀM ĐƯỢC ĐÂU! LÀM SAO TÔI CÓ THỂ THẮNG ĐƯỢC MẤY THẰNG CHA ĐÓ HẢ?_Han Geum Ho hét lớn. Tuy vậy, Daniel vẫn cố gắng thuyết phục Geum Ho:
-Với khả năng của cậu thì có thể thắng mà! Cậu là người đã từng giữ chức vụ vua Yoem Ma đấy thôi!
-Woa! Thật không? Nếu là vua Yoem Ma thì cũng có thể coi như là vua âm phủ. Ghê gớm quá!!!_Seo Ri cảm thán.
  Han Geum Ho vẻ mặt thoáng buồn:
-Đó là chuyện của trước đây rồi. Còn bây giờ tôi chẳng khác nào một thằng bét nhè suốt ngày chỉ biết vui chơi với các cô gái.
   Rồi anh nhìn Seo Ri nói tiếp:
-Cô bé kia! Vua Yoem Ma chỉ là một trong 8 phủ vương. Không phải là vua âm phủ. Vua âm phủ được gọi là Pa Sun, đó là một ác ma mà cả 8 vương phủ đều phải kinh sợ.
  Seo Ri nghe tên gọi Pa Sun, lòng cảm thấy bất an vô cùng. Han Geum Ho lại quay sang nói với Daniel:
-Nhưng bất ngờ thật đấy! Một người lười nhác như cậu mà lại dấn thân vào một việc mạo hiểm như vậy...
  Geum Ho chưa nói xong, Daniel đã cắt lời:
-Cậu có giúp không?
  Nghe Daniel hỏi, Geum Ho đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc lâu, anh mới lên tiếng:
-Được rồi. Thay vào đó, nếu cậu chấp nhận điều kiện của tôi thì tôi sẽ xem xét chuyện này.
-Thật không? /Thật không? _Daniel và Seo Ri đồng thanh.
-Thật! Nếu cậu chấp nhận điều kiện._Han Geum Ho nói, miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.
-Điều kiện gì? Anh nói đi! _Seo Ri hào hứng hỏi Geum Ho.
-Đêm nay cô phải ở với tôi.
-CẬU ĐIÊN HẢ? TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC! _Daniel quát lớn.
-Được chứ!_Seo Ri nói chen vào.
-NÀY! CÔ BỊ MẤT TRÍ RỒI HẢ?_Lần này là Daniel quát Seo Ri.
-Tại sao? Chỉ là cùng ăn cơm rồi nói chuyện thôi mà. _Seo Ri nói một cách hồn nhiên.
-ĐỒ NGỐC NÀY! MỘT THẰNG TRĂNG HOA NHƯ NÓ NÓI VẬY THÌ CÓ NGHĨA LÀ CÔ SẼ PHẢI PHỤC VỤ NÓ UỐNG RƯỢU CẢ ĐÊM ĐẤY!_Daniel vẫn quát lớn.
-Không. Đó chỉ mới là 50% thôi. Việc tôi nói bao gồm cả ngủ chung nữa.
  Nghe điều kiện mà Han Geum Ho đưa ra, Daniel lẫn Seo Ri đều ngẩn người.
-CẬU ĐIÊN RỒI! KHÔNG THÍCH THÌ CỨ TỪ CHỐI ĐI! SAO LẠI RA ĐIỀU KIỆN NHƯ VẬY HẢ?_Daniel dường như đã nổi giận trước yêu cầu quá quắt của Geum Ho.
-Nếu cậu không thích thì thôi vậy. Tôi cũng chẳng tiếc gì đâu._Han Geum Ho gần như không bận tâm đến cơn giận của Daniel, anh bình thản nói.
-Tôi sẽ làm! Tôi sẽ chấp nhận điều kiện của anh._Seo Ri nắm chặt đôi tay, nói.
"Để cứu ba thì việc gì mình cũng có thể làm được."
-Nếu chập nhận yêu cầu thì anh sẽ giúp chúng tôi đúng không?
-Tất nhiên rồi. Quân tử nhất ngôn. Mà có thật là cô đồng ý không?
-Vâng! Tôi sẽ làm.
  Daniel bật dậy:
-Đợi đã! Cô có thật lòng muốn làm không? Sống cũng phải biết suy nghĩ chứ đồ ngốc này!
-Không cần suy nghĩ gì cả! Không còn thời gian nữa...Thời gian cho tôi không còn nhiều. Tôi phải quý trọng từng giây từng phút. Nếu chỉ biết nghĩ cho mình, từ đầu tôi đã không đến đây rồi._Seo Ri quả quyết với quyết định của mình.
-Được rồi, cô làm gì tôi không thèm quan tâm. Cơ thể là của cô, cô tự quyết định đi._Daniel nói với giọng lạnh lùng rồi anh bỏ đi. Bây giờ, chỉ còn mỗi Seo Ri và Han Geum Ho ở trong phòng. Seo Ri có phần lo lắng với không khí hiện tại trong phòng.
-Này! Rót cho tôi ly rượu đi.
-À, vâng!_Seo Ri vụng về rót rượu cho Geum Ho.
-Tôi cũng hay rót rượu cho ba lắm! Mà chú ơi! Chú bao nhiêu tuổi vậy?_Seo Ri tìm cách nói chuyện để làm giảm không khí gượng gạo trong phòng: "Tốt nhất nên gần gũi như người trong gia đình, có thế chú ấy mới không làm gì xấu với mình."
-Nếu tính theo cách của trần gian thì là 37 tuổi, còn tuổi của địa ngục thì...
-Haha...vậy chú lớn hơn ba cháu 7 tuổi. Tự nhiên nhìn chú cháu lại nghĩ đến ba cháu._Chưa kịp để Geum Ho nói hết, Seo Ri đã vội đáp lời.
-Ôi trời! Vậy là tội ác đấy!_Han Geum Ho cười ẩn ý rồi nói tiếp:
-Vậy cứ coi tôi là ba cô đi. Thế nào? Như thế làm cô thấy thoải mái hơn chứ? Vậy giờ...chúng ta đi ngủ được chưa?
                                 *********


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net