Chap6: Cảm Giác Khó Hiểu Này Chính Là...!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Daniel trong bộ vương phục cùng ba thanh kiếm tượng trưng cho mình điềm nhiên bước vào. Tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía anh.
-Mừng ngươi trờ về, Kang Daniel!
-Thần thành thật xin lỗi về sự chậm trễ này.
  Daniel hành lễ với Diêm Đế. Diêm Đế dường như chẳng có vẻ gì là muốn trách mắng Daniel:
-Không sao! Ngươi đứng vào chỗ của mình đi!
-Vâng, thưa ngài!
  Daniel trở về vị trí đứng của mình. Trong khi đó, vua Doshi của phủ DeongHawl lại không chịu bỏ qua, cố tình muốn gây hấn:
-Đừng có thấy ngài ấy coi trọng ngươi mà tự kiêu! Bọn ta còn phải chờ đợi ngươi như vậy đến bao giờ đây hả?
-Chính vì ngài suốt ngày càu nhàu như vậy nên trán người mới ngày càng rộng ra đấy! Cố kiềm chế đi, thưa vua Doshi!
  Daniel cũng không chịu thua, đáp trả với giọng châm chọc. Điều đó càng làm cho Doshi nổi điên hơn:
-Nhà ngươi! Sao ngươi dám nói như thể ta bị hói vậy hả? Ta là đi cạo chớ bộ! Ngươi không biết để tóc đuôi sam như vậy là mốt ở thời xưa không hả?
-Tôi đoán thợ cắt tóc ở phủ của ngài chắc toàn là nhà sư thôi nhỉ!
  Daniel không hề có ý muốn nhường nhịn, vẫn kiên nhẫn đáp trả.
-Ngươi đang nói gì vậy hả? Đừng có vu khống! Ta đời nào lại để mấy tên sư cọ đó ở chỗ ta chứ!
-Nếu giờ ngài chấm mấy chấm lên đầu thì tôi đảm bảo ngài sẽ trông rất giống bọn họ đó!
  Mặc cho sự tức giận của Doshi, Daniel vẫn tiếp tục châm chọc. Còn các vị vua còn lại thì che miệng cười thầm, ánh mắt có vẻ thích thú với cuộc đối thoại này. Bây giờ, Diêm Đế mới lên tiếng:
-Vua Doshi, thôi ngay đi!
  Bị Diêm Đế nhắc nhở, Doshi thầm tức:
-Chậc, ông ấy lúc nào cũng bênh vực hắn ta.
  Đứng bên cạnh Doshi là vua MoonSo của phủ Huksoong-nữ vương duy nhất của địa ngục, cô lên tiếng:
-Vậy, sau bao năm vắng mặt, lần này ngài tập trung chúng tôi lại làm gì vậy?
-Ta ra lệnh cho vua Yumma gọi các ngươi tới vì ta muốn giới thiệu với các ngươi một người!
  Ngay sau khi Diêm Đế vừa dứt lời, Uri-vẫn mang trong mình bộ đồng phục học sinh cấp ba, bước ra với sự ngỡ ngàng của các vị vua. Chỉ về phía Uri, Diêm Đế tuyên bố:
-Đây chính là cô dâu của Pa Sun ta!
Tất cả lại ngỡ ngàng lần nữa. Daniel cũng ngạc nhiên không kém:"Ông ấy vừa nói, cô dâu sao?"
-Cô ấy là con gái của công chúa Hang Ah, người đã trốn lên trần gian! Giờ cô ấy sắp trở thành vợ của ta! Và chúng ta sẽ có thể bỏ cái không khí ngột ngạt của Diêm La để tới Thiên Giới. Ta sẽ nghiền nát mấy tên thần tiên ốm yếu đó, rồi xây dựng lại một Diêm La mới trên đó, củng cố thêm sức mạnh của chúng ta!
  Nhìn về phía Uri, Pa Sun nói tiếp:
-Cơ hội này cuối cùng đã tới. Và bây giờ, cô dâu của ta, hãy đưa cho ta mặt dây chuyền nào!
  Nghe Pa Sun nói, Uri ngạc nhiên:
-Mặt dây chuyền? Mặt dây chuyền nào?
-Không lẽ mẹ em không để lại cho em mặt dây chuyền nào sao?
-Thứ duy nhất bà cho em là cái cơ thể này!
  Uri dường như vẫn chưa hiểu ra tình hình, còn Pa Sun thì không kiềm chế được cơn giận, với sức mạnh của mình, Pa Sun dễ dàng kéo Uri về phía mình. Pa Sun nắm lấy cổ Uri và nhấc bổng cô lên. Pa Sun nói trong cơn giận dữ:
-NẾU CÔ KHÔNG MUỐN CHẾT THÌ MAU NÓI RA SỰ THẬT NGAY! MẶT DÂY CHUYỀN ĐÓ ĐÂU RỒI?
  Bị tóm lấy cổ, Uri nói trong khó khăn:
-T...tôi không biết! Tôi...chưa bao giờ... có nó!
  Câu trả lời của Uri làm cho Pa Sun không còn kiềm chế được nữa:
-PHẾ VẬT! CHẾT ĐI!
  Pa Sun xiết chặt cổ Uri hơn. Trong cơn đau đớn và ngạt thở, Uri cố tìm cách cứu lấy mình:
-K...khoan đã...Tôi có nghe nói về nó!
  Nghe Uri nói vậy, Pa Sun nới lỏng tay và thả Uri xuống:
-Có thế chứ. Phải thế mới tốt! Được rồi, kể ta nghe câu chuyện của cô đi!
  Uri cố lấy lại hơi thở bình thường và bắt đầu kể về sợi dây chuyền của mẹ cô:
-Tôi đã nhìn thấy sợi dây chuyền đó khi mẹ đưa nó cho chị tôi. Bà ấy đã bỏ quên tôi và chỉ đưa cho mỗi chị ta. Tôi nghe rất rõ rằng bà ấy đưa cho chị tôi một nửa, còn nửa còn lại bà ấy đã đánh mất ở một nơi rất xa. Tin tôi đi, đó là sự thật!
-Ngươi nói chị ngươi đang giữ nửa kia? Cô ta giờ đang ở đâu?
-Trần gian! Chị ta đang ở trần gian!
-Hừ, khốn thật! Một nửa ở trên trần gian, một nửa thì ở nơi nào đó của địa ngục này! Mọi chuyện phức tạp rồi đây! Các ngươi có thể đi! Hôm nay không có tiệc tùng gì hết!
  Rồi Pa Sun ra lệnh:
-Mau đi tìm một nửa còn lại của mặt pha lê đó đi!
  Bấy giờ, vua Yumma mới lên tiếng:
-Diêm Đế! Ngài tin những lời cô ta nói sao? Nếu đó là cô ta bịa đặt thì sao?
-Nếu dám bịa đặt, ta sẽ giết chết cô ta!
  Rồi Pa Sun như nhớ ra điều gì đó, nhìn Daniel, nói:
-Kang Daniel, Choi báo cáo với ta rằng ngươi đang đi cùng với một người mặc bộ đồng phục còn sống! Giải thích đi!
-Đó là một cô gái tên Baek Seo Ri, ngu ngốc và tới đây để tìm một người đàn ông! Ngài không cần lo lắng gì đâu!
-Hmm! Tới đây để tìm một người đàn ông sao? Một cô gái kì lạ! Đưa cô ta về ngay đi!
-Vâng, thần sẽ làm ngay!
  Uri nghe đến tên của Seo Ri liền lên tiếng:
-Đợi đã...Ngươi vừa nói gì? Beak Seo Ri sao?
-Sao? Cô biết cô ta sao?
  Pa Sun lên tiếng hỏi. Uri dường như đã định thần lại sau cú sốc vừa rồi, cô trở về dáng vẻ của một Uri tự tin và có chút gì đó ranh mãnh, xấu xa:
-Đương nhiên rồi! Cô ta chính là chị gái tôi!
-Sao ngươi có thể chắc chắn khi mới nghe tên?
-Vì cô ta cũng mặc đồng phục. Nếu bộ đồng phục đó cũng giống của tôi thì đó chắc chắn là chị tôi!
  Nghe Uri nói về thân phận của Seo Ri, Daniel như không tin vào mắt mình:"Sao có thể thế được?Mình biết cô ấy không phải người bình thường nhưng không ngờ cô ấy lại là con của công chúa Hang Ah!"
  Uri cũng đang nghĩ về Seo Ri:"Vậy là cô ta tới tận đây để tìm ba sao? Con khốn phiền phức đó! Lúc nào cũng làm như thể là một đứa ngoan ngoãn lắm vậy! Thật buồn nôn!"
  Còn Pa Sun thì lại rất hài lòng về điều này:
-Vậy nghĩa là cả hai mảnh pha lê đó đều đang ở địa ngục này. Có vẻ mọi thứ đang rất thuận lợi.
  Dừng lại một lúc, Pa Sun hướng về phía Uri nói tiếp:
-Nghe cho rõ đây! Ta sắp giết chết chị gái ngươi rồi lấy một nửa mặt pha lê đó, ngươi nghĩ sao?
  Uri với ánh mắt lạnh lùng pha chút căm hận, mỉm cười thản nhiên nói:
-Một ý tưởng tuyệt vời!
  "Sao?" Daniel không thể tin điều mình đang nghe.
-Ngươi nghe rồi chứ, Kang Daniel?
-Vâng! Tôi sẽ loại bỏ cô ta và mang miếng pa lê về cho ngài.

***********

-Giờ chỉ còn hai chúng ta! Lại đây ngồi đi!
  Pa Sun nhìn Uri với ánh mắt dịu dàng, khác hẳn với lúc giận dữ lúc nãy. Để Uri ngồi vào lòng mình, Pa Sun nói:
-Vừa nãy ta hơi bạo lực phải không? Đó là vì ta đang lo lắng! Nhưng, giờ một nửa mặt pha lê đó gần như là của ta rồi, em sẽ là vợ của ta nếu nửa còn lại cũng được tìm thấy!
-Tôi...thực sự sẽ trở thành vợ của ông sao?
-Đương nhiên! Ta đã đợi em bao năm rồi, khó khăn lắm mới gặp được, ta sẽ không bao giờ để em đi đâu. Vì vậy, hãy quên hết những kí ức không vui và cùng sống thật hạnh phúc với ta ở nơi này!
  Nói rồi, Pa Sun hôn Uri một cách mãnh liệt. Uri dường như chìm đắm trong sự ngọt ngào lẫn mạnh bạo của Pa Sun:"Nụ hôn ngọt ngào và mạnh mẽ này là sao? Có cảm giác cả cơ thể và trái tim đều bị nó hút vào! Không thể dứt ra được. Mình nhất định phải có được người đàn ông này!"

***************

  "Lạ quá! Trước đây đâu có thế này! Giờ cứ mỗi lần nhìn thấy anh ta là tim mình lại run lên! Phải rồi! Mình bị thế này từ tối qua, sau khi anh ta dán băng cho mình. Chắc chắn anh ta đã làm gì đó. Ví dụ như anh ta đã dán cho mình miếng băng khiến cho người ta tim đập chân run chẳng hạn! Nhưng mà không! Miếng băng đó là của mình kia mà!" -Seo Ri vừa đi vừa thả hồn mình vào mớ suy nghĩ hỗn độn. Còn Daniel thì luôn để ý đến mặt dây chuyền trên cổ Seo Ri.
-Này, cô!
  Daniel gọi Seo Ri. Bị lôi về thực tại, Seo Ri giật mình la lên:
-HẢ...S... S....SAO VẬY?
  Daniel bất ngờ trước hành động của Seo Ri:
-Sao lại giật mình thế? Này, mặt cô đỏ quá vậy! Ốm sao?
-Hả? Mặt tôi?
  Daniel tiến đến gần Seo Ri, anh luồng tay qua sau gáy Seo Ri, cúi đầu mình thấp xuống cho bằng Seo Ri và áp trán cô vào trán anh. Khỏi phải nói cũng biết biểu cảm của Seo Ri giờ ra sao. Cả cơ thể nóng ran và mặt đỏ ửng, tim đập nhanh đến mức cô nghĩ mình sắp chết vì bị đau tim. Thế nhưng, tất cả những biểu hiện đó không phải do cô bệnh mà là do cái người vẫn đang kiểm tra nhiệt độ cho cô bằng cách đau tim này. Dường như sợ Daniel sẽ cảm nhận được những bất ổn của cô, Seo Ri liền đẩy Daniel ra:
-A A A! TÔI KHÔNG... KHÔNG CÓ ỐM!
-Không ốm thì thôi! Làm gì đẩy người ta mạnh dữ vậy?
  Nói rồi Daniel lại tiếp tục quan sát sợi dây chuyền của Seo Ri:
-Đó...là pha lê sao?
-Hả?
-Mặt dây chuyền của cô.
-À, cái này hả? Ừm, pha lê đó!
-Tôi...có thể xem nó được không?
-Được chứ! Cứ cầm bao lâu tùy thích!
  Seo Ri chẳng ngần ngại đưa sợi dây chuyền cho Daniel. Lúc này, Han Geum Ho chen vào:
-Ồ! Đây là pha lê sao? Làm sao mà cô có nó vậy?
-Là mẹ tôi tặng đó!
-À, ra đây là quà sao?
-Đúng vậy?
  Seo Ri đang cười tươi vui vẻ bỗng thay đổi sắc mặt, ánh mắt đượm buồn và giọng trầm xuống:
-Mặc dù giờ nó đã trở thành di vật của mẹ tôi.
  Bầu không khí bỗng trở nên im lặng bất thường. Để phá vỡ bầu không khí khó xử này, Geum Ho lên tiếng:
-Tôi xin lỗi! Tôi thật sự rất tiếc!
  Trái với vẻ ảm đạm lúc nãy, Seo Ri rất nhanh lấy lại tinh thần:
-Không sao đâu! Chắc chắn bà ấy đã lên thiên đường rồi! Bà đã làm rất nhiều việc tốt mà! Nên tôi không cảm thấy buồn đâu!
  "Cô ấy thật là ngốc! Cái ngày mẹ cô ấy chết cũng là ngày linh hồn bà ấy biến mất khỏi thế gian vĩnh viễn"-Nhìn nụ cười lạc quan của Seo Ri, Daniel không khỏi cảm thấy đau lòng. Rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh nhìn xuống mặt dây chuyền đang cầm trên tay. Daniel ngỡ ngàng khi mặt dây chuyền vừa lúc nãy còn trong suốt lấp lánh mà bây giờ đã chuyển sang màu đen:"Cái này...Sao lại như vậy?" Seo Ri cũng nhìn thấy rồi la lên:
-AH! NÓ CHUYỂN SANG MÀU ĐEN RỒI! ĐÚNG NHƯ MẸ TÔI NÓI!
-Mẹ cô nói gì?
  Han Geum Ho tò mò.
-Bà bảo với tôi, viên pha lê này rất đặc biệt. Nếu người tốt cầm nó, nó sẽ trở nên trong suốt, còn nếu là người xấu nó sẽ chuyển sang màu đen.
  Seo Ri giải thích rồi quay qua nhìn Daniel, châm chọc:
-Haha! Vậy Niel là người xấu rồi!
-HAHA! TÔI ĐÃ BIẾT ĐIỀU ĐÓ NGAY TỪ ĐẦU RỒI MÀ!
  Han Geum Ho được nhịp cười to rồi giật lấy mặt dây chuyền trên tay Daniel:
-Đưa cho tôi! Nó chắc chắn sẽ trở nên trong suốt như cũ khi tôi chạm vào!
  Thế rồi, Geum Ho cầm lấy mặt dây chuyền rồi đọc thần chú:
-Surisuri Surisuri! Trong suốt, trong suốt! YẤT!
  Cả ba đều tập trung nhìn vào mặt dây chuyền, chờ đợi sự biến đổi từ nó. Rồi sau đó...À, không có sau đó. Mặt dây chuyền vẫn là một một màu đen. Daniel và Seo Ri ôm bụng cười như được mùa:
-Haha! Chú Geum Ho cũng vậy kìa!
-Cậu nghĩ người xem kỹ viện là nhà như cậu là người tốt hả?
-Viên pha lê này chắc chắn bị hư rồi!
  Han Geum Ho cố gắng bao biện để bảo vệ danh dự của bản thân, nhưng Daniel và Seo Ri vẫn không hề có ý định ngừng cười.
-Này! Các người cười nhiều quá mức cần thiết rồi đấy!
"Mặt pha lê đó có thể phân biệt được người tốt kẻ xấu. Đó chắc chắn là vật Diêm Đế đang tìm kiếm. Điều đó cũng khẳng định rằng cô ấy chính là đứa con gái còn lại của công chúa Hang Ah.Mình...sẽ phải loại bỏ cô ấy." Mặc cho Seo Ri vẫn đang trêu chọc Han Geum Ho, Daniel bây giờ lại đang trầm ngâm với những suy nghĩ của mình.
                                    *******

Tại phủ của Diêm Đế
-Tên cô ta là Uri? Một cô gái thẳng thắn, lúc nào cũng phơi hết gan ruột của mình. Không ngờ cô ta dễ dàng đi theo ta đến vậy!
  Diêm Đế vừa có chút ngạc nhiên, vừa có chút hoài nghi nói với Yumma.
-Mọi người phụ nữ ở nơi này đều say đắm người. Cô gái đó chắc chắn cũng không phải ngoại lệ.
-Hmm...Nhưng cô ta là con gái của một thiên thần. Ta đã nghĩ cô ta sẽ khác. Có lẽ tất cả mọi phụ nữ đều như nhau cả thôi.
-Có lẽ là vậy, thưa Diêm Đế! Nhưng thần có một thắc mắc, tại sao ngài lại quyết định chọn cô Uri trong khi chưa hề gặp qua cô con gái còn lại?
-Vì Uri là thiên thần đen. Điều đó có nghĩa con bé đi cùng Daniel là thiên thần trắng. Loại thiên thần đó không có ích lợi gì cho chúng ta hết!
  Diêm Đế giải thích thắc mắc của vua Yumma.
-Vậy, ngài chắc chắn sẽ cưới cô ấy chứ?
-Dĩ nhiên! Điều đó không tồi chút nào!
  Diêm Đế mỉm cười thần bí, ánh mắt đen láy và sâu hút khiến người khác khó lòng đoán ra tâm ý thật sự.
-Với nhan sắc đó, cô ta xứng đáng trở thành cô dâu của ta. Tuy nhiên, cô ta vẫn không thể hấp dẫn được ta một cách thật sự.
  Diêm Đế nói. Và đây là điều hoàn toàn đúng. Có rất nhiều cô gái mê đắm vẻ ngoài của Pa Sun. Nhưng chưa một ai gây được hứng thú cho vị Đế vương quyền lực này. Và Uri cũng vậy.
-Nửa mặt dây chuyền còn lại sao rồi?
  Diêm Đế quay về với chuyện của sợi dây chuyền.
-Thần đã cử bọn lính canh đi tìm nhưng có lẽ sẽ mất thời gian với cõi Diêm La rộng lớn này.
-Tốt nhất là mau tìm thấy cho ta! Bây giờ thì lui ra đi!
-Vâng!
  "Ta không thể đợi được nữa rồi! Mấy tên thần tiên trên thiên giới kia, chắc chắn ta sẽ nghiền nát các ngươi!" Pa Sun với ánh mắt căm phẫn lẫn chờ mong khi nghĩ về tương lai thâu tóm cả vũ trụ.
                                   **********

Bây giờ, ba người bọn họ-Daniel, Seo Ri, Geum Ho đang ở trong một khu rừng. Họ dừng lại nghĩ chân một lúc. Seo Ri vì những thay đổi bất thường trong cảm giác mỗi khi ở gần Daniel khiến cô hiện tại giữ khoảng cách với anh ấy. Cô ngồi dựa lưng vào một gốc cây và tâm trí thì vẫn đang bay lượn cùng mớ suy nghĩ hỗn độn bắt đầu xuất hiện từ đêm hôm qua.
-Này, đồ đầu đá! Cô không khát sao? Đi lấy một ít nước đi! Gần đây có một con suối đó!
-Hả? À...Đ...được!
  Seo Ri lúng túng khi Daniel gọi cô.
-Mà làm gì ngồi cách xa với chúng tôi quá vậy?
  Daniel nhận thấy khoảng cách giữa Seo Ri với anh và Geum Ho.
-Không...không có gì! Tôi chỉ ngồi đại vậy thôi.
  Không suy nghĩ gì nhiều về chuyện này nên Daniel không hỏi thêm Seo Ri điều gì, anh quay qua Geum Ho nói:
-Han Geum Ho, cậu ở đây trông núi đi. Tôi và cô ta sẽ đi!
  Nhấm nháp một chút rượu, Geum Ho nở nụ cười gian xảo:
-Được, được! Tôi sẽ ngủ một giấc nên cứ yên tâm mà đi đi!
-Sao lại cười mỉm kiểu đó vậy hả?
  Daniel nhận ra nụ cười bất thường của Geum Ho nhưng dường như Geum Ho chẳng bận tâm tới câu hỏi của Daniel. Đến khi Daniel và Seo Ri đã đi khuất, Han Geum Ho lại mỉm cười:
-Cậu ta đã nói là ở lại chăm sóc núi đó. Ngọn núi này có thể chạy chắc? Nhưng không sao! Đây là dịp tốt của họ.
  Nói rồi anh ngả lưng tựa vào gốc cây và nhắm mắt thư giản, miệng vẫn không ngừng cười khi nghĩ về Daniel và Seo Ri. Trong khi đó, Daniel và Seo Ri đã tới con suối mà Daniel vừa nhắc đến lúc nãy.
-Cẩn thận đó, nếu không cô sẽ bị rơi xuống dòng nước đang chảy xiết kia đấy. Ngọn núi này rất dốc, còn dòng suối này nổi tiếng là có nước chảy rất mạnh! Nước sẽ dâng lên cao nếu có mưa lớn.
  Daniel nhắc nhở Seo Ri về độ nguy hiểm của dòng suối. Tuy nhiên, Seo Ri chẳng hề nghe thấy lời của Daniel bởi cô vẫn đang bận chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình:"Mình thấy vui quá, dù chỉ là cùng nhau đi lấy nước. Khi anh ta nói cùng đi với mình, tim mình đã đập rất nhanh vì vui mừng! Không biết tại sao nhưng cả ngày hôm nay mình đều thấy vui vẻ dù chỉ là việc nhỏ nhặt nhất!"
-Gần đây còn có một thác nước rất lớn nữa đấy!
  Daniel vẫn đang tiếp tục nhắc nhở Seo Ri. Nhưng khi nhận ra Seo Ri chẳng hề quan tâm gì đến lời của mình, Daniel bực tức nói lớn:
-NÀY, CÔ KHÔNG NGHE TÔI NÓI GÌ SAO? SAO HÔM NAY CÔ HÀNH ĐỘNG NHƯ NGƯỜI MẤT TRÍ VẬY HẢ? KHI TÔI NÓI CHUYỆN THÌ CÔ CỨ ĐỂ ĐẦU ÓC ĐÂU ĐÂU, LÚC NÀO CŨNG NGƠ NGƠ! LẠ THẬT ĐẤY!
  Thấy Daniel lớn tiếng, Seo Ri vội kéo mình về thực tại, cô nhìn Daniel cười ngốc:
-Hehe...vậy sao? Xin lỗi nha!
  Rồi Seo Ri đến gần con suối và bắt đầu lấy nước. Nhìn Seo Ri, Daniel bỗng nhớ về một mảng kí ức, ở đó, xuất hiện hình ảnh của một chàng thiếu niên dáng vẻ cao quý nhưng đầy lòng trắc ẩn.
-Sao ngươi lại khóc?
-Hức...hức...chị tôi...chị tôi đã chết rồi...Mọi người nói đó là lỗi của tôi...Vì Niel, chị đã chết. Cái chết của ba và mẹ cũng là lỗi của Niel cả...
  Một đứa trẻ đứng trước một ngôi mộ khóc nức nỡ. Đứa trẻ vừa nói vừa nấc lên từng tiếng.
-Ôi trời, sao họ lại nói vậy với một đứa trẻ vẫn còn non nớt như thế này chứ?!
  Người thiếu niên đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ướt đẫm gò má của đứa trẻ rồi lại xoa đầu, ôn nhu nhìn đứa trẻ nở nụ cười hiền lành:
-Hãy đi với ta! Từ bây giờ ta sẽ là người thân của ngươi! Ta rất mạnh, nên ta có chết cũng không phải do ngươi đâu. Vậy ngươi cũng hãy quên những kí ức đau buồn này đi nhé!
  Dừng lại một lúc, người thiếu niên nói tiếp:
-Đừng bao giờ yêu quý một ai đó yếu đuối! Từ giờ, ta sẽ đem đến cho ngươi thật nhiều hạnh phúc! Từ nay, tên ngươi sẽ là Kang Daniel!
  "Từ sau hôm đó, mình không bao giờ khóc. Vì không còn có người mình yêu quý bị thương hay chết đi! Diêm Đế là người thân duy nhất của mình. Đó là lý do vì sao mình luôn trung thành với ông ấy cho đến tận bây giờ. Và lần này cũng vậy."
  Daniel kết thúc dòng hồi tưởng. Seo Ri cũng vừa lấy nước xong, đang định đứng lên thì đột nhiên cô chới với do meo trơn và trượt chân ngã xuống dòng nước đang chảy xiết. Daniel vẫn đứng đấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Seo Ri bị dòng nước cuốn đi:"Vĩnh biệt"
-Còn anh thì sao?
-Hả?
-Không phải giờ anh nên nói cho tôi biết tên anh sao? Tôi đã nói tên tôi rồi, giờ đến lượt anh!
-À, phải!
  "Gì chứ, tên của cô rất phiền phức! Lần đầu tiên nghe thấy cái tên đó, tôi đã nghĩ nó rất hợp với cô. Cô tới đây là một việc làm sai lầm, không có ai ủng hộ cô hết. Tôi cũng vậy, tôi không tốt bụng đến nỗi giúp cô đâu!"
-Không, không! Anh thật sự rất tốt bụng mà! Trước đó anh còn cứu mạng tôi đó thôi!
  "Đừng có đùa! Nếu tôi biết thân phận thật sự của cô, tôi sẽ không đời nào làm vậy đâu. Tôi chắc chắn sẽ không cứu cô. Cứ chết như vậy đi! Tôi không có lý do gì để cứu cô cả!!!"
-Tôi vẫn sẽ làm. Để cứu được người quan trọng của tôi, tôi sẽ không suy nghĩ gì nhiều.
  "Không suy nghĩ gì nhiều...Người quan trọng...Người quan trọng...."
  Daniel giật mình thoát ra khỏi những kí ức lẫn độc thoại của bản thân. Anh nhanh chóng lao mình xuống dòng nước lạnh đang chảy mạnh. Trong khi đó, Seo Ri đã kiệt sức sau một hồi vùng vẫy trong dòng nước. Bây giờ, toàn thân cô mất hết sức lực, cứ thế để dòng nước cuốn trôi mình đi:"Phải tỉnh táo! Nhưng mình mệt quá rồi. Mình sẽ chết như vậy sao? Lẽ ra mình nên nghe lời Niel! Mình đã cứ vui mừng như một con ngốc! Ba, mẹ, Uri...Con sợ...sợ lắm...Niel..."
  Seo Ri tưởng chừng như bản thân sắp ngất đi thì đột nhiên có ai đó ôm lấy thân thể cô kéo về hướng ngược lại của dòng nước.
-ĐỒ ĐIÊN NÀY, TỈNH LẠI ĐI! ĐỪNG LO, TÔI SẼ CỨU CÔ!
  Daniel hét to và lay mạnh Seo Ri. Nhìn thấy Daniel, Seo Ri vui đến mức đôi mắt chỉ chực trào nước mắt nhưng hơn thế, cô lo lắng cho anh hơn:
-SAO LẠI NHẢY XUỐNG? ANH MUỐN CHẾT CHUNG VỚI TÔI SAO?
-NGỐC! CÔ NÓI VẬY VỚI NGƯỜI VỪA LIỀU MẠNG CỨU CÔ ĐÓ HẢ?
-LIỀU MẠNG? THẤY CHƯA? ANH CỐ TÌNH NHẢY XUỐNG ĐỂ CHẾT MÀ!
-TÔI...TÔI SẼ KHÔNG CHẾT ĐÂU! CÔ CŨNG VẬY! TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ CỨU ĐƯỢC CÔ!
  Vào thời khắc anh một tay ôm lấy thân thể cô, một tay bơi ngược dòng nước để tránh việc cả hai rơi xuống thác nước cùng ánh mắt kiên định nói nhất quyết sẽ cứu được cô khiến cô hiểu ra tất cả những cảm xúc vui vẻ khó hiểu mà cô có được khi ở bên cạnh anh:"Cuối cùng, mình cũng biết...Tại sao mình lại vui mừng...Tại sao mình lại thấy hạnh phúc! Và tại sao ánh mắt mình luôn muốn hướng về anh ấy...Mình...mình thật sự đã thích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net