Chap7: Tình Cảm Này...Ngay Từ Đầu Không Nên Có...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Seo Ri bừng tỉnh và thấy mình đang lơ lửng trên không. Cô đưa mắt nhìn xuống thì thấy bên dưới, Niel đang bế cô lên bờ:
-Niel đang ở dưới kia! Người anh ấy đang ôm...là mình. Khoan đã!Không lẽ linh hồn mình đã rời khỏi thể xác rồi sao?
  Nghĩ vậy, Seo Ri càng thêm hoảng loạn:
-Nếu như vậy...mình phải mau trở về lại thể xác thôi...nhưng mình...nhưng mình không biết phải làm sao hết! Làm sao để quay về thể xác đây?
  Dường như nghĩ ra điều gì đó, Seo Ri cố hết sức gọi lớn:
-NIEL! TÔI Ở ĐÂY! TÔI ĐANG Ở ĐÂY NÈ! NHÌN LÊN TRÊN ĐẦU MÌNH ĐI! NHÌN LÊN ĐI!
  Ở bên dưới, Daniel nhìn thân thể ướt đẫm của Seo Ri đang nằm bất động:
-Chắc mình điên mất rồi! Mình đã làm một việc thừa thãi, chỉ vì cái thứ tình cảm của con người!
  Rồi Daniel thầm nghĩ:"Mình không thể phản bội Diêm Đế".
  Ở bên trên, Seo Ri vẫn không ngừng ra sức gọi Daniel:
-ĐỒ NGỐC! SAO ANH HÀNH ĐỘNG NHƯ THỂ ANH KHÔNG NGHE THẤY TÔI VẬY HẢ? TÔI Ở NGAY ĐÂY! NGAY ĐÂY MÀ!
  Seo Ri gần như muốn òa lên khóc:
-Anh ấy...anh ấy không nghe thấy tiếng mình ư?
  Rồi đột nhiên, trái tim Seo Ri bỗng thắt lại và nhịp đập trở nên nhanh hơn:"Không khí xung quanh Niel thay đổi rồi. Có điều gì đó rất lạ! Tim mình làm sao thế này? Cảm giác này là sao? Sợ hãi chăng?"Seo Ri vừa nghĩ vừa đưa tay xiết chặt lồng ngực mình khi nhìn thấy Daniel ánh mắt lạnh lùng từ từ rút ra thanh kiếm sắc lạnh và kề vào cổ cô.
  "Anh...đang làm gì vậy? Tại sao...lại làm thế?" Không biết từ lúc nào, khuôn mặt Seo Ri đã ướt đẫm vì nước mắt, trái tim đau đến mức như có ai đó bóp chặt đang vẫy vùng trong thoi thóp. Có lẽ, thanh kiếm đang kề vào cổ cô...đã đâm sâu vào trái tim cô.
  Daniel giơ thanh kiếm lên cao cùng lòng thành của mình dành cho Diêm Đế. Nhưng bên trong anh đang phải chiến đấu với nội tâm phức tạp. Trong đầu anh bây giờ vang lên lời nói của Diêm Đế: Đừng bao giờ yêu quý một kẻ yếu đuối. "Đúng vậy! Mình sẽ không...không bao giờ yêu quý, trân trọng...một kẻ yếu đuối!" Nghĩ như thế, tuy nhiên Daniel lại dần dần hạ thanh kiếm xuống:"Xin lỗi...xin hãy tha thứ...Tôi đã lỡ yêu quý cô ấy mất rồi! Nếu cô ấy chết đi,nỗi buồn thương ngày hôm đó sẽ lại ùa về..." Rồi Daniel quỳ xuống bên cạnh Seo Ri cố gắng hô hấp nhân tạo để cứu cô. Seo Ri nhìn thấy sợi dây chuyền phát sáng và rồi có một luồng sáng khác chạy qua tâm trí mơ hồ của cô. Và rồi, cô bừng tỉnh một lần nữa.
  Seo Ri hốt hoảng bật dậy:
-Mình...mình quay lại rồi sao?
-Cô rời đi bao giờ mà quay lại?
-Niel!
-Cô thấy khá hơn chưa?
  Daniel vừa nướng cá vừa thản nhiên hỏi. Seo Ri nhìn thấy Daniel và thầm nghĩ:"Tất cả...chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ tồi tệ." Rồi cô cười tươi như chưa hề có gì xảy ra:
-Tôi ổn!
  Bây giờ, Seo Ri mới phát hiện ra Daniel không hề mặc áo. Điều đó khiến cơ thể hoàn hảo của anh phơi bày giữ nơi rừng vắng. Đột nhiên, Daniel lên tiếng:
-Cởi quần áo ra!
-G..gì? T...tại sao?
  Seo Ri vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp nói. 
-Sao là sao? Cởi ra hong khô đi chứ! Cứ mặc quần áo ướt cô sẽ cảm đấy!
  Seo Ri ngượng chín mặt:"Ôi! Mình vừa nghĩ lung tung gì vậy!"
-K...không sao!Tôi sẽ không bị cảm đâu!
  Vừa dứt lời, Seo Ri liền hắc xì một cái lớn.
-Thấy chưa? Giờ thì cởi quần áo ra hong khô đi! Cô mà ốm thì không có thuốc để dùng đâu!
  Nghe Daniel nói, Seo Ri có chút chần chừ rồi nói:
-Anh...anh không được giở trò với tôi đâu đấy! Nếu không...nếu không tôi sẽ không làm bạn với anh nữa!
-Tôi không thèm đâu! Đừng tưởng bở nữa! Ngực của cô đâu có lớn hơn ngực tôi là bao!
  Nói rồi, Daniel tiếp tục việc nướng cá còn Seo Ri thì tới bên gốc cây, nơi Daniel đã dùng kiếm của mình làm giá phơi đồ rồi nhanh chóng cởi áo ngoài ra. Cảm thấy có chút yên tĩnh, Daniel liền đưa mắt nhìn về phía gốc cây thì đúng lúc Seo Ri đang kéo khóa và cởi váy ra:
-NÀY...NÀY! CÔ KHÔNG CẦN PHẢI CỞI CẢ VÁY RA ĐÂU!
-Không sao! Tôi có mặc quần đùi bên trong mà.
  Nói rồi Seo Ri cởi hẳn váy ra và treo lên thanh kiếm cắm sẵn trên gốc cây.Xong xuôi việc hong quần áo, Seo Ri lại chỗ Daniel và ngồi xuống. Vừa nhìn Daniel nướng cá, Seo Ri vừa nghĩ:"Sao mình có thể mơ thấy những thứ như vậy chứ? Tệ quá! Không bao giờ muốn mơ thấy nó nữa. Nhưng...nó rất sống động! Kể cả...lúc đó!" Seo Ri chợt nhớ lại lúc môi chạm môi, khi mà Daniel cố gắng hô hấp cho cô. Nghĩ đến đây, Seo Ri bất giác đưa tay chạm vào môi mình, cô cảm nhận được toàn thân mình nóng ran.
-Cảm ơn vì anh đã cứu tôi. Nếu như không có anh, giờ tôi đã chết rồi.
-Không có gì!
-Niel này! Anh có nhớ lúc chúng ta chạy trốn và phải ngủ trong nhà kho, anh đã hỏi tôi...tim tôi có bị đau hay không! Lúc đó, tôi không hiểu anh đang nói gì,nhưng giờ tôi nghĩ có lẽ tôi đã hiểu và tôi đã cảm thấy rồi. Kể cả vào lúc này. Tôi luôn cảm thấy như vậy...mỗi khi nhìn thấy anh!
  Seo Ri dồn hết can đảm nói ra những lời trong lòng. Tuy nhiên, đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Im lặng đến mức Seo Ri nghe rõ cả nhịp tim bất ổn của mình:"Sao vậy? Sao anh ta không nói gì?"
  Rồi Seo Ri ngước lên nhìn Daniel thì bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn cô chăm chú:
-Cô...có muốn trở lại trần gian không?
  Tất cả lại tiếp tục rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách.
  Cô có muốn trở lại trần gian không? Câu nói của Daniel văng vẳng bên tai Seo Ri:"Đó là câu trả lời của anh sao?" Seo Ri cảm tưởng như cả bầu trời đang sụp đổ trước mắt cô khi Daniel từ chối tình cảm của mình.
-Nếu cô muốn quay trở về...hãy nói với tôi...
-Không! Tôi sẽ không quay về một mình.
-Vậy ta phải nhanh chóng tìm ra người đó. Dù sao cô cũng không thể sống mãi ở đây được!
  Nghe đến đây, Seo Ri chợt nhớ ra mình còn sống. Một ngày nào đó cô sẽ phải trở về nơi của mình, nơi không có sự tồn tại của người con trai cô đem lòng yêu thương. Hóa ra, ngay từ đầu, tình cảm này không nên nảy nở. Vậy, cô còn hy vọng điều gì nữa chứ?
                               *******
-Này! Kiểu người gì mà có thể cư nhiên ngủ ngon giấc trong khi bạn bè đang mất tích chứ?

  Sau khi quần áo được hong khô, cả Seo Ri và Daniel mặc lại y phục rồi cùng nhau quay lại chỗ cũ thì thấy Han Geum Ho ngồi bên gốc cây ngủ ngon lành. Nghe thấy tiếng Daniel, Geum Ho tỉnh dậy, vươn vai cười ranh mãnh:
-Tôi hiểu mà! Tôi hiểu rất rõ đó! Cậu không cần phải tìm cách giấu diếm làm gì...Vậy, cảm giác "đi hái sao" giữa ban ngày thế nào?
-Hái cái gì hả? Tên biến thái nhà ngươi đang nghĩ cái quỷ gì trong đầu thế?
-Chú Geum Ho đừng chọc chúng tôi nữa. Không phải như chú nghĩ đâu!
  Seo Ri lại gần chỗ Han Geum Ho, nói. Thấy vậy, Daniel liền kéo Seo Ri lại gần mình rồi khoác tay lên vai dẫn Seo Ri đi về phía trước, không quên nói lại với người phía sau:
-Đừng lại gần chúng tôi, tên biến thái!
  Trong khi đó, Seo Ri lại vô cùng thiểu não:"Vô tình quá! Niel làm như không nghe thấy lời tỏ tình của mình. Mình...có nên tiếp tục nữa không?"
                              *******
  Bây giờ, cả ba đã đứng trước cửa phủ của vua Doshi. Tuy nhiên, khi cánh cửa mở ra, bên trong lại là một tấm gương khổng lồ.
-Chúng ta bị chặn rồi! Vậy phải quay lại sao?
-Cô nghĩ ở địa ngục cô muốn đi đâu thì đi sao?
-Vậy phải làm sao?
-Tấm gương này là cổng vào phủ của vua Doshi.
-Tấm gương này?
-Vào thôi!
  Mặc cho Seo Ri vẫn ngơ ngác chưa hiểu ra vấn đề gì Daniel liền cầm lấy tay cô, hỏi:
-Cô có sợ không?Nếu sợ, tôi và Geum Ho sẽ vào một mình.
-Không! Tôi sẽ đi cùng!
  Seo Ri quyết tâm nói. Daniel nhìn cô, mỉm cười:
-Được rồi! Đi thôi!
  Nói rồi, cả ba lần lượt đi xuyên qua tấm gương khổng lồ. Bên trong cũng là cảnh núi rừng nhưng lại là ban ngày:
-Trời sáng rồi sao?
  Seo Ri ngạc nhiên hỏi.
-Không phải, đó là do cái đèn kia kìa!
  Daniel vừa nói vừa chỉ vào một cái đèn được đặt trên một cái cột cao lớn.
-Đèn?
-Nơi này có thể trông giống một cánh rừng nhưng thực ra cô đang ở trong phủ rồi. Đây chỉ là một kết giới ngăn không cho chúng ta tiến thêm thôi. Nếu muốn tìm được lối ra, chúng ta phải phá được kết giới này.
  Daniel giải thích xong thì lấy một tấm bảng được treo trên cột đèn xuống. Bên trên tấm bảng ghi: Cách phá giải kết giới: Tìm ra chiếc chìa khóa được giấu trong rừng và mở ổ khóa.
-Ổ khóa đây!
  Daniel chỉ vào một cây cột khác, trên thân cây cột này có ổ khóa để mở.
-Săn kho báu sao? Vui quá!
  Seo Ri hào hứng. Trông cô chẳng giống người chuẩn bị sẽ cướp tù nhân gì cả.
-Cô nghĩ chúng ta đang đi picnic hả? Nghiêm túc hơn đi!
-Vâng!
  Seo Ri yểu xìu khi bị Daniel trách mắng. Và rồi họ bắt đầu tìm kiếm chìa khóa. Daniel vừa tìm vừa càu nhàu vì mãi mà chẳng thấy chìa khóa đâu:
-Chúng phải ở quanh đây chứ! Sao lại không thấy thế này? Chả thấy gì cả! Khốn thật!
  Rồi Daniel quay qua hỏi Seo Ri, khi này đang tìm ở bụi cây đối diện:
-Cô có thấy gì không?
-Không! Ở đây cũng không có!
  Thấy vậy, Daniel lại quay qua hỏi Geum Ho:
-Geum Ho, cậu có tìm thấy...
  Nhưng Daniel chưa nói hết câu thì đã thấy Geum Ho đang đưa mũi kiếm về phía Seo Ri. Rất nhanh sau đó, Daniel rút kiếm của mình và đâm thẳng vào người Geum Ho. Seo Ri hốt hoảng la lên:
-ANH LÀM GÌ VẬY HẢ? TẠI SAO LẠI GIẾT CHÚ GEUM HO?
  Tuy vậy, Daniel lại vô cùng bình thản, nói:
-Cô tự nhìn mà xem!
  Ngay lúc đó, thân thể người vừa bị Daniel đâm một nhát kiếm bỗng nứt ra rồi vỡ vụn như tấm kính vỡ.
-Chú ấy...chú ấy vỡ ra thành từng mảnh gương...
  Seo Ri run rẩy nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình.
-Hắn không phải Geum Ho! Hắn là đồ giả!
-Đồ giả?
-Khi chúng ta nhìn vào trong gương, những bản sao thế này đã được hình thành. Geum Ho bây giờ chắc đang ở cùng hai bản sao của tôi và cô.
-Vậy làm sao chúng ta tìm ra chú Geum Ho thật đây?
-Geum Ho thật sẽ dễ dàng đỡ được đồn tấn công của tôi. Nào! Bây giờ thì đứng lên đi! Chúng ta phải nhanh tìm cho ra chiếc chìa khóa!
  Daniel đưa tay về phía Seo Ri vẫn còn đang sợ hãi ngồi quỵ dưới đất.
-Chúng ta...nghỉ một chút nhé!
  Nói rồi Seo Ri kéo Daniel ngồi xuống. Cô áp sát vào người Daniel:
-Tôi chỉ muốn chúng ta được ở riêng cùng nhau thôi!
  Seo Ri bây giờ trông khác hẳn lúc bình thường, cô có vẻ dạn dĩ, ánh mắt gợi tình và lời lẽ ngọt ngào:
-Anh...tôi có thể từ bỏ mọi thứ để ở đây với anh...Anh sẽ...hôn tôi chứ?
                                 ********
Lúc này, ở một nơi khác, vẫn là nhóm ba người đang tìm kiếm chìa khóa.
-Đây cũng không có. Hay đó chỉ là lời nói dối?
-Đừng than thở nữa! Tìm tiếp đi!
-Đừng lo! Dù phải lật tung cánh rừng này lên tôi cũng sẽ tìm ra nó cho cô!
  Han Geum Ho khích lệ Seo Ri.
-Đi chỗ khác tìm thôi!
  Nói rồi cả ba cùng đi về hướng ngược lại, nơi đang có một Daniel và Seo Ri khác. Bấy giờ, Seo Ri của nơi này ngày một mạnh bạo hơn. Cô đưa tay cởi bỏ hai nút áo làm lộ cả áo lót bên trong. Daniel giật mình trước hành động của Seo Ri:
-Này...cô đang làm gì vậy hả?
-Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi. Anh không cần xấu hổ đâu!
-Khốn kiếp! Mau mặc quần áo vào đi!
  Daniel nhắm mắt, quay mặt đi chỗ khác, nói.
-Anh đáng yêu thật đấy! Anh còn ngây thơ hơn cả tôi nữa...
  Nói rồi Seo Ri đặt tay mình lên vai Daniel, áp sát mặt mình vào khuôn mặt của Daniel. Gần hơn...rồi gần hơn nữa...Thế nhưng, chưa kịp có gì xảy ra, thanh kiếm của Daniel đã đâm xuyên qua người Seo Ri.
-N...Niel!!!
-Đừng giả vờ nữa, đồ giả mạo ghê tởm!
-S...s...sao...sao anh...
-Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại biết ngươi là đồ giả phải không? Rất đơn giản! Mặt dây chuyền của cô ngốc đó là bên cánh phải còn của cô là bên cánh trái. Đó là do cô ấy đứng đối diện với gương nên chiều của nó cũng thay đổi.
  Dừng lại một lúc, Daniel nói tiếp:
-Còn một điều nữa. Đó là, cô quá khiêu gợi! Vĩnh biệt!
  Nói rồi Daniel rút mạnh thanh kiếm ra, Seo Ri giả nhanh chóng vỡ vụn như Geum Ho lúc nãy. Ngay khoảnh khắc đó, nhóm ba người đi tới và hình ảnh Daniel lạnh lùng rút thanh kiếm ra khỏi bản sao Seo Ri khiến Seo Ri bàng hoàng:"Anh...anh ấy đâm mình...Giấc mơ đó đã thành sự thật."
-HẢ? CÓ HAI DANIEL SAO?
  Han Geum Ho thốt lên, không tin vào mắt mình. Nhìn thấy Geum Ho và Seo Ri, Daniel quát lên:
-MẤY NGƯỜI KIA! MẤY NGƯỜI ĐỊNH CHƠI VỚI ĐỒ GIẢ MẠO ĐÓ TỚI BAO GIỜ HẢ?
-Đây là đồ giả?
Geum Ho chỉ vào bản sao Daniel.
-GIỜ NGƯƠI NGHE LỜI AI HẢ? TÊN ĐÓ MỚI LÀ GIẢ KÌA!
Bản sao Daniel cũng không chịu thua, ra sức chống chế rồi chỉ vào Daniel nói tiếp:
-Này! Không phải vì ngươi là đồ giả nên mới giết Seo Ri sao? Vì ngươi nghĩ đó là Seo Ri thật!
  Nghe thấy vậy, Geum Ho liền tin lời của bản sao Daniel:
-Đúng rồi! Vì vậy ta không thể để ngươi sống sót được. Ngay bây giờ, Han Geum Ho ta sẽ hạ gục ngươi!
  Daniel bất lực nhìn đồng đội của mình:"Đúng là mình không nên hy vọng gì vào tên này cả." Rồi Daniel nhìn về phía Seo Ri, nói:
-Này đồ ngốc kia! Cả cô cũng không nhận ra tôi sao?
-IM ĐI! ĐỪNG LÀM RA VẺ NHƯ NGƯƠI LÀ ĐỒ THẬT NỮA! NGƯƠI NGHĨ TA KHÔNG BIẾT Ý ĐỒ CỦA NGƯƠI LÀ GÌ SAO?
  Bản sao Daniel lớn tiếng chen ngang. Rồi hắn nhìn Seo Ri nói một cách ôn nhu dịu dàng:
-Hãy tin tôi, tên đó không phải người thật đâu! Seo Ri! Tôi sẽ bảo vệ cô!
-Anh...là đồ giả!
-Đúng vậy, hắn chính là giả! Tôi biết mà! Nếu là Seo Ri, chắc chắn sẽ nhận ra tôi!
  Bản sao Daniel vui mừng ôm lấy Seo Ri. Nhưng Seo Ri đã đẩy hắn ra và nói:
-Tôi nói người giả mạo là anh đó!
-Sao? Đây là người giả sao?
  Han Geum Ho lên tiếng.
-Niel mỗi khi gọi tôi không bao giờ dùng tên hết. Anh ấy luôn nói "này" hoặc "này cô" hay là "đồ ngốc". Vì vậy anh mới là đồ giả.
-Hừ! Không phải rất thú vị sao?
  Bản sao Daniel nhếch môi cười rồi rất nhanh sau đó đã hóa thành vua Doshi và tóm lấy Seo Ri, kề kiếm vào cổ cô, đắc chí nói:
-Trò chơi tới đây là kết thúc!
-ĐÚNG LÀ TÊN XẤU XÍ NHÀ NGƯƠI! MAU THẢ CÔ ẤY RA!
  Daniel hét lớn.
-NGƯƠI NÓI AI XẤU XÍ HẢ? ĐÂY LÀ KIỂU TÓC ĐANG MỐT ĐÓ, ĐỒ NHÀ QUÊ!
  Trong lúc Daniel và Doshi cãi nhau, Seo Ri chợt phát hiện ra chìa khóa được treo ở một cành cây gần đó.
-Dù sao ta cũng tìm ra mặt dây chuyền trước Diêm Đế, từ giờ ta sẽ là vua của cõi diêm la này. Giờ ta đã có một nửa, trò chơi này sẽ kết thúc ngay khi ta tìm ra nửa còn lại.
  "Tên này đang muốn làm phản sao?...Giống như...mình đã làm...". Daniel thầm nghĩ.
-Sao hả? Ta sẽ cho ngươi một chức quan nếu ngươi muốn!
-Hừ, nực cười! Ta không định sẽ làm bản thân mình xấu hổ khi phải đi theo một kẻ xấu xí như ngươi!
  Ngay lúc đó, Han Geum Ho chạy đến và lấy đao chém một nhát xuống mặt đất. Tức thì, mặt đất liền nứt ra và tách đôi. Lợi dụng việc Doshi đang tập trung vào nhát đao của Geum Ho, Daniel nhanh chóng kéo Seo Ri về phía mình rồi đẩy Doshi xuống kẽ hở của mặt đất.
-Cô không sao chứ?
  Daniel lo lắng hỏi.
-Vâng...tôi ổn!
  Nghe vậy, Daniel thở phào nhẹ nhõm rồi quay qua Geum Ho:
-Han Geum Ho, cảm ơn!
-Lần sau nhớ cảm ơn ngay đấy!
  Geum Ho giả vờ trách móc.
-À! Tôi đã tìm thấy chìa k...
-LŨ KHỐN KIẾP!
  Seo Ri chưa kịp vui mừng thì từ dưới khe hở sâu như vực thẳm kia, Doshi cưỡi một con thần thú bay lên.
-CÁC NGƯƠI NGHĨ TA SẼ DỄ DÀNG BỊ ĐÁNH BẠI NHƯ THẾ Ư? TA SẼ LẤY MẶT DÂY CHUYỀN ĐÓ SAU KHI TA GIẾT CHẾT CÁC NGƯƠI!
  Nhìn thấy vua Doshi hung hăng đang cưỡi trên con thần thú, Daniel kéo Seo Ri nép vào phía sau lưng mình:
-Đồ ngốc, mau đứng sau lưng tôi, đừng rời đi đâu cả!
-CẬU ĐANG LÀM GÌ VẬY? CẬU KHÔNG ĐỦ MẠNH ĐỂ ĐÁNH LẠI HẮN TA ĐÂU! TÔI SẼ ĐẤU VỚI HẮN. CẬU MAU ĐƯA SEO RI ĐI ĐI!
  Han Geum Ho định xông lên thì bỗng giật mình khi nhìn thấy một luồng sáng bao quanh Daniel:"Gì...gì vậy? Nguồn sức mạnh khổng lồ này là sao?"
-Ahaha! Có thể ngươi không biết nhưng ta có thể sao chép được sức mạnh đấy!
-Hừm! Ngươi nghĩ ngươi có thể sao chép được sức mạnh của ta sao?
  Nói rồi Daniel rút thanh kiếm có treo hình hoa sen ra, dùng thanh kiếm tạo ra một bức màn bảo vệ để tránh làm Seo Ri tổn thương. Rồi anh dùng thanh kiếm bây giờ đang chứa một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, đưa lên chém về phía Doshi. Chẳng cần lưỡi kiếm phải chạm vào tên vua phản nghịch, luồng sức mạnh từ lưỡi kiếm cũng khiến hắn trở tay không kịp mà văng ra xa, máu từ miệng cũng trào ra từ lúc nào.
-K...Kang...Daniel...ngươi...
  Doshi căm phẫn nhìn Daniel rồi phút chốc tan biến thành hư không.
  "Kang Daniel? Hắn vừa nói Kang Daniel. Không thể! Không thể nào...Vậy giấc mơ là thật...Niel chính là vua Kang Daniel!" Seo Ri như không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Tuy vậy, cô vẫn tỏ ra hết sức bình thường như mình không biết gì.
-Cô không bị thương ở đâu chứ?
  Thu kiếm về lại, Daniel quay qua hỏi Seo Ri vẫn đang nép sau lưng anh.
-Tôi không sao! Nhưng anh thật sự rất cừ đấy!
  Seo Ri tỏ ra vui vẻ và hào hứng. Rồi cô nhìn Han Geum Ho hỏi:
-Đúng không chú Geum Ho? Niel vừa rồi rất ngầu, đúng không?
  Han Geum Ho bấy giờ vẫn còn sốc trước sức mạnh của Daniel:"Cậu ta hạ gục một tên vua chỉ với một nhát kiếm. Không đùa chứ?" Dù vậy, anh vẫn tỏ ra bình tĩnh như chuyện đó chẳng có gì ghê gớm:
-K...không tới mức đó, cũng chỉ thường thôi. Nếu là ta, ta không cần dùng hết sức mạnh vẫn có thể thắng...
-Nói cứ như thật!
  Daniel ngao ngán nhìn Han Geum Ho vỗ ngực tự tin nói.
  "Niel cũng là một vị vua. Anh ta rồi sẽ giết mình như vừa giết tên phản bội Diêm Đế kia, ngay khi Geum Ho không có ở đây. Giống như lúc đó, khi anh ta đâm chết bản sao của mình. Mình phải sớm rời xa anh ta. Nếu không mình sẽ không có cơ hội quay về cùng ba nữa!"
                                *********
Cả ba lấy chìa khóa và cùng nhau vào phủ của Doshi.
-Đây là phủ của Doshi. Còn đây là cổng vào địa ngục!
  Daniel chỉ vào một cánh cổng bằng gỗ với lối kiến trúc cổ của Trung Hoa.
-Bây giờ cô muốn vào kiểm tra luôn không?
-Thôi, giờ tôi hơi mệt! Để ngày mai rồi hãy đi tìm.
  Seo Ri từ chối việc đi tìm người-mục đích chính khiến cô phải tới địa phủ này. Bất ngờ trước thái độ của Seo Ri, Geum Ho thắc mắc:
-Tại sao? Không phải càng sớm càng tốt sao? Không tốn nhiều thời gian đâu, cứ kiểm tra đi!
-Thực ra, tôi hơi lo lắng. Tôi không tự tin là người đó sẽ ở đây. Để mai tôi kiểm tra được không?
  "Kể cả nếu ba ở đây, Niel...không, khi nào có vua Kang Daniel ở đây, mình sẽ không thể quay lại trần gian được."
-Cứ vậy đi!
-Ừm, cảm ơn anh!
   Rồi cả ba tự tìm cho mình không gian riêng trong phủ để qua đêm. Seo Ri vào một căn phòng rồi đóng cửa lại. Khuôn mặt buồn bả lộ rõ sự lo lắng trong cô.
-Ổn thôi...ổn thôi...
  "Mình sẽ ổn thôi. Chắc chắn mình sẽ làm được. Niel là kẻ thù. Mình phải cứu ba rồi quay lại trần gian. Nếu giờ mình không giết anh ta, nhất định anh ta sẽ giết mình!"
  Ngay khi ý nghĩ muốn giết Daniel xuất hiện trong đầu Seo Ri thì trên không phát ra một chùm sáng chiếu rọi khắp căn phòng. Từ trong chùm ánh sáng đó hiện ra một thanh kiếm với cán kiếm bằng bạch ngọc, trên cán kiếm còn có một đôi cánh cũng bằng bạch ngọc. Seo Ri nhìn thanh kiếm lơ lửng trong không trung, cô có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định cầm lấy thanh kiếm.
-Đúng vậy, mình phải giết anh ta thôi!
                                ********


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net