Chap9: Hiểu Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù đêm qua trời đã mưa to đến mức nào thì hôm nay, bầu trời vẫn xanh ngắt và đẹp đẽ. Seo Ri trở mình, dụi mắt thức dậy. Nhưng khi vừa mở mắt, Seo Ri đã thấy Daniel nằm bên cạnh và đang nhìn cô:
-Cô ngủ ngon chứ?
Chưa kịp phản ứng gì thì Han Geum Ho đột nhiên xông vào:
-DANIEL À! CÓ CHUYỆN RỒI, CÔ ẤY ĐÃ BIẾN M...
Han Geum Ho chưa kịp nói hết câu đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho thần hồn đả kích.
-Hai người đã ngủ chung với nhau sao?
-KH...KHÔNG...CHÚNG TÔI KHÔNG...
Seo Ri nhanh chóng giải thích nhưng Geum Ho dường như chẳng quan tâm lời cô nói. Han Geum Ho ra vẻ thích thú:
-Ô hô! Vậy hai người là quan hệ đó?
-Không! Chúng tôi không phải...
Seo Ri chưa kịp dứt câu đã bị Daniel cắt ngang:
-Cậu nói đúng. Chúng tôi là quan hệ đó đấy!
Han Geum Ho bất ngờ:"Mình chỉ muốn chọc cậu ta một chút thôi..."
-Vậy...vậy sao...
Daniel không mấy bận tâm đến biểu hiện bất ngờ của Han Geum Ho, anh quay sang Seo Ri;
-Mau đi thay đồ đi! Chúng ta còn phải tìm ba nữa!
-Ừm.
Seo Ri vẫn còn bỡ ngỡ vì sự thú nhận không chút chần chừ của Daniel:"Những lời tối qua...có lẽ không phải là mơ..."
**********
Bây giờ, cả ba ngươi đang đứng ở một không gian rộng lớn, trước mặt họ là 17 cánh cửa:
-Đây là Deung Hwal và 16 địa ngục nhỏ.
Daniel giải thích.
"Ba có thể đang ở phía sau một trong những cánh cửa này." Seo Ri mím môi, đôi mắt hiện lên sự mong chờ nhưng cũng đầy lo sợ.
-Máy tính có tất cả thông tin về những người ở đây. Chúng ta chỉ cần gõ tên của họ vào là được.
Daniel tiếp tục giải thích. Seo Ri tròn mắt ngạc nhiên:
-Mấy đồ bỏ đi này ư?
-Đừng coi thường chúng như vậy chứ.
-Seo Ri trông có vẻ không giống như đang tìm bạn trai nhưng tôi chưa từng nghĩ là cô ấy lại đang tìm ba mình.
Ngừng một chút, Geum Ho nói tiếp:
-Vậy hai người không còn việc gì giấu tôi nữa phải không?
-Chúng tôi?
Daniel giật thót khi nghe Geum Ho hỏi. Thấy biểu cảm của Daniel, Geum Ho đánh mạnh vào đầu cậu:
-Cậu không nói mà tưởng tôi không biết cậu là ai à, Kang Daniel? Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không phải loại tầm thường đâu. Tôi đủ tinh tế để nhận ra nhá!
Daniel ôm đầu sau cú đánh mạnh của Geum Ho:
-Chậc...Dù sau...xin lỗi vì đã lừa dối hai người.
-Không sao! Nếu Seo Ri đã tha thứ cho cậu, tôi cũng chẳng có gì để nói cả.
Geum Ho xoa đầu Daniel, nói.
  Họ bắt đầu vào việc tìm kiếm.
Trong lúc Daniel và Han Geum Ho dò tìm dữ liệu thì Seo Ri bị thu hút bởi các cánh cửa. Cô đến gần và nghe như có tiếng ai đó đằng sau cửa. Seo Ri đưa tay đẩy cửa, cánh cửa từ từ mở ra. Trước mắt Seo Ri hiện ra cảnh tượng hàng trăm chảo dầu nóng, bên trong lúc nhúc những người là người. Họ gào thét, kêu than sự tha thứ. Tất cả ngập trong một biển lửa chết chóc, đau đớn. Seo Ri sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt mình: "Đây là...một nơi như thế này. Đây chính là địa ngục."
Phía sau, Daniel đã nhìn thấy dáng vẻ sửng sốt của Seo Ri, anh nhẹ nhàng đi đến, đưa tay che lấy mắt cô:
-Đừng nhìn...hay nghe gì cả. Hãy loại nó ra khỏi đầu óc của cô đi. Cô không cần phải nhìn vào trong để tìm ba đâu. Tôi sẽ làm việc đó.
Seo Ri quỵ xuống đất, nức nở: "Ba đang ở trong một nơi đáng sợ như vậy với tất cả những người khác..."
-Đứng lên nào! Ở đây có hai người cùng tên với ba cô. Cô đến xem thử đi.
Daniel đưa tay kéo Seo Ri đứng dậy. Cô đi đến bên màn hình máy tính. Không ai là ba cô cả.
-Đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra ông ấy ở phủ tiếp theo thôi.
  Han Geum Ho an ủi Seo Ri.
-Không sao đâu, tôi vẫn ổn.
  Seo Ri gượng cười, quay lưng rời đi. Daniel nhìn theo bóng lưng Seo Ri, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng.
                             *********
Phủ Diêm Đế
-Hai ngày sao? Xin hãy đưa em đi cùng ngài. Em không có một người bạn nào ở đây hết. Sẽ chán lắm!
-Ta hiểu cảm giác của cô. Nhưng đây là việc quan trọng, ta phải đi một mình. Yumma sẽ đưa cô đi tham quan cung điện thay ta.
  Nghe Pa Sun nói, Uri dù không muốn nhưng cũng đành nghe theo lời Pa Sun.
-Vậy còn chị của em? Cô ta đã chết chưa?
-Cô ta vẫn còn sống. Cô ta đã dùng cách nào đó để dụ dỗ Daniel phản bội ta.
  "Hừm, cô ta cứ luôn cư xử như thể mình ngây thơ lắm. Nhưng thật ra lại rất thâm hiểm."
-Chuyến đi này cũng là vì cô ta. Ta sẽ tự tay giết chết cô ta.
-Ngài sẽ làm vậy sao?
-Sao cô có vẻ nghi ngờ vậy? Cô lo ta sẽ bị quyến rũ như thuộc hạ của ta sao?
  "Sao chứ? Kể cả nếu chuyện đó xảy ra đi nữa thì cô ta cũng chẳng là gì so với mình. Ngay cả tên Daniel đó cũng sẽ đến với mình nếu mình muốn."
-Em tin ở ngài, chúa tể của em!
  Uri ôm lấy Pa Sun, dịu dàng nói.
                             ********
Lúc này, Seo Ri cùng Daniel và Han Geum Ho đang ngồi trong một cỗ xe ngựa đi đến phủ tiếp theo.
-Hả! Mẹ của Seo Ri là công chúa Hang Ah sao? Là cô công chúa đã bỏ trốn 18 năm trước? Ôi mẹ ơi! Hai người đó nổi tiếng lắm đấy!
-Đúng thế! Chính vì vậy mà Diêm Đế đã phái thuộc hạ đi lấy sợi dây chuyền đó.

-Vì thế nên chắc bây giờ mẹ tôi đã tan biến rồi đúng không?
  Seo Ri cầm lấy mặt dây chuyền, giọng nói buồn bã.
-Có khi đó là một cách giải thoát. Cô đừng quá buồn!
  "Cô ấy đang suy sụp...Tốt hơn không nên nói về chuyện của em cô ấy."
-Nhưng...
  Seo Ri vẫn không thể nguôi ngoai. Daniel không còn cách nào khác, đành dùng biện pháp mạnh. Lấy hết sức bình sinh, Daniel như thét lên:
-CÁI ĐỒ NGỐC NÀY! CÔ ĐỊNH NGHĨ NHƯ THẾ ĐẾN BAO GIỜ HẢ? VÌ CÔ MÀ TỤI NÀY CŨNG RỐI HẾT CẢ LÊN! CÔ TƯỞNG CHÚNG TÔI SUNG SƯỚNG SAU BAO CHUYỆN XẢY RA CHẮC?
-Này! Sao lại thế...Haha...cô đừng để ý đến lời cậu ta nói...
  Daniel không quan tâm đến lời Geum Ho, nói tiếp:
-Hiểu chưa? Vì mẹ cô nên hãy lo cứu ba cô đi!
  Seo Ri vốn dĩ đang ở vực sâu, vì những lời an ủi của Daniel mà vực dậy, dù nó giống mắng hơn là an ủi. Seo Ri nhìn Daniel, mỉm cười vui vẻ:
-Ừm, tôi biết rồi!
  Han Geum Ho thì vẫn chưa Load kịp:
-Cái...cái gì? Lẽ nào như thế là an ủi sao? Chỉ cần la hét như thế?
-Hừ, có nhiều người muốn nghe người mình thích chửi lắm đấy.
  Daniel khoanh tay, ngẩng mặt cao ngạo. Đúng lúc đó, xe ngựa bỗng ngừng gấp làm Seo Ri theo quán tính ngã nhào về phía trước.
-Này, không biết đánh xe ngựa hả?
-Tôi xin lỗi! Con ngựa đột nhiên khựng lại.
  Nghe vậy, Seo Ri xuống xe kiểm tra tình hình. Lúc này, bên cạnh con ngựa là một con mèo mun-hóa thân của Pa Sun.
  "Xém chút nữa là nó giẫm chết mình rồi. Mình sẽ cắt lìa cái đầu của con ngựa khốn kiếp đó."
  Seo Ri đến và bồng con mèo lên, nhìn nó cười một cách rạng rỡ:
-Woa, con mèo này dễ thương quá!
  "Là cô ta? Cô ta là con gái của công chúa Hang Ah sao? Sao lại có thể dễ thương như vậy chứ?"
-Tao sẽ nuôi mày nhé?
  Nói rồi Seo Ri ôm con mèo lên xe.
-Cô nói là sẽ mang nó theo á?
-Ừ! Thế nào? Nó dễ thương quá phải không?
-Đưa xem nào!
  Nói rồi Daniel túm lấy đuôi con mèo kéo về phía mình.
-Này! Đừng có kéo đuôi nó như thế chứ.
Daniel túm cổ con mèo đưa lên trước mặt mình, chăm chú nhìn nó.
  "Tên phản bội kia, có thả ta xuống ngay không?"
-Hừm, con mèo này...có mùi quen quen.
  "Quả nhiên là Daniel, nhạy bén như vậy."
-Nó là một con mèo.
"Hả!"
-Vậy chứ từ nãy giờ anh/cậu nghĩ nó là con gì?
  Seo Ri và Geum Ho đồng thanh.
-Ghê quá! Vứt nó đi.
  Vừa nói Daniel vừa vứt con mèo xuống.
-Áaaaaaa! Anh làm trò gì vậy?
  "Cái thằng này..." (Ai hiểu cho tâm trạng của Diêm Đế không? 😂)
-Nó là con gì thì tôi cũng nuôi. Sao anh dám làm thế với một con vật không có sức lực hả?
  Seo Ri ôm con mèo vào lòng.
  "Nửa còn lại của mặt dây chuyền đây rồi! Chờ đến lúc không có hai đứa kia mình sẽ cắn sợi dây chuyền rồi chạy đi."
-Jin Suk à! Tên của mày sẽ là Jin Suk! Baek Jin Suk! Được không?
  "Sao cô nghĩ ra cái tên ghê vậy?"-Nội tâm Pa Sun vô cùng bức xúc.
-Jin Suk à! Chúng ta sống cùng nhau nhé? Đừng quan tâm đến những lời Niel nói!
  Seo Ri vẫn không ngừng rời mắt khỏi con mèo, giọng điệu nhỏ nhẹ và nụ cười ngày một rạng rỡ hơn. Pa Sun cảm thấy tim mình đập mạnh, cảm giác như bản thân đã bị hút vào ánh mắt, giọng nói, nụ cười ấy mà chẳng thể nào thoát ra được: "Gì đây...chỉ trong một thời gian ngắn mà..."
                                  ********
  Phủ Heuk Seung
-Đồ ngốc! Sao lại phản bội chứ? Anh có biết nếu phản bội thì hình phạt sẽ là cái chết không?
   Trong một căn phòng, có một cô gái mang nét đẹp sắc sảo cùng dáng người mỹ miều. Cô buồn bã nhìn tấm hình mà trong đó là cô và Kang Daniel.
  "Tất cả là vì cô ta..."-Munsa thầm nghĩ, ánh mắt buồn thương chuyển sang đố kị, căm phẫn. Đúng lúc đó, thuộc hạ của cô vào báo tin:
-Báo cáo Munsu vương! Kang Daniel vương đã đến rồi ạ!
  Nghe thấy vậy, Munsu liền thay đổi sắc mặt, vui mừng chạy ra ngoài đón Daniel.
  Bên ngoài phủ là một rừng hoa hướng dương vàng rực, chói sáng hơn cả ánh nắng mặt trời. Han Geum Ho bẻ lấy một chiếc lá, đưa cho Jin Suk:
-Mày đói rồi đúng không? Mau ăn đi!
  "Ta ăn ngươi bây giờ."-Pa Sun nội tâm ghét bỏ, không thèm phản ứng trước hành động của Han Geum Ho. "Mình đang được một thằng ngốc ôm trong lòng sao? Đúng là một sự sỉ nhục!"
  Ngay lúc đó, có tiếng sột soạt ở phía sau. Từ trong rừng hướng dương, Munsu nhẹ nhàng đi đến, đưa tay làm hiệu cho Geum Ho đừng lên tiếng. Geum Ho tròn mắt, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của Munsu. Anh thả rơi Jin Suk nằm lăn lóc trên mặt đất lúc nào không hay.
  "Cái tên ngu ngốc này! Mình giết hắn bây giờ luôn được không?"(Còn đâu Diêm Đế bá khí, uy quyền ngày nào 😂).
  Trong lúc đó, Daniel và Seo Ri đang cách khá xa chỗ Munsu và Geum Ho.
-Đừng chạm vào...
-ÁAAAAAAA...
  Daniel chưa kịp nói hết câu thì Seo Ri đã la lên, vội rút tay ra khỏi bông hoa đang cắn lấy ngón tay cô.
-Ngốc! Gặp cái gì cũng đụng thì bị cắn là phải! Đây là cây ăn thịt giả dạng hoa hướng dương vì thế đừng để vẻ đẹp của nó đánh lừa. Đưa tay đây!
  Nói rồi Daniel cầm lấy tay Seo Ri, xem xét ngón tay bị cắn của cô:
-May là nó chưa cắn sâu lắm.
  Rồi Daniel không ngần ngại đưa ngón tay có máu đang chảy ra từ vết cắn vào miệng, nhẹ nhàng mút lấy ngón tay để cầm máu cho Seo Ri. Seo Ri mặt đỏ ửng, tim đập nhanh trước hành động bất ngờ nhưng cũng đầy ôn nhu của Daniel.
-Được rồi! Máu ngừng chảy rồi đó, cô thoa thuốc lên đi. Mà thôi, để tôi thoa cho.
-Thôi, để tôi tự thoa.
  Seo Ri vẫn còn ngượng ngùng trước hành động của Daniel.
-Vậy thì...
-DANIEL À!
  Bỗng có tiếng gọi lớn cắt ngang lời Daniel. Munsu từ xa chạy đến, ôm chầm lấy Daniel:
-Anh làm gì trong cung của em vậy?
-À...
-Anh đến đây vì nhớ em đúng không? Em cũng nhớ anh vô cùng!
-Thôi bỏ ra đi!
  Daniel đẩy Munsu ra khỏi người mình.
  "Cô ta là ai? "-Seo Ri ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Lúc này, Munsu mới quay lại nhìn Seo Ri, giả vờ như giờ mới thấy Seo Ri:
-Ôi trời ơi! Xin lỗi nhé! Em không biết là anh đang đi cùng khách.
  "Có thật là không biết không?"-Seo Ri đột nhiên cảm thấy trong miệng mình có vị chua.
-Xin chào! Tôil là Munsu vương, người cai quản phủ Heuk Seung.
-Tôi là Baek Seo Ri.
  "Nhưng mà cô ấy thật sự rất đẹp."-Seo Ri cũng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của Munsu.
-Thật là, em làm anh sợ chết khiếp đấy. Cứ tưởng là gấu tấn công.
-Ý anh là em hung dữ chứ gì?
-Cũng tự biết sao?
  Nhìn Daniel và Munsu nói chuyện vui vẻ, Seo Ri cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
  "Không muốn nhìn thấy cảnh tượng này chút nào. Mình đang ghen sao?"
                               *********
  Trong phủ Heuk Seung, trên bàn ăn
-Xin lỗi nhé! Ở đây không có ai như vậy đâu.
  Munsu nói, ra vẻ tiếc nuối.
-Không sao đâu ạ! Đó không phải là lỗi của chị.
-Nhưng chị thật lòng muốn giúp em.
-Vậy thì em đi ngủ dùm anh đi.
  Daniel nói nhưng sự tập trung của anh vẫn đang hướng về những món ăn trên bàn.
-Haha...đó không phải là biệt tài của Munsu sao?
  Geum Ho đùa, nói.
-Tất nhiên rồi! Daniel về ngủ chung với em luôn nhé? Cách đây không lâu chúng ta đã nằm cùng một giường mà.
  Nghe Munsu nói, Daniel như chột dạ, phun hết cả đồ ăn ra ngoài. Còn Seo Ri và Geum Ho thì như đang ăn giấm chua, miệng chẳng thể cười nổi.
                               *********
Phòng của Munsu
-Rốt cuộc anh sẽ giúp cô ta sao? Anh có liên quan gì đến cô ta chứ?
-Xin lỗi! Anh quyết định rồi, em hãy hiểu cho anh.
-Không! Anh đừng giúp nữa. Có như vậy Diêm Đế mới tha thứ cho anh.
-Đã quá trễ rồi...
-Không! Chưa đâu! Em sẽ nói với Diêm Đế giúp anh.
  Munsu cố gắng thuyết phục Daniel.
-Không phải là chuyện đó.
-Lẽ nào... Anh thật lòng với cô ta? Vậy còn em thì sao?
  Munsu gần như mất bình tĩnh, không thể tin điều mà cô đã đoán được từ lâu.
-Em là gì đối với anh?
-Em đang nói gì vậy?
-Em...em thật sự rất sợ anh sẽ gặp nguy hiểm. Em không muốn anh phải chết.
  Munsu dường như không kìm được cảm xúc, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng. Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã ướt đẫm nước mắt của Munsu, Daniel bối rối vội ôm lấy cô an ủi:
-Ai chết chứ? Đừng lo, anh sẽ sống đến ngàn năm cho em coi.
  Daniel nhẹ nhàng xoa đầu Munsu, an ủi:
-Ngốc quá! Đừng khóc! Ngoan nào!
  Đúng lúc đó, Seo Ri bước vào, vui vẻ nói:
-Chị Munsu! Phòng tắm ở đâu vậy ạ?
  Nhưng cảnh tượng trước mắt làm nụ cười của Seo Ri vụt tắt.
-Xin...xin lỗi, em quên gõ cửa. Em sẽ quay lại sau.
  Seo Ri định quay lưng rời đi thì Daniel lên tiếng:
-Không cần đâu. Cô hỏi phòng tắm làm gì? Muốn tắm hả? Với con mèo gớm ghiếc đó?
  Vừa nói Daniel vừa chỉ vào Jin Suk đang được Seo Ri bế trên tay.
  "Cái thằng xấc xược! Mày nói ai gớm ghiếc hả?"
-Ừm, tôi sẽ tắm cùng Jin Suk.
  "Đang ôm chị ấy nên cảm thấy có lỗi với mình sao? Bình thường đã nổi giận đùng đùng rồi."-Seo Ri thầm nghĩ, ánh mắt có chút trầm buồn.
-Vậy chị sẽ tắm cùng em! Đều là con gái cả mà. Thế nào?
-Vâng, được chứ ạ!
  Seo Ri gắng cười, đáp lời Munsu.
-À, nếu anh muốn thì có thể đi chung.
  Munsu quay qua Daniel, chọc ghẹo anh.
-AI MUỐN CHỨ?
  Daniel đỏ mặt rồi nhanh chóng đi về phòng của mình.
  "Hai người đó vui vẻ thật. Sự ghen ghét này là thế nào đây?"
  Cảm xúc buồn bã lẫn ghen tị của Seo Ri chẳng thể nào nguôi trước cảnh tượng cười nói vui vẻ của Daniel và Munsu. Và tất cả những cảm xúc đó đều được Pa Sun nhìn thấu.
  Seo Ri theo Munsu đến hồ tắm. Họ cùng nhau ngâm mình trong một hồ nước ấm.
  "Bộ ngực đó...Lần đầu tiên mình nhìn thấy bộ ngực to như vậy. Ngực mình đâu mất rồi? Chủ nhân là mình mà còn tìm không thấy!"
  Seo Ri nhìn ngực của Munsu rồi nhìn lại ngực của mình.
  "Có đi đâu thì cũng thấy ngực của Munsu là tuyệt vời nhất!"-Pa Sun cũng bị thu hút bởi thân hình nóng bỏng của Munsu.
-Em đang nói chuyện với Jin Suk hả? Con mèo đó có vẻ vui nhỉ? Nó đang cười phải không?
  Nghe Munsu nói, Seo Ri giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ. Cô quay mặt Jin Suk về phía mình, cười gượng:
-Haha...con trai thì không được nhìn!
  "Chà, ngực này cũng dễ thương mà!" (Diêm Đế vui tính nhỉ😂)
-Em đến đây để tìm ba sao? Giỏi thật đấy! Không sợ sao?
-Sợ chứ chị, rất nhiều là đằng khác. Nhưng may mà được đi cùng Niel và chú Geum Ho. Hai người họ đã giúp đỡ em rất nhiều. Nếu không có họ chắc em không đến được đây đâu.
  Seo Ri mỉm cười, không giấu nổi sự cảm kích.
-Ừm, Daniel giỏi lắm đấy!
-Chị...chị Munsu có vẻ rất thân thiết với Niel. Anh ấy hạnh phúc thật đấy!
-Tụi chị chơi với nhau từ nhỏ mà. Hai đứa đi đâu cũng có nhau. Nếu người này không thấy người kia thì sẽ buồn đến nổi không muốn làm gì. Nhưng đến khi tụi chị trở thành phủ vương thì tình cảm ngày càng phai nhạt.
  Munsu trầm giọng, nói tiếp:
-Nhưng chưa phút giây nào chị quên anh ấy. Không biết anh ấy có như vậy không?
  Nghe Munsu nói, Seo Ri nhớ đến cảnh tượng cô vừa chứng kiến ở phòng Munsu, lòng trở nên trĩu nặng hơn.
-Ra nhé?
-Không. Em muốn tắm thêm chút nữa.
-Ừ, vậy chị đi trước đây!
  Nói rồi Munsu rời khỏi hồ tắm.
  "Hừ! Cuối cùng thì cô ta cũng đứng về phía thằng Daniel. Bọn chúng dám chơi sau lưng mình."-Pa Sun nhìn bóng lưng xa khuất của Munsu, tức giận vì cả cô cũng phản bội mình. Đột nhiên, có bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Jin Suk:
-Chị ấy đẹp quá phải không? Chắc tao không bao giờ được như vậy đâu. Mặt quê mùa, ngực thì nhỏ. Tao mà là con trai cũng sẽ thích chị Munsu. Nếu Jin Suk là người thì cũng làm như Niel thôi. Chưa nói đến chuyện hai người họ đã ở bên nhau rất lâu. Còn tao chỉ mới quen Niel được hai tuần. Với cả chị Munsu cũng là vua giống Niel, chị ấy sẽ không bỏ địa ngục mà đi. Còn tao phải trở về trần gian. Chị ấy vốn dĩ hợp với Niel hơn.
  Seo Ri trút hết bầu tâm sự với Jin Suk.
-Đúng...những lời đó chỉ là dối trá. Mình đã rất thích Niel. Nhưng anh ấy đã có người con gái khác.
  Seo Ri ôm lấy Jin Suk, nức nở. Lúc này, ở hành lang ngoài hồ tắm, Daniel trông thấy Munsu liền hỏi:
-Munsu! Em nói là sẽ tắm lâu mà, sao lại ở đây?
-À, tại vì...Không có gì. Chỉ là em thích ra đây thôi. Với lại Seo Ri tắm xong cũng về phòng luôn rồi.
  Munsu cười giả lã.
-Vậy hả?
-Ừm, chắc bây giờ cô ấy đang ở trong phòng. Anh muốn thì vào tắm đi. Bây giờ không có ai ở hồ cả.
  "Chắc Daniel vẫn chưa thấy cơ thể của cô ta? Anh ấy sẽ nghĩ sao nếu nhìn thấy bộ ngực của cô ta nhỉ? Chắc sẽ bỏ cô ta ngay thôi!"-Munsu nghĩ, trong lòng thầm thích thú.
  Bây giờ trong hồ tắm, Seo Ri đã phần nào trấn an được tinh thần. Đột nhiên có tiếng bước chân đi vào, Seo Ri ngạc nhiên: "Hả? Chị Munsu sao? Chị ấy còn làm gì ở đây vậy?"
  Seo Ri nhanh chóng nhìn về phía có tiếng bước chân thì hóa ra lại là Daniel: "Hả? Sao lại là Niel chứ?"
  Seo Ri bị bất ngờ không kịp suy nghĩ được điều gì, liền ôm Jin Suk lặn xuống hồ. Daniel thì vẫn không hay biết gì, thản nhiên xuống hồ và ngâm mình trong đó.
  "Chết tiệt! Sao Niel lại đến đây? Phải ra khỏi đây trước khi Niel nhìn thấy."
  Rồi Seo Ri mò mẫn dưới hồ tìm đường khác để ra khỏi hồ, tuy nhiên ngay sau đó, cô liền không chịu được đành phải ngoi lên. Đột nhiên có ai đó từ dưới hồ ngoi lên khiến Daniel giật mình:
-AI?
-TÔI...LÀ TÔI! SEO RI ĐÂY!
  Seo Ri cũng giật mình theo tiếng hét lớn của Daniel.
  "Cô ngốc!"
-CÔ...CÔ LÀM GÌ VẬY HẢ? SAO CÔ LẠI Ở ĐÂY?
-Tôi phải hỏi anh câu đó mới đúng!
Nghe Seo Ri nói, Daniel sực nhớ ra:"Munsu thật là!"
-Cô đừng quay lại. Để tôi đi ra.
-Không! Để tôi ra. Tôi xong rồi, nên tôi sẽ ra trước!
-Vậy...vậy cô đi đi!
  Daniel đỏ mặt, ngập ngừng nói. Seo Ri vội vã đi về phía thành hồ, nhưng được một đoạn thì cô giẫm phải thứ gì đó dưới hồ:
-Ui da...
-Sao thế?_Daniel hỏi khi thấy Seo Ri đột nhiên ngừng lại.
-À, không có gì đâu!
  Dù vậy, Seo Ri vẫn cố gắng tiếp tục bước đi. Tuy nhiên, vết cắt có vẻ sâu và cô không thể bước thêm bước nào:
-Xin lỗi...tôi giẫm phải miếng thủy tinh nên không thể đi được nữa.
  Daniel vội chạy đến chỗ Seo Ri:
-ĐỒ NGỐC NÀY! VẬY MÀ DÁM NÓI LÀ KHÔNG CÓ GÌ HẢ?
  Daniel tiếp tục cằn nhằn:
-Thật là đồ bướng bỉnh! Không ra trẻ con cũng không ra người lớn. Còn bị chỗ nào nữa không?
  Nói ra Daniel lấy khăn tắm quàng lên người Seo Ri rồi nhấc bổng cô lên đặt cô ngồi lên thành hồ.
-Ở đây dọn dẹp kiểu gì mà thủy tinh vỡ rơi đầy trong hồ tắm thế không biết?
  Daniel kiểm tra vết cắt ở chân Seo Ri, phàn nàn.
-Chết tiệt! Có vẻ nặng đấy!
  Nhìn vết cắt không ngừng chảy máu, Daniel vừa bực tức vừa lo lắng, nói. Tuy nhiên, không để Seo Ri kịp phản ứng, anh đã cầm máu cho Seo Ri theo cách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net