Chương 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau tối đó, Lan Ngọc lại bị cấm cửa, không những thế mà lúc gặp nhau ở trường quay, Karik cũng không thèm để ý tới cô, mà gần đây hai người không có cảnh diễn chung nên Lan Ngọc hoàn toàn không có cơ hội tới gần anh.

Trong chuỗi ngày tẻ nhạt đó, thời tiết càng lúc càng lạnh, báo hiệu mùa đông sắp ghé thăm Hà Nội.

Lan Ngọc mặc áo len ngồi ở ngoài xem cảnh diễn của Karik và Ngô Thanh Vân. Khi môi anh đặt lên trán cô ấy, Lan Ngọc cắn môi, hừ khẽ.

Sau khi đạo diễn Giang hô "Qua", Karik và Ngô Thanh Vân đi xuống, lúc đi ngang qua cô, anh chỉ lãnh đạm nhìn qua một cái rồi về phòng nghỉ.

Lan Ngọc đứng lên, định đi theo thì bị Ngô Thanh Vân kéo lại, "Chiều nay hai chị em mình có cảnh diễn chung, em có muốn khớp kịch bản không?"

Trong thời gian quay phim, Lan Ngọc nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Ngô Thanh Vân, dưới sự nhiệt tình của cô ấy, Lan Ngọc nhìn theo Karik một lát rồi mới quay đầu lại: "Vâng."

Hai người khớp kịch bản trong phòng nghỉ của Ngô Thanh Vân, lúc tập xong, Ngô Thanh Vân đột ngột hỏi: "Chị thấy gần đây quan hệ của em và Karik lạnh nhạt hẳn ra, xảy ra chuyện gì hả? Lúc trước tốt lắm mà."

Lan Ngọc xòe tay ra vẻ bất lực: "Ngay cả chị cũng nhận ra hả?"

Ngô Thanh Vân cười: "Không phải mình chị thôi đâu, chỉ cần ai thông minh một chút thôi thì cũng nhận ra. Quan hệ của em và Karik cứ như bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ấy, lúc nóng lúc lạnh."

Cô ấy dùng khuỷu tay thúc nhẹ Lan Ngọc, "Ai không biết còn tưởng hai người là bồ bịch đang giận dỗi nhau nữa cơ."

Lan Ngọc nghiêng đầu, chớp mắt với cô ấy: "Thế hả?"

Cô thật sự muốn làm bạn gái anh, nhưng anh lại né tránh cô.

Ngô Thanh Vân nhìn cô một lát, nói: "Quả nhiên bất thường mà, nhưng bình thường hai người như chó với mèo, nếu nói hai người là một đôi thì chắc chẳng ai tin."

Lan Ngọc dựa vào lưng ghế, nheo mắt, "Đúng vậy, ai cũng nghĩ chị mới hợp với anh ấy."

Ngô Thanh Vân cười to, nói thầm vào tai cô, "Chị có bạn trai rồi, anh Rik lạnh quá, chị không cảm hóa nổi."

Ngay cả chị đại mà cũng nói không cảm hóa được, Lan Ngọc thấy yên tâm hẳn, nhướn môi cười, "Đúng đó, Karik đi tới đâu là mang theo không khí lạnh tới đó, ai muốn ở cạnh anh ấy chứ."

Ngô Thanh Vân buồn cười: "Không khí lạnh? Anh Rik là nam thần của vô số chị em đó cô nương!"

Đó chính là điều mà Lan Ngọc không thích ở Karik, rõ ràng cứ như không khí lạnh mà vô mắt fan lại trở nên ngầu lòi.

Nhờ khớp kịch bản với Ngô Thanh Vân nên cảnh quay buổi chiều rất suôn sẻ.

Karik phải quay cảnh đêm, trời quá lạnh, Lan Ngọc định về nhà, buổi tối sẽ lại đi tìm anh.

Vừa lên xe liền nhận được điện thoại của Thúy Ngân. Thúy Ngân đã hoàn tất mọi cảnh quay trong "Triều đại thái bình", gần đây vừa nhận vai chính trong một phim điện ảnh, đây là vai chính đầu tiên của cô ấy, điện thoại truyền tới tiếng cười phấn khích: "Tớ mời cậu ăn cơm!"

Lan Ngọc cũng cười: "Được thôi."

Hai người hẹn địa điểm, vừa cúp điện thoại, Vỹ Dạ liền gọi tới, "Sáng mai em không quay, đi gặp một đạo diễn với chị."

Lan Ngọc vui mừng: "Chị Dạ, chị nhận phim mới cho em hả?"

Vỹ Dạ cười: "Vai phụ thú vị trong dự án phim điện ảnh lớn được chuyển thể từ tiểu thuyết "Cuộc sống êm đềm" mà cư dân mạng xôn xao mấy ngày nay đấy."

Tiểu thuyết này là một tác phẩm của Cửu An, tuy đã được xuất bản rất lâu nhưng luôn nằm trong bảng xếp hạng sách bán chạy, mấy năm gần đây dấy lên xu hướng chuyển thể truyện thành phim vì đã có sẵn fan nguyên tác, nếu làm tốt thì doanh thu sẽ rất cao.

Lan Ngọc đã đọc quyển sách này, ấn đường khẽ giật: "Đừng nói là chị cho em diễn vai Lâm Tường nhé?"

Vỹ Dạ: "Đúng vậy."

Lan Ngọc: "..."

Lâm Tường là nữ lưu manh, giỏi nhất là đánh nhau, Vỹ Dạ tìm cho cô một vai đánh đấm thật hả trời!

Lan Ngọc bất lực nhìn trời.

Sáng hôm sau, Lan Ngọc và Vỹ Dạ đi gặp đạo diễn. Đạo diễn nhìn thấy cô thì nhanh chóng xác định cho cô nhận vai.

Ăn cơm với đạo diễn xong, Lan Ngọc và Vỹ Dạ lên xe đi về, cô không lái đi vội mà nói: "Trong phim "Triều đại thái bình", em đã là nữ ba rồi, cứ tưởng phim tiếp theo sẽ lên được nữ hai gì đó, dè đâu lại nhận được vai phụ của phụ."

Cô uể oải gục trên vô lăng, nhìn Vỹ Dạ, "Chị Dạ, chị có hối hận khi dẫn dắt em không?"

Ninh phi là vai diễn đầu tiên của cô, mặc dù cô gia nhập giới giải trí với mục đích khác nhưng bây giờ cô thực sự thích làm diễn viên, cô muốn phấn đấu trong công việc ưa thích này. Cô thông minh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có năng khiếu đóng phim. Karik nói đúng, diễn viên trời sinh rất hiếm, đa số đều phải khổ cực tập luyện mới thành công.

Cô không qua trường lớp đào tạo, cũng không phải là diễn viên trời sinh, có nổi tiếng hay không là điều không thể đoán trước. Mặc dù cô là em họ của Jun Phạm, có nhà họ Phạm làm chỗ dựa, nhưng với địa vị của Vỹ Dạ thì điều đó không có nghĩa lý gì cả, nếu không lăng xê thành công thì buông bỏ cô không phải là điều không thể.

Lan Ngọc nghĩ vậy thì cảm thấy hơi buồn. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước.

Ninh Chí Bảo và Phạm Uyên chia tay lúc cô còn chưa ra đời. Sau khi sinh cô, Phạm Uyên không hề do dự mà bỏ ra nước ngoài, đôi khi Lan Ngọc sẽ có suy nghĩ mẹ đã từng bế cô lần nào chưa. Lúc còn nhỏ, cô còn tưởng mẹ của Ninh Thanh Tú là mẹ cô, cô cứ bắt chước Ninh Thanh Tú gọi bà ấy là mẹ. Mỗi lần có đồ chơi mới, Ninh Thanh Tú luôn được chọn trước, ai tặng cô đồ chơi, nếu Ninh Thanh Tú thích thì bà ấy sẽ bảo cô nhường lại cho Ninh Thanh Tú.

Lên năm tuổi, Phạm Uyên về thăm cô, lúc đó cô mới biết mình là con của Phạm Uyên.

Cô giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Giờ đây, khó khăn lắm mới muốn làm chuyện gì đó, muốn đến gần ai đó, cô không muốn lại bị bỏ rơi lần nữa.

Vỹ Dạ bất ngờ trước câu nói của cô, chị sửng sốt rồi cười ngay, "Em nghĩ tới những nghệ sĩ mà chị dẫn dắt đi, mười người thì có ba người đã lên hạng A, năm tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi, còn hai người mặc dù chưa nổi tiếng nhưng cũng không đến nỗi nào. Chị chưa bao giờ bỏ rơi nghệ sĩ của mình, trừ khi họ muốn vậy."

Lan Ngọc vội quay đầu lại nhìn chị, là cô hiểu nhầm ư?

Vỹ Dạ tức giận nhìn cô: "Tạm thời chưa có kịch bản phù hợp, tuy Lâm Tường khá ít đất diễn nhưng là một điểm sáng của truyện, bộ phim này cũng được rất mong chờ, sẽ giúp khán giả quen mặt với em hơn. Chị vẫn đang xem xét kịch bản, nếu có kịch bản thích hợp thì đừng nói là nữ hai, ngay cả nữ chính thì chị cũng sẽ giành được cho em."

Lan Ngọc thở phào nhẹ nhõm, thoáng chốc sau, cô cười, "Không sao, chỉ cần chị đừng bỏ rơi em là được, nếu chỉ có một mình thì em chết chắc."

Vỹ Dạ cười, chị không nói với Lan Ngọc là chị nghĩ chắc chắn cô sẽ nổi tiếng.

***

Mấy ngày nữa Karik sẽ hoàn thành mọi cảnh quay, đã vậy đa số còn là cảnh đêm, Lan Ngọc không nói chuyện với anh suốt mấy ngày rồi, cô không chịu nổi nữa.

Tối đó, cô chờ rất lâu ở bãi đậu xe mới thấy Karik và A Kiệt xuống xe. Karik vừa đi vừa nói chuyện với A Kiệt, giọng anh hơi khàn, "Ngày mai không cần tới đây đâu, trưa ngày mốt qua đón tôi."

A Kiệt không yên tâm: "Ngày mai được nghỉ, anh định ăn gì? Em đi mua sủi cảo cho anh nhé?"

Karik ngẫm nghĩ một chút rồi nói, "Không cần đâu, ở nhà còn."

Lan Ngọc mở cửa định xuống xe thì nghe thấy anh ho mấy tiếng.

Cô nhìn theo tấm lưng cao lớn của anh, trời rất lạnh, ngày nào cũng đứng ngoài trời, tối qua còn quay cảnh dưới nước nữa, nghe nói bạn diễn không diễn tốt nên phải NG nhiều lần, mất rất nhiều thời gian mới quay xong cảnh đó. Nghĩ thế, Lan Ngọc hơi sửng sốt. Lúc trước cô cũng NG cảnh dưới nước rất nhiều.

Cô đi theo sau hai người, A Kiệt cứ như bà mẹ già: "Trưa mai em sẽ mang đồ ăn đến cho anh, mấy ngày qua anh không ăn uống đúng giờ gì cả, nếu cứ thế này thì sẽ tái phát bệnh đau dạ dày mất. Nếu thế thật, anh Đạt về sẽ xé xác em ra!"

Karik quay đầu lạnh nhạt liếc A Kiệt một cái, anh ta lập tức ngậm miệng.

Đang định quay đầu trở lại thì nhìn thấy Lan Ngọc ở đằng sau.

Lúc không mang giày cao gót, bước chân của cô gái này cứ như mèo, chẳng chút tiếng động.

A Kiệt cũng ngoảnh đầu nhìn ra sau, vui vẻ chào cô: "Ơ kìa, cô Ninh."

Karik quay đầu lại, anh chuyên tâm đợi thang máy, Lan Ngọc bĩu môi, nói chuyện với A Kiệt: "Karik bị cảm hả?"

A Kiệt chắc chắn hai người này có vấn đề, anh Rik đang ở trước mặt mà cô lại đi hỏi anh ta. Anh ta đằng hắng mấy tiếng rồi nói: "Biết sao được, máy móc cũng có lúc bị hỏng mà, với sự chuyên nghiệp của anh Rik, tôi lo..."

Sẽ chết vì lao lực.

A Kiệt không dám nói điều xui xẻo như thế.

Lan Ngọc cũng lờ mờ hiểu được ý của A Kiệt, cô nhìn Karik, đáng lo thật.

A Kiệt lên nhà, lấy ít đồ rồi về.

Lan Ngọc tắm rửa xong, lấy thuốc cảm còn thừa lại lúc trước đi sang nhà đối diện bấm chuông cửa, nhưng mãi mà không thấy động tĩnh gì nên cô gõ cửa rầm rầm.

Nửa phút sau, cánh cửa đột ngột bị mở ra, Karik mặc quần áo ở nhà, tóc tai rối bù, miếng bịt mắt bị đẩy lên trán, đôi mắt đen láy nhìn cô, giọng lạnh lẽo: "Lan Ngọc, cô có thấy phiền không, định đập nát cửa nhà tôi hả?"

Tính khí khó chịu lúc rời giường chết tiệt!

Lan Ngọc đâu biết anh đã đi ngủ, cô nhét thuốc vào lòng anh, "Thuốc cảm nè, nhớ ăn gì rồi mới uống, loại này uống hai viên, còn loại này thì chỉ một viên thôi, nếu đau đầu thì uống thêm loại này."

Nói xong, dứt khoát xoay người.

Bỏ lại lại một mình không biết xả cơn giận vào đâu.

Karik nhìn cô đóng cửa nhà, anh nhíu chặt mày, cũng đóng sầm cửa lại.

Ném thuốc lên sofa, anh định về phòng ngủ tiếp, nhưng đi được mấy bước thì xoay người nhìn gói thuốc, anh đi rót nước, uống thuốc theo lời hướng dẫn của cô.

Trưa hôm sau, lúc đặt thức ăn ngoài, chợt nhớ tới tối qua Karik nói sẽ ăn sủi cảo, trong đầu hiện lên hình ảnh hôm trước anh ăn sủi cảo đông lạnh, Lan Ngọc thấy hơi đau lòng, không biết anh thích ăn gì nhỉ?

Lan Ngọc không biết anh thích ăn gì nên đành đặt theo món mình thích.

Một lát sau, cô xuống lầu lấy thức ăn.

Lan Ngọc đứng ngoài cửa nhà Karik, vô cùng kiên nhẫn bấm chuông cửa nhưng bấm mãi mà không có động tĩnh gì. Nhớ tới tối quá, có lẽ anh vẫn đang ngủ, nhưng đã mười một giờ rồi, không phải bị sốt đó chứ? Hay là bệnh đau dạ dày tái phát?

Cô nhìn ổ khóa điện tử, lấy điện thoại ra gọi cho A Kiệt.

A Kiệt ngạc nhiên: "Cô Ninh đó à?"

Suýt nữa gọi là tiểu ma nữ rồi, may mà kiềm lại được.

Lan Ngọc nhìn ổ khóa điện tử, hỏi: "Mật mã nhà Karik là bao nhiêu?"

A Kiệt lập tức cảnh giác: "Cô hỏi làm gì? Tuyệt đối không thể nói cho cô được!"

Lan Ngọc điềm tĩnh nói: "Tôi bấm chuông rất lâu mà không ai mở cửa, có khi nào anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không? Anh mau nói cho tôi biết mật mã đi, tôi vào xem sao."

A Kiệt giữ vững lập trường: "Không được, tôi qua đó ngay đây."

Lan Ngọc: "Khoảng bao lâu là anh tới?"

A Kiệt suy nghĩ một chút: "Khoảng bốn mươi phút."

Lan Ngọc chau mày: "Lâu quá, tôi sợ chờ anh tới nơi thì anh ấy chết rồi cũng nên."

"..."

Đừng nói mấy câu như vậy chứ! Nhưng nhờ vậy mà dọa A Kiệt thành công.

Cúp máy, Lan Ngọc vừa đọc và nhấn mật mã mà A Kiệt mới nói.

__________

A Kiệt dễ dụ quá. 

Đọc ngay chương sau nha hay lắm ('・ω・')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net