Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan Ngọc ở Đà Nẵng một tuần rồi quay về Hà Nội.

Hôm nay Jun Phạm sẽ giới thiệu cho cô một người đại diện của công ty. Cô đến công ty theo thời gian đã hẹn, không biết ai sẽ chịu làm người đại diện cho người không những mới toanh mà còn dựa vào quan hệ như cô nữa.

Tiếng giày cao gót vang lộc cộc, nghe tiếng bước chân thôi là đã thấy mạnh mẽ rồi.

Lan Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, đứng ở đó là một phụ nữ có mái tóc ngắn nhuộm màu nâu đỏ khoảng ba mươi tuổi trông rất giỏi giang.

Nữ cường nhân(1) đây rồi.

(1). Nữ cường nhân: ý chỉ những người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, giỏi giang.

Lan Ngọc thầm cảm thán, đồng thời nở nụ cười với người đối diện: "Chào chị."

"Chị là Vỹ Dạ, sau này sẽ trở thành người đại diện của em."

Lan Ngọc kinh ngạc, Vỹ Dạ? Là người đại diện hàng đầu á? Bây giờ làm người đại diện của cô?

Vỹ Dạ thấy phản ứng của cô thì cười, kéo ghế ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề: "Chị biết rõ chuyện của em. Trước hết chị sẽ nói những yêu cầu của chị. Thứ nhất, nhanh chóng chuyển ra khỏi nhà họ Phạm, sau này em sẽ thường xuyên quay phim và tham gia các hoạt động, nếu ở trong nhà họ Phạm thì không tiện và cũng có ảnh hưởng không tốt. Thứ hai, chị sẽ đăng ký cho em các khóa huấn luyện, em phải tham gia đầy đủ. Thứ ba, chị nghe nói em không hợp với Karik? Chuyện này không được, cho dù có thực sự không hợp thì cũng không được biểu hiện ra ngoài, đây là tố chất căn bản của diễn viên."

Lan Ngọc mất mấy giây để tiêu hóa hết những lời ấy, cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Em cũng tính như vậy, nhưng phải chờ một thời gian nữa đã, còn chuyện với Karik thì em sẽ xử lý ổn thỏa."

Vỹ Dạ nói: "Nếu phóng viên tung tin em không tôn trọng ảnh đế thì hàng vạn người hâm mộ sẽ giết em dễ dàng như giết một con kiến, cho dù chỗ dựa của em có vững chắc thế nào đi nữa thì cũng không tồn tại được trong giới này."

Quả thật là vậy, dàn hậu cung của Karik cực kỳ lợi hại.

Lan Ngọc nhớ tới câu mà Karik đã trả lời cô vào tối hôm đó, "Tốt nhất là như vậy."

Từ nhỏ Lan Ngọc đã vô cùng bướng bỉnh, việc gì không làm được thì càng cố gắng hết sức, thứ gì không chiếm được thì lại càng muốn có, nên câu nói vô ý của Karik đã vô tình đánh trúng vào nhược điểm của cô.

Thật ra anh nói đúng, cô không thực sự nghiêm túc khi gia nhập đoàn phim, cô không có sự nhiệt huyết với nghề diễn như các diễn viên khác.

Bố cô bảo cô đính hôn với S.T, nhưng cô không đồng ý. Thế nên cô bỏ trốn.

Nhà cô giàu, từ nhỏ đến lớn, những thứ mà cô và Ninh Thanh Tú được ăn, được mặc luôn là thứ tốt nhất. Ninh Thanh Tú rất thích kèn cựa với cô, nếu cô có món gì đó tốt hơn đồ của nó thì nó không phục mà lập tức đi mua một cái mới tốt hơn, đây là một hành vi vô cùng có vấn đề.

Quanh năm suốt tháng ở cùng Ninh Thanh Tú càng ngày càng có vấn đề nên cô cũng có vấn đề luôn.

Không biết từ lúc nào, bất kể thứ gì mà Ninh Thanh Tú yêu thích thì cô sẽ không thích, cô trở nên khác biệt hoàn toàn với Ninh Thanh Tú.

Trước mặt người khác, Lan Ngọc luôn sắm vai mình là cô con gái ngoan ngoãn, nhưng thật ra cô là một tiểu ma nữ. Cô hút thuốc lá, tửu lượng của cô có thể hạ gục mấy người đàn ông, nhưng cô cũng không buông thả bản thân mình, cô cố gắng học tập, mẹ cô bảo cô đi du học thì cô cũng đi ngay.

S.T lớn hơn cô vài tuổi, đẹp trai, con nhà giàu, có tài, hai người lớn lên cùng nhau, nhưng cô không yêu anh.

Trước đêm đào hôn, cô bỗng nhiên nhớ đến người đàn ông đã cứu cô nhiều năm trước.

Tiếc là lúc đó quá tối, anh cho cô tiền, cùng cô đợi người đến đón rồi mới rời đi, nhưng cô không nhìn rõ được khuôn mặt anh.

Sau khi đào hôn, cuộc sống của cô như rẽ sang một hướng khác. Cô không biết mình muốn làm gì, thích những gì.

Cô dạo quanh mấy đoàn phim, bỗng chốc trong đầu nghĩ đến việc đóng phim.

Có lẽ, một ngày nào đó khi cô nổi tiếng, cô sẽ kể lại câu chuyện đó, rồi sẽ tìm ra được người ấy.

Có lẽ...

Cô vào giới giải trí không phải vì tình yêu dành cho nghệ thuật, vì thế Karik mới không ưa cô.

***

Về nhà họ Phạm, Lan Ngọc ăn cơm cùng cậu mợ. Mợ rất thương cô, nên cô thích ở trong ngôi nhà này.

Mợ thích chơi mạt chược, tối nào cũng chơi, Lan Ngọc nhường mợ thắng mấy ván rồi mới nói: "Mợ ơi, cháu muốn mua nhà dọn ra ở riêng ạ."

Bà Phạm nghe thế thì không vui: "Sao lại chuyển ra ngoài? Ở đây có người nấu cơm cho ăn mỗi ngày, cháu cũng không phải quét dọn, tối về còn có thể đánh mạt chược với mợ, tốt lắm mà."

Lan Ngọc nhướn mày: "Trọng điểm là có người đánh mạt chược với mợ chứ gì?"

Bà Phạm trừng cô: "Con bé này nói năng kiểu gì thế, mợ không tốt với mày hả?"

Lan Ngọc vội cười: "Tất nhiên là tốt rồi, còn tốt hơn mẹ ruột của cháu nữa. Nhưng cháu lớn rồi, hơn nữa còn là nghệ sĩ, mà ở đây xa quá, đi lại không tiện, nên cháu muốn ở riêng."

Sau một hồi Lan Ngọc liên tục bảo đảm sẽ thường xuyên về nhà, mợ cô mới đồng ý: "Cháu không cần phải quan tâm chuyện nhà cửa, cứ để Jun Phạm và Phạm Minh lo liệu."

Mấy ngày sau, cả nhà và xe đều có đủ.

Lan Ngọc chọn chiếc Land Rover trong gara của Jun Phạm, còn nhà là do Phạm Minh tìm, cô đã đi xem rồi, khu này mới xây xong, ngoài việc chưa có vật dụng gia đình ra thì cái gì cũng có đủ.

Cô cực kỳ hưng phấn vì cuối cùng cũng chính thức thoát khỏi Hồ Chí Minh mà cắm rễ ở Hà Nội.

Cô vui đến mức cứ liên tục nhảy nhót trong căn hộ mới của mình.

Nửa tiếng sau, cô đeo ba lô ra ngoài để tìm nhà thiết kế nội thất trang trí cho căn hộ của mình. Cô lười làm mấy loại chuyện kiểu vậy lắm.

Lúc đặt tiền cọc, nhà thiết kế đưa máy quẹt thẻ cho cô, Lan Ngọc không thèm nhìn nó lấy một cái: "Tôi có tiền mặt."

Nhà thiết kế trợn to mắt: "Hơn 50 triệu lận đó, cô Ninh chắc chứ ạ?"

Một giây sau, cô ấy thấy Lan Ngọc mở ba lô, mắt cô nàng càng trợn to hơn nữa.

Lan Ngọc bình thản lấy một xấp tiền màu xanh đặt lên bàn, nhà thiết kế nhìn mấy cọc tiền còn lại trong ba lô của cô, qua một lúc mới khép miệng lại được, thở dài: "Thời đại bây giờ đi đâu cũng quẹt thẻ được, tôi chưa từng thấy cô gái nào lại mang theo nhiều tiền mặt đi mua đồ như cô cả."

Lan Ngọc chỉ cười chứ không giải thích gì, hất cằm: "Tính tiền đi."

Nửa tiếng sau, Lan Ngọc đeo ba lô rời đi.

Trong công ty thiết kế xôn xao tiếng bàn tán, một nhà thiết kế nam nào đó nói: "Chắc chắn cô gái này là bạch phú mỹ(2), hay là tớ theo đuổi cô ấy để tiểu bạch kiểm(3) nhỉ?"

"Cỡ như cậu chưa chắc người ta đã thèm nhìn! Lúc cô ấy đặt tiền lên bàn nhìn ngầu dã man."

"Người ta giàu nên người ta có quyền ngầu."

(2) Bạch phú mỹ: Ý chỉ người phụ nữ trắng, giàu, đẹp.

(3) Tiểu bạch kiểm: Chỉ người đàn ông bám váy phụ nữ.

***

Hơn mười ngày sau, toàn bộ vật dụng nội thất được chuyển tới nhà. Tối đó, Lan Ngọc kiểm tra một lượt rồi leo lên sofa nhảy thử mấy cái, thấy không êm lắm.

Cô lượn một vòng quanh nhà thì thấy khá hài lòng, chỉ không thích ở chỗ là căn hộ không có quầy rượu và cô quên dặn nhà thiết kế là cô thích sofa bằng da chứ không phải sofa thường.

***

Thang máy dừng ở bãi đậu xe, Lan Ngọc cúi đầu đi ra.

Bên ngoài có người đang đi vào thang máy thì dừng lại, ngờ vực lên tiếng: "Cô Ninh?"

Lan Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy trợ lý của Karik xách túi to túi nhỏ thì có dự cảm xấu, cô hỏi: "Anh ở đây hả?"

A Kiệt cười khổ: "Cô Ninh cứ đùa, tôi làm gì mua nổi nhà ở đây."

Lan Ngọc lặng đi mấy giây rồi mới hỏi tiếp, "Karik sống ở đây?"

Cô đã biết đáp án, nhưng vẫn muốn xác định.

Cô sẽ không xui đến mức ở cùng khu với Karik đâu.

A Kiệt gật đầu: "Đúng vậy, nhưng anh Rik không thường xuyên ở đây lắm, anh ấy có tới mấy căn nhà lận, để tiện trốn bọn chó săn ấy mà."

A Kiệt nghĩ ngợi một lát rồi cũng không kìm nổi tò mò: "Cô sống ở đây hả?"

Lan Ngọc gật đầu, "Tôi có việc phải đi rồi, anh định làm gì thì làm đi."

Đoàn phim "Triều đại thái bình" đã gần hoàn tất mọi cảnh quay ở Đà Nẵng, vài ngày nữa sẽ về Hà Nội quay phần cung đình.

Nhìn A Kiệt xách mấy túi đồ dùng hằng ngày, cô nghĩ có lẽ trong khoảng thời gian này Karik sẽ sống ở đây.

Xui quá đi mất.

__________________

Kakaka oan gia ngõ hẹp muốn tránh cũng không được. 

Và trợ lí A Kiệt của chúng ta đã chính thức lên sóng rồi đây. Mọi người cho tràng vỗ tay nào *hú hú, hoan hô* 

(vỗ tay cùng tui nha không là tui quê nhiều á😢)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net