Chương 59.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Karik sống gần ba mươi bốn năm, làm việc suốt mười mấy năm, nửa đêm về nhà chưa từng có ai bật đèn chờ anh.

Nhìn căn nhà ngập tràn ánh đèn ấm áp, lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả.

Vào phòng ngủ, chăn phồng lên, anh từ từ đi tới giường, cúi đầu nhìn cô gái dưới chăn, mái tóc xõa tung bên gối, gương mặt nhỏ nhắn bình thản, cô ngủ rất sâu.

Karik khom lưng xoa đầu cô rồi xoay người đi tới tủ quần áo. Lúc mở tủ, anh phát hiện quần áo của mình đã được cô treo ngay ngắn về chỗ cũ. Anh cười nhỏ, lấy quần áo đi tắm.

Mười mấy phút sau, Karik vứt khăn qua một bên, vén chăn lên.

Người Lan Ngọc rất ấm áp, rất mềm mại, khi được anh ôm vào lòng, cô dụi mắt, xoay người nhìn anh, "Anh về rồi hả?"

Karik: "Sao không ở nhà em?"

Lan Ngọc chồm dậy, nằm lên ngực anh, đâm mạnh ngón tay xuống ngực anh: "Anh hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không đổi mật mã, thế mà lại lừa em."

Anh bật cười, "Anh đâu có nói là mình đổi mật mã."

Lan Ngọc ngẩng mặt lên, cắn nhẹ yết hầu của anh. Hơi thở của Karik trở nên nặng nề, bàn tay đặt nơi hông cô trượt xuống. Cô mặt váy ngủ mỏng, vạt váy bị tốc lên hông, tay anh lướt dọc từ đùi lên mông rồi đi tới chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ngay sau đó, Lan Ngọc bị đè xuống giường, Karik chống tay, cúi đầu nhìn cô.

Lan Ngọc cũng nhìn lại anh.

Không ai nói gì.

Anh cúi người, cô ôm lấy cổ anh, lúc hai người hôn nhau, Karik chăm chú nhìn cô, mãi đến khi cô nhắm mắt lại thì anh mới cụp mắt xuống, tay anh lướt trên cơ thể cô, mơn trớn bụng cô, đi xuống thấp.

Khi chạm vào nơi đó, anh mở mắt ra, Lan Ngọc đang nhìn anh, hơi thở khẽ khàng, "Anh muốn không?"

Đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô, hiện rõ sự ham muốn.

Lan Ngọc đưa tay cởi quần lót nhưng bị giữ lại, sắc mặt Karik rất xấu, "Làm gì đó?"

Lan Ngọc vòng hai chân quặp lấy hông anh, "Làm gì hả? Tất nhiên là làm anh rồi."

Hai người giằng co khiến chăn gối lộn xộn, nửa phút sau, Lan Ngọc bị Karik giữ chặt tay chân, đôi mắt chứa đầy sự ham muốn pha lẫn tức giận của anh nhìn cô chằm chằm, anh lạnh lùng nói: "Lan Ngọc, em lại nổi điên cái gì đó?"

Lan Ngọc chăm chú nhìn anh, cô muốn nói thật ra không có gì cả, kỳ kinh nguyệt của cô đã qua rồi, lót băng vệ sinh chỉ để phòng hờ thôi. Cô muốn làm tình, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của anh, cơ thể căng cứng của cô cũng dần ỉu xìu.

Cô nhận thua.

Sự nghiêm nghị dần biến mất khỏi mắt Karik, anh lật người nằm ngửa nhìn trần nhà, hít sâu một hơi, cả người toàn mồ hôi.

Lan Ngọc co chân nhích tới gần anh, kề đầu lên vai anh.

Karik cúi đầu nhìn cô, giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, "Chúng ta không chỉ có một buổi tối nay."

Ngày ngày đêm đêm, thời gian ngắn ngủi. Nhưng có ngắn đến đâu chăng nữa cũng không chỉ có một buổi tối nay, bọn họ còn rất nhiều ngày đêm khác.

Lan Ngọc hiểu ý anh, cô ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, nhưng lập tức bị đẩy ra, "Em nằm xa anh ra một chút."

Lan Ngọc: "..."

***

Sáng hôm sau, Lan Ngọc dậy trước, tay Karik choàng qua hông cô, phòng rất tối, cô khẽ khàng nhấc tay anh ra rồi quơ tay tìm điện thoại, bật màn hình, Karik đeo bịt mắt, anh vẫn còn ngủ.

Chín giờ rồi.

Cô xuống giường, bật màn hình điện thoại đi tới tủ đồ lấy bộ đồ thể thao, mặc vào rồi ra khỏi phòng ngủ.

Về nhà mình, Lan Ngọc thay quần áo, đánh răng rửa mặt, xuống lầu mua bữa sáng.

Cô mua trái cây, cháo, bánh bao hấp và sữa đậu nành, lúc về lại nhà Karik đã sắp mười giờ, anh vẫn còn ngủ.

Cô ngồi trên sofa một lát thì thấy sốt ruột.

Cô vào phòng ngủ, bật đèn, ngồi xuống sàn gục đầu lên giường nhìn anh, sau đó giơ tay kéo miếng bịt mắt ra, không ngờ anh lập tức mở mắt, làm cô giật cả mình.

"Anh dậy rồi hả?"

"Ừm." Lúc cô ngồi xuống cạnh giường là anh đã dậy rồi.

Karik vén chăn xuống giường, kéo cô dậy, "Buổi sáng muốn ăn gì?"

Lan Ngọc nhoẻn môi cười, ôm cánh tay anh, "Em mua bữa sáng rồi, anh mau ra ăn đi."

Lúc hai người ăn sáng, Lan Ngọc nhận được điện thoại của Vỹ Dạ, "Bây giờ em rảnh không, tới công ty một lát."

Lan Ngọc nhìn Karik rồi trả lời: "Dạ."

Ăn sáng xong, Karik dọn bàn ăn, Lan Ngọc hỏi anh: "Chiều nay anh có bận gì không?"

Karik: "Buổi tối có việc."

Bọn họ đặt vé máy bay vào sáng mai, về Hồ Chí Minh tiếp tục quay phim.

Lan Ngọc đáp đã biết, "Em phải đến công ty."

Lan Ngọc đến công ty vào buổi trưa, vừa ăn trưa với Vỹ Dạ vừa trò chuyện. Vỹ Dạ nói: "Gần đây có mấy kịch bản được gửi cho em, chị xem trước rồi, tuy nhân vật khá hay nhưng hơi giống Ninh phi, toàn là kiểu nữ phụ độc ác nhưng đáng thương nên chị từ chối hết rồi. Xem ra vai Ninh phi của em rất ăn điểm với khán giả đấy."

Lan Ngọc: "Diễn vai ác thú vị hơn bạch liên hoa(1) nhiều."

(1) Bạch liên hoa: chỉ những người ngây thơ, ngốc nghếch với ý mỉa mai.

Vỹ Dạ bật cười: "Em biết Kim Oanh không? Vì hợp vai ác quá nên chuyên đóng vai ác, đến lúc muốn thay đổi hình tượng thì vô cùng khó khăn."

Vỹ Dạ đang tính về lâu về dài, Lan Ngọc vừa có tiềm năng vừa có xuất thân tốt, là nữ nghệ sĩ có tài nguyên tốt nhất của chị, chị muốn định hướng Lan Ngọc đi theo con đường diễn viên chuyên mảng điện ảnh, còn với phim truyền hình thì chỉ nhận những dự án hay được đầu tư lớn như Triều đại thái bình.

Lan Ngọc rất tin tưởng Vỹ Dạ, "Vâng, em cũng không muốn bị đóng khung."

Ăn cơm xong, Vỹ Dạ mới bắt đầu vào chủ đề chính: "Em có biết chuyện nhà Karik không? Anh ấy có nói với em không?"

Tim Lan Ngọc rơi lộp bộp, cúi đầu: "Không có."

Anh không nói, cô cũng không hỏi.

Nghe Vỹ Dạ nói thế, xem ra mọi chuyện không hề đơn giản.

Vỹ Dạ im lặng một chút rồi mới nói tiếp, "Chị không phản đối hai người yêu nhau, chị chỉ muốn nói tình hình bây giờ không thích hợp để công khai. Gần đây Karik bị theo dõi sát sao, người có khả năng cạnh tranh giải thưởng năm nay với Đan Lê cũng chỉ có mỗi anh ấy, nhưng phim Minh phi truyện không đạt được rating như mong muốn, Nam Bắc và Đông Tây đấu nhau quyết liệt, nếu Quốc Trung không đấu lại Jun Phạm, rất có thể hắn ta sẽ khai đao với diễn viên, lúc đó Karik sẽ là người đầu tiên."

Trong giới này, những thủ đoạn hèn hạ chẳng còn gì khác lạ nữa. Chẳng ai biết được lúc nào mình sẽ bị người ta hãm hại, rơi xuống đáy vực.

Vỹ Dạ và Hứa Minh Đạt kết hôn năm năm, ly hôn ba năm, trong mấy năm sống cùng nhau, chị biết rất rõ chuyện của Karik, nhưng chị không nói với Lan Ngọc mà chỉ nghiêm túc dặn dò, "Nếu bị chụp thì phải phủ nhận."

Lan Ngọc nhíu mày, không nói gì.

Vỹ Dạ nhìn cô: "Vì thế em phải cẩn thận một chút."

Sau khi tạm biệt Vỹ Dạ, tâm trạng Lan Ngọc trở nên rối rắm, cô đi tới câu lạc bộ của Liên Bỉnh Phát, bao một căn phòng rồi uống rượu một mình.

Một lát sau Thúy Ngân tới.

Thúy Ngân đẩy cô: "Cậu làm gì thế, uống rượu giải sầu hả?"

Lan Ngọc ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Sao cậu biết tớ ở đây?"

"Liên Bỉnh Phát gọi điện cho Jun Phạm, tớ ở bên cạnh nghe thấy, Jun Phạm đang ở bên ngoài."

"Đồ Liên Bỉnh Phát miệng rộng."

Cô về Hà Nội mà không chịu ghé qua nhà họ Phạm, chắc chắn sẽ bị rầy.

Quả nhiên mợ gọi điện tới, "Lan Ngọc, cháu về hồi nào? Tối nay tới nhà mợ ăn cơm nhé."

Lan Ngọc mím môi: "Mẹ cháu còn ở đó không ạ?"

Mợ đáp: "Còn."

Lần này Phạm Uyên về rất lâu, nguyên nhân là vì công việc. Sau khi ly hôn với Ninh Chí Bảo, bà ra nước ngoài, sau đó trở thành nhiếp ảnh gia, trong những năm qua, bà đi rất nhiều nơi. Lan Ngọc không hiểu bà thật sự thích công việc của mình hay là thích cảm giác tự do không có gì trói buộc.

Phạm Uyên không tái hôn nhưng có bạn trai. Lan Ngọc không biết bà có còn hận Ninh Chí Bảo không, có lẽ là không, nhưng cũng không thể tha thứ.

Mấy năm ở Anh, cô không ở cùng Phạm Uyên, ban đầu Phạm Uyên không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước sự cố chấp của cô.

Lan Ngọc đồng ý về nhà họ Phạm ăn tối, sau khi cúp điện thoại, cô nhìn Thúy Ngân: "Cậu là phụ nữ có thai mà còn đi lung tung được hả?"

Thúy Ngân đang mang thai, hôn lễ được tổ chức vào tháng sau, về cơ bản công việc của cô ấy đã được tạm ngưng hoàn toàn. Cô ấy cười: "Sao không? Tớ đâu yếu ớt đến mức đó."

Lan Ngọc nhìn bạn mình: "Đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp mà kết hôn sinh con, cậu sẽ không hối hận chứ?"

Thúy Ngân cười: "Không đâu."

Lan Ngọc nhìn Thúy Ngân, cũng cười theo.

Đúng vậy, có gì để hối hận đâu. Nếu là cô, cô cũng tình nguyện sinh con cho Karik, cô chắc chắn, chắc chắn sẽ cho con của họ những thứ tốt nhất.

***

Buổi tối, nhà họ Phạm.

Mọi người vây quần bên bàn ăn, Lan Ngọc bị hỏi rất nhiều, cũng may chuyện cô hẹn hò với Karik được giấu kín, đám người Liên Bỉnh Phát cũng không để lộ nên mọi người trong bàn cơm không biết chuyện cô và Karik yêu nhau.

"Lan Ngọc, quay phim có mệt không?"

"Cũng được, không mệt lắm ạ."

"Có thức đêm không? Mợ thấy cháu gầy quá."

"Đâu có đâu mợ, lần nào gặp, mợ cũng bảo cháu gầy, nhưng cháu có giảm ký thịt nào đâu."

"Đừng lừa mợ, má cháu tóp hết cả lại rồi kìa."

Trong lúc cô nói chuyện với mợ, Phạm Uyên nhìn cô mấy lần nhưng không nói gì.

Ăn cơm xong, cô ra ban công ngắm cảnh, hôm nay có tuyết, những hạt tuyết tựa như lông ngỗng rơi khắp trời.

Phạm Uyên đứng sau cô từ lúc nào không hay, châm thuốc, "Mẹ còn chưa hỏi con vì sao lại đột nhiên tiến vào showbiz?"

Lan Ngọc ngoảnh đầu nhìn bà, thời gian không để lại quá nhiều vết tích trên gương mặt bà. Bà tao nhã, chín chắn, xinh đẹp, Ninh Chí Bảo từng nói cô rất giống mẹ.

Lúc Phạm Uyên quay về nói bà mới là mẹ cô, cô còn quá nhỏ, không thể chấp nhận nổi khi chỉ mới một đêm, mẹ mình đã biến thành người khác. Phạm Uyên dẫn cô tới công ty của Ninh Chí Bảo, lạnh lùng ép ông: "Anh nói cho nó biết đi, ai mới là mẹ của nó. Ninh Chí Bảo, anh có còn là con người không hả? Sao có thể để con gái của tôi gọi cô ta là mẹ suốt bảy năm nay?"

Cô sợ hãi bật khóc, Phạm Uyên dẫn cô tới trước gương, "Ngọc Ngọc, con nhìn đi, con rất giống mẹ."

Lan Ngọc thực sự giống mẹ, càng lớn càng giống, cả về ngoại hình lẫn tính cách, có lẽ là do di truyền.

Lan Ngọc nhìn sang nơi khác, nói: "Không vì sao cả, chỉ muốn thay đổi cuộc sống thôi."

Ban đầu là vì cô muốn tìm người ấy, Việt Nam không nhỏ, ngay cả dáng vẻ anh ra sao cô còn không thấy rõ thì làm sao tìm được? Tìm bằng cách nào? Có chăng cũng chỉ là một chấp niệm mà thôi.

Phạm Uyên không hỏi nữa, "Hai ngày nữa mẹ sẽ về Anh."

Lan Ngọc đáp lại một tiếng, không nói thêm gì nữa.

***

Về đến nhà, Lan Ngọc đi sang nhà Karik trước, trong nhà tối đen như mực, anh vẫn chưa về. Cô về lại nhà mình.

Cô tắm rửa xong, không thèm lau tóc mà để cứ để nước nhỏ giọt, mặc váy ngủ màu đen rồi cuộn người trên sofa xem Triều đại thái bình.

Một lát sau, thấy hơi lạnh, cô vớ lấy cái áo khoác của Karik mà hồi sáng cô ôm về. Lúc mặc vào, cô mới phát hiện cái áo này hơi cũ, tuy kiểu dáng không lỗi thời, áo lại màu đen nhưng vẫn có thể nhận ra nó đã cũ. Cô ngửi tay áo, nghe được mùi ẩm, chắc là mấy năm rồi không mặc.

Xem ra sáng nay cô không may mắn nên lấy nhầm áo cũ. Nhưng cô không hề chê bai, dù sao cũng là đồ của anh mà, mặc thoải mái hơn quần áo của cô nhiều.

Phim chiếu xong, Lan Ngọc thấy hơi chán, gửi tin nhắn cho Karik: "Chừng nào anh về?"

Karik trả lời rất nhanh: "Khoảng mười một giờ sẽ về tới nhà."

Lan Ngọc đọc tin nhắn xong thì đặt điện thoại xuống, tới tủ rượu lấy chai rượu, khui nắp, từ từ thưởng.

Bắp chân mảnh khảnh để lộ trong không khí, bàn chân xinh xắn kiễng mũi chân lên cọ nhẹ xuống thảm, tay đút vào túi áo, hình như có gì đó. Cô sờ trúng cái gì tròn tròn, rồi tới sợi dây thừng nhỏ, hình như là vòng tay.

Cô móc ra, nhìn thoáng qua.

Ngay sau đó, cô sửng sốt, ngón tay buông lỏng, ly rượu trượt khỏi tay, rơi xuống sàn nhà.

Xoảng.

Ly không vỡ, dòng rượu đỏ thấm ướt tấm thảm trắng, hệt như đóa hoa đào trên tuyết.

Lan Ngọc không quan tâm gì cả, cô chăm chú nhìn thứ trong tay, ngón tay nhỏ nhắn khẽ run rẩy.

Đó là của cô.

Tại sao vòng tay của cô lại ở trong túi áo của Karik?

Lan Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng cô chưa bao giờ có cảm giác phức tạp như lúc này: khiếp sợ, khó tin, kích động...

Cô chạy tới sofa lấy điện thoại, cô muốn gọi ngay cho anh để hỏi, nhưng sau đó, cô lại đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm chiếc vòng tay có dấu bị đốt làm đôi, chợt nhớ tới hồi quay Triều đại thái bình, lúc dây ngọc bội của hai người bị rối vào nhau, anh đã cầm cái bật lửa để đốt.

Là anh, chắc chắn là anh.

Lan Ngọc để chân trần chạy ra ngoài, cô muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ.

Tinh.

Cửa thang máy mở ra, Karik đi ra, lúc đi qua khúc ngoặt, anh nhìn thấy Lan Ngọc để chân trần đứng trước cửa nhà mình, lúc quay lại thấy anh, vẻ mặt hoảng hốt của cô trở nên vui mừng.

Không, phải nói là mừng như điên.

Cô chạy về phía anh, nhanh chóng vọt vào lòng anh.

Karik thoáng ngỡ ngàng, cúi đầu nhìn cô, "Sao thế?"

Cô ôm chặt anh, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.

Karik cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô, anh mím chặt môi, sắc mặt nặng nề.

Ngay sau đó, anh khom lưng bế cô lên, "Chân lạnh không?"

Lan Ngọc ôm lấy cổ anh, không nói tiếng nào, chỉ chăm chú nhìn anh rồi lắc đầu.

Karik bế cô bấm mật mã, vào nhà, đặt cô xuống sofa.

Lan Ngọc đứng lên ôm lấy anh, vội vã ngẩng đầu hôn lên môi anh, rất mạnh.

_________________

Người mình tìm kiếm bao nhiêu năm cuối cùng lại là người bên cạnh mà mình yêu nhất thì còn gì bằng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net