Chap 1 Chúc Mừng Sinh Nhật Anh, Mew Suppasit Của Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Giám đốc, cà phê cùng bữa sáng của anh đây ạ."
Gulf Kanawut vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt ly cà phê cùng bữa sáng của gã xuống bàn, tất cả đều không có một động tác thừa.
"Cảm ơn em."
"Hôm nay giám đốc trống lịch buổi trưa anh muốn về nhà dùng bữa với chị nhà hay đi ăn ngoài ạ?"
"Ăn ngoài đi."
"Vẫn nhà hàng cũ chứ ạ?"
"Ừ."
"Tôi ghi vào lịch rồi ạ, giám đốc muốn gọi món như cũ chứ ạ?"
"Em biết tôi thích ăn gì rồi đấy."
Gulf không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng ghi chép vào cuốn sổ nhỏ, tiện thể đem mini ipad ra đặt bàn ăn trưa cho gã.
"Vậy, nếu không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài, thưa giám đốc."
"Ừ, em lui ra ngoài đi."
Gulf Kanawut khẽ nghiêng người cúi chào gã, sau đó lạnh nhạt quay người rời đi. Bàn tay vừa nắm lấy tay nắm cửa lạnh ngắt, đã có tiếng gọi tựa như còn lạnh hơn vang lên sau lưng.
"Tối nay tôi không muốn về nhà, em đặt phòng khách sạn cho tôi đi."
"Dạ vâng, thưa giám đốc."
Cậu rời đi, căn phòng chìm vào tĩnh mịch. Mew cầm lên ly cà phê còn nóng nhưng nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay tới tim đã sớm nguội lạnh, cà phê ngọt ngào trôi xuống cuống họng từ khi nào cũng đã trở nên đắng ngắt. Gã chậm rãi uống hết ly cà phê, chậm rãi nuốt xuống từng miếng sandwich cá ngừ mềm mềm, chậm rãi nhắm mắt, thả lỏng cơ thể nặng nề.
Vẫn là cà phê cậu pha, vẫn là sandwich cậu làm, nhưng tại sao thứ dư vị tan trong miệng gã lại khó nuốt đến như vậy? Cả gương mặt xinh đẹp ấy nữa. Cậu vẫn là Gulf mà gã yêu, cậu vẫn là thư kí Kanawut được việc và xinh đẹp mà gã luôn tin tưởng, thế nhưng, đôi mắt lạnh nhạt, gương mặt vô tình ấy, không phải thứ mà gã muốn.
Một Gulf Kanawut vẫn luôn cùng gã cười đến ngọt ngào, cùng gã ăn sáng và đi làm, cùng gã thưởng thức những ngày nghỉ phép an ổn, bây giờ đã lạnh nhạt như thể người dưng. Vì sao ấy à?
"Vì chúng tôi chia tay rồi!! Cậu hiểu chưa?!!!"
Mew nhăn mặt gầm lên, chai soju trong tay đã bị bóp chặt đến mức sắp vỡ nát.  Mild bên cạnh không khỏi sốt ruột, trong lòng nóng như lửa đốt muốn túm lấy cái thằng bạn say xỉn kia mà hỏi cho ra nhẽ, nhưng nhìn bộ dạng nhếch nhác của gã, hắn lại chẳng buồn động tay.
"Em ấy...và tôi...chia tay rồi."
"Vì cái gì?"
Mild chờ đợi câu trả lời từ gã thật lâu, gió biển mặn chát tát vào mặt đến là buốt lạnh, mái tóc đỏ rượu theo chiều gió thổi bay tới rối mù.
"Ba tôi...ông ấy phản đối..."
"Chú Jong..."
"Mẹ tôi...thì lên cơn đau tim..."
"..."
"Jim...haha...anh ấy cũng chẳng thèm bênh vực hay nói giúp tôi."
Mew Suppasit chật vật cười trong đau đớn, nước mặt lã chã rơi xuống gương mặt đẹp trai không có lấy một góc chết. Gã ngửa mặt lên trời cười đến điên dại, thế nhưng nước mắt cứ như vậy nóng hổi trào ra, nhìn gã trông đến là thảm hại.

"Chú Jong dù sao cũng là người lớn tuổi, việc có thể chấp nhận cậu đồng tính cũng là quá..."
"Quá khó khăn, quá sức, quá thất bại, quá kinh tởm!!!"
"Mew..."
"Ý cậu là như vậy sao?"
"Mew à, tôi không..."
"Tôi nhớ Gulf, rất nhớ... Gulf Kanawut..."
Gã chậm rãi mở mắt, cái nhìn vô hồn dán lên trần nhà trắng bóc được khắc họa xa hoa.
"Tôi nhớ em quá, Gulf à..."
***
Đóng lại cánh cửa gỗ lạnh ngắt, Gulf khẽ thở dài. Mỗi lần đối diện với gã, trái tim cậu đều như muốn vỡ tung ra. Cũng phải thôi, người đàn ông mà cậu vẫn luôn yêu thương, bây giờ lại phải xem như một người xa lạ, gần gũi lắm cũng chỉ là mối quan hệ cấp trên cùng cấp dưới, sao có thể không đau lòng?
Cậu và gã hẹn hò cũng đã được 2 năm, từ ngày cậu được làm thực tập sinh của tập đoàn và gã chỉ là một trưởng phòng bộ phận marketing. Những thứ cậu không hiểu hay không biết, đều do một tay Mew ân cần hướng dẫn. Không chỉ có vậy, gã còn rất gần gũi, hay quan tâm và giúp đỡ cậu. Một lần vô tình, căn hộ nhỏ của cậu bị trộm đột nhập, nếu ngày hôm ấy không có gã về cùng, còn giúp cậu bắt trộm thì quả thực một mình Gulf không thể nào xoay xở được với tên ăn trộm đô con ấy.
"Đau..."
"Aaa...xin lỗi trưởng phòng Mew, đau lắm sao? Sắp xong rồi, anh cố chịu chút nhé."
"Aaa aaa aaa aaa, cậu tính giết tôi bằng cồn đó à, nhẹ tay chút xem nào!"
"Trưởng phòng à, sắp xong rồi mà!"
"Aaaaaaaaaaaaa!!!"
"Rồi rồi rồi, tôi dán băng keo vào bây giờ."
Gulf bĩu môi, nhẹ nhàng dán chiếc băng keo cá nhân lên cùi chỏ cho gã, miệng còn tiện thể càu nhàu thêm mấy câu.
"Rồi đó thưa anh! Thật là, có sơ cứu vết thương thôi mà cũng..."
Gulf bất ngờ bị gã kéo ngã vào lòng, khoảng cách giữa cả hai bỗng trở về con số không tròn trĩnh, đầu mũi cậu nhẹ nhàng chạm lên đầu mũi của gã, bốn mắt chạm nhau bối rối vô cùng.
"Cũng cái gì? Cậu...lẩm bẩm mắng tôi sao?"
"Trưởng...Trưởng phòng...tôi, tôi nào dám nói gì anh. Anh buông tôi ra đi."
Cậu ngượng ngùng nắm lấy cổ tay gã, muốn gỡ vòng tay đang siết lấy eo mình ra nhưng trớ trêu thay, gã siết càng thêm chặt, lúc này cơ thể cậu gần như sắp dán hẳn vào người gã đến nơi rồi.
"Gulf Kanawut, tôi thích cậu."
Giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ ngắn ngủi, cậu có chút ớn lạnh mà rùng mình.
"Tỉnh chưa?"
Gulf  ngẩng đầu, nở một nụ cười mệt mỏi với người phụ nữ trước mặt.
"Cho cậu này."
"Trưởng phòng Min, cảm ơn chị."
Nhận lấy lon cà phê lạnh còn hơi ướt từ tay cô, cậu áp lon lên má, dùng cái lạnh ít ỏi kia thanh tỉnh chính mình. Min tựa người lên bàn làm việc của cậu, hai tay khoanh trước ngực tỏ vẻ đăm chiêu.
"Hiếm khi thấy Mew tổng nhà ta đi họp mà thiếu cậu bên cạnh đấy."
"Dạ?"
Gulf giật mình nhìn đồng hồ. Cuộc họp cổ đông quan trọng của gã đã qua 30 phút, và cậu chỉ mới tỉnh dậy có chưa đầy 5 phút. Cậu có chút hoảng loạn, bao nhiêu lo lắng đều biểu diễn hết lên mặt khiến Min ở bên cạnh không thể nhịn cười,
"Cậu đừng lo, chị thay cậu theo Mew tổng đi họp rồi, yên tâm."
Thấy cậu còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, Min  khẽ tặc lưỡi, gõ gõ lên lon cà phê đã nguội.
"Gần tới giờ họp thì sếp gọi xuống, kêu chị lên đi họp cùng. Chính tay sếp còn đưa tài liệu cho chị cơ mà. Gulf cậu đúng là xuất sắc đấy, sổ sách nhiều dữ liệu như vậy mà một mình tổng hợp hết được."
Áy náy trong lòng dâng lên như từng đợt sóng, cậu bặm môi khóa chặt lon cà phê trong tay, tiếng tám nhảm của trưởng phòng Min bên cạnh cũng mờ nhạt dần.
Thật không thể tin được là cậu lại ngủ quên lâu như vậy. Bởi giấc mơ đau lòng kia chỉ thoáng qua trong một cái chớp mắt, thực sự quá nhanh, khiến cậu tưởng rằng bản thân chỉ mới ngủ gục trong chưa đầy 30 phút.
Đoạn tình cảm của gã với cậu, đã là chuyện quá khứ rồi, giấc mơ ấy hiện về chỉ khiến cậu thêm nặng lòng, bây giờ lại thêm lỗi lầm trong công việc, tâm trạng hôm nay của thư kí Kanawut hoàn toàn trùng hẳn xuống.
"Tới giờ ăn trưa rồi."
Gulf giật mình. Sự thất thần của cậu cũng chẳng quá lâu nhưng đã đủ để Min biến mất khỏi bàn làm việc của mình và thay vào đó là vị tổng tài họ Mew mà cậu luôn muốn tránh né.
"Vâng, thưa giám đốc."
Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Kanawut tự mình xốc lại tinh thần, theo sau lưng gã bước vào thang máy. Thang máy riêng dành cho giám đốc cùng thư kí của thực như địa ngục, nếu trước đây nó tựa như một địa điểm hẹn hò trong thời gian ngắn ngủi của gã với cậu thì bây giờ nó chính là chiếc lồng giam ngột ngạt giữa hai con người đã từng xem nhau là tất cả.
Cậu nhẹ nhàng bấm vào ô số 1, cánh cửa thanh máy chầm chậm khép lại. Không khí trong thang máy hiện tại là quá bí bách cùng khó xử, Gulf khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, gom hết dũng khí trong lòng mà nhẹ nhàng thoát ra một câu xin lỗi.
"Xin lỗi giám đốc, hôm nay tôi ngủ quên mất, đã lỡ cuộc họp của đông của anh rồi."
"Trưởng phòng Min đã giúp tôi rồi. Số liệu trong báo cáo cũng là do em tổng hợp không cần phải nói vậy."
"Thực xin lỗi giám đốc, tôi sẽ chú ý hơn trong công việc."
Mew nhíu mày, đôi mắt phượng khó chịu dán lên mái đầu đen nhánh bóng mượt bên cạnh. Cậu và gã chưa bao giờ khó khăn với nhau đến vậy, cậu cũng chưa bao giờ phải khúm núm, nói chuyện dùng nhiều kính ngữ như vậy với gã, không những thế, cái thái độ dè chừng ấy của cậu, nó làm gã muốn phát điên.
Gã đau lòng khi thấy cậu ngủ gục trên bàn làm việc, dưới bọng mắt cũng xuất hiện quầng thâm ngày một rõ hơn. Gã nhẹ nhàng lấy đi xấp báo cáo được xếp cẩn thận trên bàn rồi gọi người tới thay cậu tham gia cuộc họp là vì muốn cậu được nghỉ ngơi. Khối lượng công việc của tập đoàn không hề nhỏ, làm thư kí cho giám đốc cũng chẳng phải việc dễ dàng gì. Huống hồ bây giờ mối quan hệ của cả hai người lại khó xử đến như vậy, cậu đương nhiên sẽ rất mệt mỏi.
Gã xót.
Những gì gã muốn nhận lại chỉ đơn giản là sắc mặt tươi tắn hơn, có sức sống hơn của cậu, chứ không phải cái thái độ khúm núm này.
Mew ghét sự lạnh nhạt cùng xa cách tới từ cậu, nó khiến trái tim gã nhói lên, rỉ máu.
"Rốt cuộc phải đánh đổi những gì thì tôi mới có thể thấy lại nụ cười của em, Gulf?"

Những đám mây lững lờ trôi trên nền trời đang tối dần, những bông hoa tuyết trắng muốt chầm chậm rơi, phố xá bắt đầu lên đèn, Băng Cốc chính thức hòa mình vào đêm tối.
Mew nhíu mày, gã xoay người nhìn ra ngoài tấm kính thủy tinh mỏng, hai tay đưa lên day nhẹ hai bên thái dương nhức nhối. Đã là cuối năm, lượng công việc chồng chất lên nhau ngày một nhiều, gần một tuần nay gã nhấn chìm mình trong công việc, cơ thể cùng tinh thần đều xuống dốc trầm trọng.
Từ ngày gã và cậu chia tay, gã như một kẻ mất trí, chỉ biết đâm đầu cắm cổ vào công việc để mong bản thân quên đi cậu. Cuộc hôn nhân với người phụ nữ mà gã thậm chí chẳng nhớ tên kia cũng chẳng khiến gã mảy may để ý đến. Một là công việc, hai là Gulf, cả hai thay phiên nhau đè nên tâm trí gã, khiến gã không thể hít thở, nhưng cũng chẳng thể ngừng hô hấp.
Mew không hay về nhà, cho dù bố mẹ có gọi cho cháy máy, hay người mang danh nghĩa là vợ kia nhắn tin đến trăm lần, gã cũng đều làm ngơ. Đôi ba lần nhắc máy để bị người già giảng đạo cũng chẳng khiến gã có tâm tình để về nhà. Nhà là nơi khiến ta thoải mái khi trở về, là nơi để ta nghỉ ngơi sau những mệt mỏi bên ngoài kia. Nhưng đối với gã, tòa biệt thự ấy chỉ đem lại ngột ngạt cùng bí bách, nó khiến những dây thần kinh của gã như căng ra, đứt gãy.
Nó không phải là nhà.
Những bức ảnh cậu và gã cùng nhau chụp trong suốt 2 năm trời hẹn hò đều đã bị gỡ bỏ, những bức tranh do chính tay cậu vẽ cũng chẳng còn được treo trên tường, toàn bộ kí ức đẹp đẽ cùng những thứ liên quan đến cậu đều đã bị gỡ xuống, chất đống lại trong một căn phòng nhỏ nơi tầng hầm. Mọi thứ liên quan tới cậu biến mất, căn biệt thự đối với gã liền trở thành một cái nhà tù. Tưởng tượng khi phải bước vào cái nơi mà cậu với gã từng sống chung, nằm lên chiếc giường mà bao đêm cậu được gã ôm đi ngủ, với một người đàn bà khác, gã quả thực không chấp nhận nổi.
"Giám đốc, muộn rồi, anh có muốn về khách sạn chưa ạ?"
Tiếng gõ cửa khô khốc cùng tiếng hỏi khuôn khổ của cậu đánh gãy suy tư của gã, kéo gã quay trở lại với thực tại. Nhanh chóng tắt chiếc laptop đã gần cạn pin, gã tắt nguồn chiếc điện thoại đã lỡ hơn chục cuộc gọi, không nhanh không chậm rời khỏi văn phòng.

Cửa mở ra bất thình lình, Gulf có chút giật mình mà lui 3 bước về phía sau. Ngay lập tức, sự né tránh ấy của cậu đã khiến trái tim Mew tổng tài đau đớn.
"Giám đốc muốn về khách sạn chưa ạ?"
"Ừ, về thôi."
Cuộc đối thoại cứ vậy đi vào ngõ cụt, cậu và gã tiến xuống tiền sảnh rồi tới trước cửa tập đoàn, nhẹ nhàng bước lên chiếc xe Mercedes-Benz đen bóng lộn. Gulf  mới an vị vào ghế phụ lái, Mew đã mệt mỏi từ ghế sau lên tiếng.
"Tài xế Jung, hôm nay anh không cần lái xe đưa chúng tôi về đâu."
"Dạ vâng, thưa giám đốc."
Anh tài xế đẹp trai nghe vậy xong liền biết ý mở cửa xe rời đi, để lại trong xe một bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Gulf có chút bất an mà túm lấy vạt áo vest, cả gương mặt xinh đẹp cúi gằm xuống. Tâm trạng cậu lúc này là thấp thỏm không yên, toàn bộ tim gan đều nóng như lửa đốt. Là vì phải ngồi một mình với gã trong một không gian hẹp nên mới vậy sao? Cậu cũng chẳng biết nữa, chỉ biết khi Mew tổng cất tiếng nói chuyện, hơi thở của cậu từ đó cũng trở nên nặng nề hơn.
"Cả em cũng vậy, tan làm đi. Hôm nay tôi muốn tự về."
"Thực xin lỗi Mew tổng, chị nhà dặn tôi tối nay phải đưa thứ này cho anh, mong anh để tôi hoàn thành nốt công việc."
Mew chẳng thể nói thêm gì, tâm tình đã tệ lại càng thêm tệ. Gã ngả người lên ghế, mắt nhắm nghiền lại, lạnh lùng buông ra một câu.
"Tùy em."
Gulf cũng không nhiều lời, trực tiếp ngồi sang ghế lái, đưa Mew tổng trở về khách sạn. Trong suốt quãng thời gian xe lăn bánh, không khí trong xe đều là im lặng. Gulf vừa lái xe vừa tự cười nhạo chính mình. Rõ ràng bản thân đã rất sợ, rất hồi hộp khi gã chuẩn bị lên tiếng, thậm chí còn xen một chút vui sướng khi nghĩ đến việc gã có thể sẽ cho cậu tan làm để gã tự lái xe về. Nhưng khi điều ấy thực sự xảy ra, trái tim cậu lại như bị dội cho một xô nước lạnh, hụt hẫng cùng đau lòng. Tâm trạng trùng xuống, trái tim cũng thôi nhói đau, Gulf như bị mất đi nhận thức, chỉ như một con rối nhàn nhạt hoàn thành nốt nhiệm vụ được giao của mình.
Không những đưa gã lên tận phòng đã đặt, cậu còn theo chân gã vào tận phòng nghỉ khách sạn, giúp gã chuẩn bị nước tắm. Mew cũng chẳng buồn quan tâm, cứ như vậy lạnh nhạt mà đi tắm. Ngâm mình trong bồn tắm tới khi nước đã nguội lạnh, gã mặc vào áo choàng bông rồi đi ra, trên đầu đội thêm chiếc khăn bông trắng cao cấp, lau mạnh mái tóc ướt.
Mew cứ ngỡ là cậu đã rời đi, nên mới đem bộ dạng ấy mà tiến ra phòng khách. Thật không ngờ, trên bàn đá thủy tinh là một chiếc bánh sinh nhật vị dâu được trang trí đẹp đẽ cùng một chai rượu vang đắt tiền, còn có mấy món ăn tối sang trọng, và  Gulf Kanawut đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa.
Gã có chút bất ngờ, đôi mắt chăm chăm nhìn vào dòng chữ trên dải ruy băng buộc trên bánh.
"CHÚC MỪNG SINH NHẬT THỨ 28 CỦA MEW SUPPASIT"
Hôm nay hóa ra là sinh nhật gã, Mew nhếch môi cười. Cuộc sống hàng ngày đều chìm trong công việc khiến gã dường như quên đi mất ngày này. Mà cũng chẳng phải ngày gì quan trọng, gã già thêm một tuổi, chỉ có vậy thôi.
Gulf nhẹ nhàng đứng dậy, khuôn khổ cúi đầu chào gã, đôi mắt tròn long lanh không chút xúc cảm nhìn thẳng vào mắt gã.
"Chị nhà muốn tôi gửi bánh cùng bữa tối đến cho giám đốc. Công việc của tôi hôm nay đã hết rồi, xin phép giám đốc, tôi tan làm ạ."
Chẳng đợi gã nói gì, cậu cứ vậy rời đi, rời khỏi căn phòng ngập màu vàng từ chiếc đèn chùm rực rỡ, với một trái tim vỡ nát, cùng một gương mặt lạnh tanh.
"Ở lại, uống cùng tôi ly rượu."
Như một lời cầu xin, gã tha thiết nhìn vào tấm lưng nhỏ cách mình chục bước chân, cả trái tim lẫn cơ thể đều run lên.
"Xin lỗi giám đốc, tôi phải về rồi."
"Cả một câu chúc mừng, em cũng không thể nói với tôi sao?"
Cạch.
Cậu rời đi. Gã đứng im lặng nhìn chết chân vào cánh cửa.
"Haha..."
Mew Suppasit chua xót bật cười, bản thân tự mình đem chai rượu vang cao cấp cầm lên ngắm nhìn. Rồi một lực thật mạnh, chai rượu vang vỡ tan trên nền gạch trắng muốt.
Choang.
Tiếng thủy tinh vỡ nát đanh như tiếng lòng cậu thư kí trẻ, Gulf đứng sau cánh cửa phòng khách sạn mà đau đớn ngồi bệt xuống, nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt mệt mỏi. Đôi môi khô khốc nhẹ vẽ lên một nụ cười chua xót, Gulf tựa đầu lên cửa, khẽ thì thầm.
"Chúc mừng sinh nhật anh, Mew Suppasit của em."
#KyoKyoLoveMewGulf


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net