Chap 2 Chúc mừng năm mới Mew Suppasit (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp cùng đỏ au, Gulf Kanawut mệt mỏi lê lết tấm thân vào nhà tắm. Ngắm nhìn gương mặt của mình, cậu thở dài dùng nước lạnh rửa qua mặt.

Đêm qua, sau khi trở về từ khách sạn, cậu chẳng biết bản thân đã uống biết bao nhiêu là rượu, đã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo khóc bao nhiêu lâu, chỉ nhớ rằng bản thân đã phải thật chật vật để rời khỏi khách sạn đêm qua gã ở. Mệt mỏi nhìn đống vỏ soju ngổn ngang nằm trên sàn, cậu khẽ thở dài thêm một hơi não nề rồi bắt tay vào dọn dẹp bãi chiến trường.
Dọn xong đống vỏ chai cũng đã là chuyện của 30 phút sau, cậu ngồi phịch xuống giường vì mệt, đầu cứ quay quay như thể bản thân còn chưa tỉnh rượu khiến cậu chỉ muốn ngủ thiếp đi. Thật may mắn sao vì hôm nay là ngày nghỉ, nếu phải vác cái cơ thể này đi làm, cậu sẽ chết gục ở dưới sảnh chính của tập đoàn mất.
Cộc cộc cộc.
"Thư kí Kanawut, cậu dậy chưa?"

Đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thứ hai thì cậu bị tiếng gõ cửa làm cho thanh tỉnh. Cố gắng vực cơ thể mềm oặt của mình dậy, cậu lảo đảo tiến ra mở cửa, đôi mắt lờ đờ nhìn người đàn ông đối diện.
"Tài xế Jung."
Jung mỉm cười, tay lắc lư chiếc túi nilon trắng của cửa hàng tiện lợi trước sự ngơ ngác của Gulf. Thấy cậu mãi vẫn chưa phản hồi lại mình, Jung khẽ nhíu mày cười trừ.
"Thư kí Kanawut không phải là có thói quen tiếp khách ngoài cửa đó chứ?"
"À..à, mời anh vào."

Đầu đau như búa bổ khiến cậu không tài nào phản ứng được trước những gì đang xảy ra, nhưng quả thực là không thể tiếp khách ngoài cửa được.
Gulf Kanawut xoay người mở cửa ý mời tài xế Jung vào nhà, hai tay cậu vịn chặt vào tay nắm cửa để ngăn bản thân không đổ ập xuống sàn, cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh ngắt. Thời điểm Jung bước qua ngưỡng cửa cũng là lúc cậu không chịu được nữa mà ngất lịm đi, cả cơ thể nóng ran đổ nhào vào lòng người đàn ông trước mặt.
"Thư kí Kanawut! Thư kí Kanawut!! Gulf à!! Gulf!!!"

Phòng khách sạn sang trọng bao trùm một bầu không khí yên ắng, cảnh vật trong phòng vẫn không hề thay đổi, những mảnh vỡ thủy tinh vỡ vụn nằm rải rác một vũng lớn, rượu vang đỏ thẫm khô lại, bám trên nền gạch trắng phau, bánh trên bàn không một vết cắt, nến cắm trên bánh còn vẹn nguyên, tịch mịch đến nặng nề.
Mew tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, cả đầu nhói lên một cơn đau dữ dội.Có lẽ vì đêm qua gã đã để tóc ướt đi ngủ nên khả năng cao gã đã nhiễm cảm lạnh, cơn nhức đầu này cũng từ đó mà sinh ra.
Như một thói quen, gã vớ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, thuần thục bấm gọi một số máy quen thuộc, tiếng chuông reo ở đầu bên kia ngân dài một quãng, cuối cùng cũng ngừng.
"Thư kí Kanawut, có thể mua cho tôi một chút thuốc đau đầu chứ? Tôi nghĩ bản thân nhiễm cảm mất rồi."
[Mew tổng, anh bị cảm sao? Anh đang ở đâu, tôi mua thuốc qua cho anh bây giờ.]
"Tài xế Jung?"
"Sao anh lại nghe máy của em ấy?"
Mew Suppasit đem ngờ vực cùng kinh ngạc giấu vào trong giọng nói.
Jung cũng chẳng phải kẻ ngốc, anh nghe rõ tư vị của tổng tài họ Jong kia, nên nhẹ nhàng hắng giọng giải thích.
[Tôi qua nhà thư kí Kanawut chơi, không may cậu ấy trúng gió bị ngất, nên giờ tôi đang chăm sóc cậu ấy. Mew tổng cũng bị trúng gió sao? Anh đang ở đâu, tôi lập tức mua thuốc qua.]
"Gulf trúng gió sao?"
"Em ấy thế nào rồi? Có bị sao không? Có cần đi bệnh viện không?"
[Cậu ấy sốt khá cao, nhưng tôi đã cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt rồi, Mew tổng đừng lo. Anh thì sao? Nói cho tôi địa chỉ của anh, tôi mua thuốc cảm qua liền.]
"Tôi ổn, tài xế Jung cứ ở đó chăm sóc em ấy đi."

Tút tút tút tút tút.

Gã ngắt máy, tâm trạng lập tức bị đè nặng. Không phải vì nghi ngờ mối quan hệ giữa cậu và tài xế Jung, mà là vì cậu đổ bệnh.
Gulf của gã sức khỏe cũng cho là hơn người, nhưng nếu trái gió dở trời liền lập tức bị cảm. Mấy ngày cuối năm này tuy lạnh nhưng cậu lúc nào cũng mặc phong phanh, một chiếc áo len cổ lọ đen cùng vest đi làm bên ngoài sao có thể đủ giữ ấm.
Gã lo. Gã mặc kệ đầu mình mới hai phút trước còn nhức điên đảo, ngay bây giờ liền hùng hổ đứng dậy, trải chuốt lại bản thân chuẩn bị phóng tới nhà cậu.

Vừa vặn lúc gã chuẩn bị mở cửa rời đi, cánh cửa đã tự động được người bên ngoài kéo mở, khiến một loạt các chuỗi hành động của gã đều bị ngưng lại.
"Hideko.."
Cô gái tên Hideko kia nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt màu trà trong veo dịu dàng nhìn gã, hai tay lại nhu thuận chắp chéo đằng trước.
"Anh chuẩn bị rời đi sao, Mew?"
"Ừm, tập đoàn có chút chuyện, anh phải đi ngay bây giờ."
"Vào ngày nghỉ như này ư?"
Hideko chỉ dịu dàng mỉm cười, nụ cười tươi tắn như ánh nắng ấm áp giữa tiết trời buốt lạnh.
"Anh xem, vội đến mức cả cổ áo cũng..."
Mew nhẹ nhàng tránh đi cánh tay đang đưa về phía mình của cô, bản thân thành thục sửa lại cổ áo sơmi trắng muốt.
"Anh cần phải đi, em có thể..."
"A, em vô ý quá, anh mau đi đi."

Hideko nhanh chóng thu tay về rồi nhẹ nhàng tránh qua một bên, gã cũng nhanh chóng đi lướt qua cô mà không hề mảy may để tâm đến những đổ vỡ mình để lại trong căn phòng xa hoa.
Chai rượu vỡ nát, bánh và đồ ăn còn nguyên vẹn đã nguội lạnh, tất thảy đều đập vào mắt Hideko, dội vào trái tim người con gái một gáo nước lạnh buốt. Cô nhẹ nhàng đi vào bên trong căn phòng cao cấp, nhẹ nhàng tiến tới căn phòng ngủ mà gã mới rời khỏi, nhẹ nhàng nằm lên chiếc giường gã đã ngủ, gương mặt xinh đẹp áp nhẹ lên chiếc gối đã dần lạnh, tất thảy mọi hành động đều nhẹ nhàng, thanh thoát đến đau lòng.

Mơ màng tỉnh dậy lần thứ hai, Gulf nheo nheo mắt đỡ lấy chiếc khăn đã hơi ấm còn nằm trên trán mình, mắt đờ đẫn nhìn xung quanh căn phòng quen thuộc. Xác nhận bản thân rõ ràng đang ở nhà mình, phòng mình, cậu mới an ổn nhắm mắt lại. Nhưng ngay ở giây tiếp theo, hai mắt đã lại mở to như đèn oto.
"Thư kí Kanawut, cậu tỉnh rồi à?"
"Tài xế Jung!!!"
"Dậy nào dậy nào, tôi có nấu canh giải rượu cho cậu đây."

Nhẹ nhàng đặt bát canh còn bốc hơi nghi ngút lên chiếc bàn ở gần đó, Jung nhanh chóng chạy lại gần giường, ân cần đỡ cậu dậy. Trong khi chủ nhà còn đang ngơ ngác chưa biết phải làm gì thì anh đã tiếp tục sấn lại, đưa bát canh ra trước mặt cậu, tay kia cầm sẵn một thìa canh nóng hổi, gương mặt rạng rỡ một nụ cười quan tâm.
"Há mồm ra nào, tôi đút cậu ăn."
"Được rồi mà, để tôi tự ăn được rồi."
"Nào nào, há mồm ra đi thư kí Kanawut."

Đùa giỡn một hồi cũng là cậu tự mình ăn hết bát canh giải rượu. Jung không nấu canh giải rượu cho cậu mà còn đem túi vỏ chai soju đi vứt, giúp cậu dấp khăn lạnh trườn trán, trong lòng cậu đương nhiên dâng lên một cỗ áy náy.
"Cảm ơn tài xế Jung nhiều lắm, không có anh, có khi tôi sẽ nằm bẹp dí ở giường hết cả ngày mất."

"Có gì đâu. Đêm qua đi dạo phố thì bắt gặp cậu đi ra từ cửa hàng tiện lợi. Nhìn túi soju cậu mua tôi liền đoán cậu chắc hẳn sẽ có một đêm thật bùng cháy, nên sáng nay mới mua đồ qua đây nấu canh giải rượu cho cậu. Ai dè lại bắt được một bệnh nhân vừa chưa tỉnh rượu vừa bị nhiễm cảm."
"Sao anh biết tôi sẽ đau đầu sau khi uống rượu vậy?"
"Có mấy lần cậu cùng Mew tổng đi sự kiện về, cậu say khướt chẳng biết trời mây là gì, Mew tổng bảo tôi đưa hai người về biệt thự xong thì qua cửa hàng tiện lợi hay siêu thị mua đồ về nấu canh giải rượu cho cậu. Tôi là vô tình nhớ được việc đó haha."
"Ra là vậy..."

Gulf ngượng ngùng gãi tai, hai má ửng lên phớt hồng trông đến là đáng yêu. Jung bật cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu khiến mái tóc cậu rối tung lên.

"Từ sau cứ gọi tôi là Jung là được, tài xế Jung nghe xa lạ quá."
"Vậy anh cũng đừng gọi tôi là thư kí Kanawut nữa, gọi tôi là Gulf là được."
"Được haha."
Cuộc trò chuyện vui vẻ cứ vậy tiếp diễn, mặc cho người đàn ông đứng bên ngoài cửa kia đã đau đớn đến quặn thắt cả trái tim.

Mew Suppasit bất lực gục đầu lên cửa nhà cậu, cả người gã trở nên nặng nề vô cùng tựa như có cả tấn đá đang chèn ép lên lưng vậy. Hơi thở cũng vì vậy là chậm hẳn đi, đôi mắt gã vô hồn nhìn xuống nền đất lạnh lẽo, gió thổi qua từng cơn buốt giá nhưng lại chẳng thể lạnh bằng lòng người đang gục đầu lên cửa.
Chẳng biết bao nhiêu lâu sau thì gã rời đi, chỉ biết khi cậu tiễn Jung rời đi, một túi thuốc cảm được treo trên tay nắm cửa cửa nhà.

Chiếc Mercedes-Benz đen quen thuộc tiến nhanh vào gara của căn biệt thự rộng lớn, tiếng động cơ nhỏ dần rồi tắt hẳn Mew Suppasit mệt mỏi từ trong xe bước ra, nhẹ nhàng lướt qua người quản gia già bên cạnh rồi tiến thẳng vào nhà chính. Mới đặt chân vào giữa sảnh chính của ngôi nhà, gã đã đứng khựng lại vì câu hỏi phát ra từ phòng khách xa hoa bên trái đại sảnh.

"Mày còn có mặt mũi để quay về cái nhà này à?"
"Con bận."
"Bận? Từ ngày mày cưới đến giờ, cái mặt mày có bao giờ ở cái nhà này quá nửa ngày không?"
"Cuối năm rồi nên công việc rất nhiều."
"Nhiều? Bữa cơm trưa bữa cơm tối của cái nhà này tốn mất bao nhiêu thời gian của mày?"

Mew bỏ ngoài tai lời ông Jong nói, cứ vậy đi thẳng lên tầng. Ông Jong tức giận mặt đỏ tía tai, nếu không có bà Jong bên cạnh ngăn lại, có lẽ ông đã đuổi theo đánh cho gã một trận.
"Bà cứ nuông chiều nó, 28 tuổi đầu rồi còn như trẻ con mãi à? Có vợ có gia đình rồi còn như vậy, thật chẳng ra làm sao?"
"Mình bình tĩnh, để em từ từ nói chuyện với con, thằng bé dù sao cũng công việc bề bộn, có lẽ là vì áp lực công việc thôi."

"Đúng đấy ba mẹ ạ, cuối năm tập đoàn nhiều việc, Mew hôm qua thức cả đêm ở văn phòng để làm việc, đến nỗi bản thân sinh nhật còn quên."
Hideko từ bếp dịu dàng đi ra, trên tay còn bê theo khay trà chiều còn thơm nức. Ông Jong thấy con dâu, trong mắt lập tức ánh lên vài tia xót xa cùng trách móc.
"Hideko, đến cả con cũng bênh nó sao?"
"Con không có bênh mà, anh ấy thực sự rất bận ba ạ."
"Thôi được rồi, lần này vì con, vì cả bà nữa, tôi tạm tha cho nó. Nhưng không có lần sau đâu đấy."
"Con cảm ơn ba. Ba mẹ uống trà đi ạ."
"Dì Jing đâu? Sao lại là con mang trà lên thế này?"
"Con mới bảo dì chạy ra ngoài mua ít đồ về nấu bữa tối rồi ạ. Lâu lắm nhà mình mới đông đủ mà mẹ."
Hideko mỉm cười, bản thân dịu dàng đem trà trong ấm sứ xa hoa rót ra đôi chén cùng bộ.

Hôm nay là ngày cuối năm, là ngày cả gia đình ngồi lại bên nhau, quây quần hạnh phúc nên cô rất muốn bữa tối nay sẽ thật thịnh soạn và đặc biệt. Đây là năm đầu tiên cô đón giao thừa ở Thái Lan lại còn là cùng với gia đình chồng, nên Hideko thực sự rất hào hứng. Cô chủ động cho dì Jing phụ trách nấu nướng trong nhà sau khi mua thức ăn về xong có thể về nhà để bản thân có thể trổ tài vào bếp. Nghe nói hôm nay anh chồng về, không những thế ngay chính gã cũng về nên cô càng có thêm động lực để vào bếp, vừa nấu nướng trong đầu cô vừa hiện lên biết bao nhiêu là hình ảnh hạnh phúc. Nhưng ý trời mà, mọi thứ thực sự không như cô muốn.

Đồng hồ điểm đúng 7 giờ tối, Jin có mặt tại biệt thự Kim gia, nói chuyện chán chê mê mỏi với ba và mẹ rồi mới đi tắm. Các món ăn được trang trí đẹp mắt dọn đầy ra bàn trong sự phấn khích của Hideko. Sau 30 phút, gia đình Jong cuối cùng cũng có mặt đầy đủ trên bàn ăn, kể cả gã.
"Em càng ngày càng trưởng thành đấy Mew."
"Cảm ơn anh."
"Con xa nhà cũng mới có 2 năm thôi mà lớn quá Jin à, mẹ suýt không nhận ra gấu con của mẹ nữa rồi đấy."
"Kìa mẹ, con lớn rồi mà, hơn nữa còn có em dâu nữa.."

Jin là một trong những nhà đầu tư máu mặt của thị trường bất động sản bên đất Mỹ, Hideko đã không ít lần nghe danh anh, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt. Trong trí tưởng tượng, cô thực sự cứ ngỡ anh là một người rất nghiêm khắc cùng kiệm lời, nhưng thật không ngờ người đàn ông 29 tuổi kia lại rất ấm áp, dễ gần, dường như còn có chút trẻ con hơn Mew Suppasit.
"Chào anh, em là Satoshi Hideko, em là vợ của Mew. Hân hạnh được gặp anh."

"Chào em, anh là Jin, anh ruột của Mew. Thằng bé sau này phải nhờ em chăm sóc rồi, em dâu."

Cả nhà nói chuyện vui vẻ là vậy, nhưng gã lại chỉ ngồi im lặng, chậm rãi ăn từng miếng thịt bò cao cấp. Ông Jong đương nhiên cảm thấy không thoải mái với thái độ này của con, liền lên giọng nhắc nhở.
"Là ăn cơm gia đình chứ không phải ăn cơm tù tra tấn, con không cần làm ra cái vẻ mặt ấy."
"Kìa mình..."
Bà Jong khẽ huých vào tay chồng, đôi mắt đã có chút nhòe liếc sang nhìn con. Bà cười một nụ cười gượng gạo, giọng nói còn có đôi ba phần miễn cưỡng.

"Mew à, nếu mệt quá thì ăn xong để Hideko massage cho nhé. Con bé mát tay lắm."
"Mew, em không khỏe sao? Có cần anh lấy xe đưa đi viện không? Hay gọi bác sĩ Min tới?"
"Mew à, anh mệt sao? Em dìu anh lên phòng nhé?"

Đáp lại hàng loạt những câu hỏi của mọi người chỉ là một cái đứng dậy trong im lặng. Gã nhẹ nhàng đẩy ghế rời khỏi bàn ăn, trước khi đi không quên để lại một câu nói cho gọi là có phép tắc.
"Con ăn xong rồi. Con xin phép."
"Đứng lại! Ai cho mày rời khỏi bàn? Ngồi xuống ngay!"

Mặc cho ông Jong đã lớn tiếng nhắc nhở, gã vẫn cứ xoay lưng rời đi, một mạch quay trở về phòng.
"Cái thằng trời đánh này."
"Mình à, trời đánh tránh miếng ăn mà mình. Sao mình lại căng thẳng với con thế? Lâu lâu Mew nó mới về kia mà."
"Bà xem cái thái độ của nó đi? Không coi ai ra gì, không tài nào chấp nhận được."
"Ba bớt giận đi ạ, chắc anh ấy còn mệt ba ạ, để con lên xem anh ấy như nào."
Hideko gượng cười rồi xin phép rời bàn ăn, chạy lên phòng. Nhẹ nhàng gõ lên chiếc cửa gỗ bóng loáng, cô dịu dàng gọi vọng vào.
"Mew, em vào nhé?"

Không có tiếng trả lời, cô nhẹ nhàng mở cửa, căn phòng tối om khiến cô có chút dè chừng.
"Mew, em bật điện nhé?"

Không có tiếng đáp lại, cô với tay bật công tắc đèn, ánh sáng vàng ấm áp bao trùm khắp cơn phòng ngủ rộng lớn. Hideko nhìn khắp phòng một lượt, Mew Suppasit không có ở đây. Chiếc giường kingsize trống rỗng, sofa trống rỗng, nhà tắm trống rỗng, cả căn phòng không có chút tiếng động hay dấu hiệu nào của việc có người đang ở. Cô tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại, từng bước thật chậm tiến về phía thư phòng.

Thư phòng nằm ở phía bên kia dãy hành lang, nằm gần cuối cùng trong góc. Cô từng nghe mẹ chồng kể, từ khi chia tay với cậu thư kí họ Kanawut kia, Mew trừ phòng ngủ ra thì chỉ có ngồi ở trong thư phòng cả ngày.
Cộc cộc.
"Mew, em vào nhé?"

Không có tiếng đáp lại, Hideko đứng nhìn cánh cửa thư phòng thật lâu. Toan định gõ cửa thêm lần nữa thì người đàn ông trong phòng kia lên tiếng đáp ứng cô vào. Hideko vui mừng vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng bước vào thư phòng. Căn phòng rộng lớn đầy những tủ sách được xếp ngay ngắn, giữa phòng là một chiếc bàn bằng gỗ bạch dương cao cấp cùng những chiếc ghế bông mềm xung quanh. Có một Mew đang ngồi trên ghế, tay đỡ lên trán, đôi mắt phượng khẽ khàng nhắm lại. Đôi mày nhíu lại của gã khiến cô có chút đau lòng, có lẽ gã đang cảm thấy rất khó chịu. Từ khi về nhà đến giờ chỉ vỏn vẹn có mấy tiếng, cũng chỉ có hai lần chạm mặt mà gã đã bị ông Jong mắng té tát vào mặt.

Cô tiến lại gần gã, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Anh mệt ở đâu à?"
"Có chút nhức đầu."
"Em đi pha trà gừng ấm cho anh nhé?"
"Không cần đâu, nghỉ ngơi một lát là được rồi."
"Nhưng..."
"Em ra ngoài đi, anh muốn nghỉ ngơi một chút."
"Dạ..."

Hideko khẽ cụp mắt, cô nhẹ nhàng lui ra khỏi thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Dựa lưng lên chiếc cửa gỗ lạnh ngắt, cô chầm chậm trượt người ngồi phịch xuống, hai chân co lên bó gối, mái tóc đen dài sóng nhẹ rũ rượi rũ xuống, che đi gương mặt xinh đẹp đang vùi vào hai đầu gối.
Chẳng biết bản thân ngồi đó trong bao lâu, chỉ biết khi tiếng pháo hoa nổ rực rỡ ngoài bầu trời Băng Cốc, cả người đàn ông trong thư phòng kia cùng người con gái ngồi bó gối ngoài cửa đều tự mình mỉm cười, thì thầm trong họng một câu nói.
"Chúc mừng năm mới, Mew Suppasit."_"Chúc mừng năm mới, Gulf Kanawut"

#KyoKyoLoveMewGulf


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net