Chap 25 Bé con nhập viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng còi cấp cứu vang khắp dãy phố xa hoa, những người lớn ngồi trên xe đều bủn rủn không thể làm được gì, ánh mắt đầy lo lắng dán vào hai bạn nhỏ đang nằm hôn mê trên cáng.
Cú ngã cầu thang đó khiến cho mỗi bạn nhỏ đều bị thương khá nghiêm trọng bởi trán ai cũng có một vết đập khá lớn, máu từ đó rỉ ra đỏ ướt cả cổ, thấm vào trang phục của hai bé, người lớn trong nhà lo tới xanh mặt, khi ấy chỉ biết vội vội vàng vàng bế hai bé lên mà gọi cấp cứu.
Mew Suppasit cùng Hideko lo cho con gái vô cùng nhưng điều đó không có nghĩa là họ quên mất bé trai kia. Tuy không phải con mình nhưng trẻ con mà, ngã đau như vậy, bị thương nặng như vậy, ai mà không lo cho được, nên hai vợ chồng quyết định đưa cả hai bé đi viện ngay. Thật may vì xe cấp cứu tới kịp để đưa hai bé tới viện, trên chiếc xe có chút chật chội, ba người lớn ngồi đau lòng nhìn hai bạn nhỏ, cầu mong cho hai bé sẽ không sao.
Tới viện, hai bạn nhanh chóng được đưa lên cáng và đưa vào phòng cấp cứu, người lớn cũng bắt đầu tán loạn đi làm thủ tục nhập viện, Mew lúc này như nhớ ra điều gì đó liền nhanh chóng nói với Hideko.
"Em đi làm thủ tục nhập viện cho con đi, anh sẽ gọi người nhà Bánh Bao tới."
"Dạ."
Gã rút điện thoại gọi tới dãy số quen thuộc của Jung bởi mặc dù anh đã không còn làm cho gã nữa nhưng dù sao gã cũng là người thân của cậu, của người con trai gã yêu gã vẫn mong một ngày nào đó, số điện thoại này sẽ gọi tới cho gã, đòi dẫn cậu tới đánh chết gã, khi ấy Mew Suppasit cũng can tâm.
"Ai là người nhà của bé Gulfing (Bánh Bao) ạ?"
"Tôi."
Y tá chạy ra hỏi thăm cũng chỉ thấy gã ở đó, sau khi thấy gã khẳng định như vậy liền nhanh chóng thông báo tình hình của bé cho gã.
"Bé bị chấn thương mạnh ở vùng góc trán nên máu chảy ra rất nhiều, hiện tại đang rơi vào tình trạng mất máu khẩn cấp, cần có người nhà hiến máu, anh là cha của bé phải không ạ?"
"Tôi không phải cha đứa bé."
"Anh nhóm máu gì ạ? Nếu là O thì có thể đi lấy máu."
"Tôi là nhóm máu AB."
"May quá, đúng nhóm máu của bé rồi. Không có thời gian nữa đâu, phiền anh đi theo tôi ạ."
Cô y tá vội vàng kéo gã đi trong khi Mew còn có chút ngờ vực trong lòng nhưng hiện tại là tình huống cấp bách, gã cũng không rảnh để đứng phân tích thứ tình huống kì cục này.
Ca phẫu thuật diễn ra trong vòng 2 tiếng đồng hồ, người nhà Jong gia đã có mặt đầy đủ ở đó, thậm chí cả Jung và ba mẹ mình cũng chạy tới bệnh viện ngay sau khi nhận được điện thoại của gã. Bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật bước ra thông báo tình hình hai bé sau đó dẫn người nhà tới phòng hồi sức đặc biệt của bệnh viện. Trong căn phòng rộng lớn, hai chiếc giường bệnh nằm song song với nhau, trên mỗi giường là một bé Sena bị gãy tay một bên chân và bong gân hai chân trong khi đó Bánh Bao bị nặng hơn một chút vì bé cũng gãy một tay và chấn thương đầu nhẹ, trên đầu còn quấn một lớp băng mỏng.
Bà Jung xót cháu vội vàng chạy tới xem tình hình cháu mình như nào, ông bà Jong cũng không chịu được mà đi tới xem xét đứa cháu gái trong khi Hideko, Jung cùng Mew đứng bên ngoài cửa phòng.
"Chuyện này là như thế nào? Tôi đã nói cậu phải đảm bảo an toàn cho thằng bé nếu thằng bé qua đó dự tiệc sinh nhật cơ mà?"

"Thực xin lỗi anh, hai đứa nô đùa trên tầng, không may trượt chân nên mới xảy ra sự cố đáng tiếc như vậy. Bé Bánh Bao thậm chí còn ôm lấy Sena để bảo vệ con bé nên tiền thuốc thang cùng tiền viện phí, gia đình tôi nhất định sẽ trả."
Hideko có chút đau lòng nhìn hai đứa bé đang nằm trong phòng bệnh, trong giọng nói có chút nghẹn ngào. Trái lại, Mew không nói không rằng, chỉ nhìn chằm chằm Sena rồi lại đưa mắt nhìn qua thằng bé bên cạnh, trong đầu tự mình chất vấn bản thân.
"Nếu cháu tôi có mệnh hệ gì, đừng hòng tôi bỏ qua cho gia đình mấy người."
Jung lạnh mặt.
"Jung, anh ra ngoài này có việc với tôi một chút."
Đây là lần đầu tiên sau 4 năm trời im lặng, Mew dám mở miệng ra nói chuyện với anh. Tuy không biết gã có việc gì nhưng nhìn gương mặt căng thẳng kia, anh cũng nhấc gót chân mà đi theo gã ra sảnh chính bệnh viện.
"Có việc gì mà phải ra tận đây?"
"Bánh Bao không phải con anh đúng không?"
"Nó là cháu tôi, sao?"
"Vậy đứa trẻ ấy là con ai?"
"Con của cậu đấy thằng khốn này.."
"Cậu điều tra kĩ như vậy để làm gì?"
Jung nhíu mày, trong lòng lúc này chỉ muốn vung tay đấm vào cái mặt đẹp trai kia một đấm. Mew Suppasit khẽ cười, hai tay gã ung dung đút trong túi quần, hai mắt phượng dài và xếch liếc nhìn anh, từ trong đáy mắt ánh lên một tia tự tin khó hiểu.
"Vì tôi có thần giao cách cảm rất mãnh liệt với bé trai ấy."
"Đừng tự ảo tưởng như vậy thằng bé là con em họ tôi, gia đình con bé có việc nên gửi nhờ con trai ở đây vài tuần. Sao? Em họ tôi chẳng nhẽ đã từng là bạn gái cũ của cậu sao?"
Anh châm chọc nhìn gã, mắt đã ánh lên vài tia hung dữ.
Gã biết ý của anh là gì, ý cười đểu trên môi cũng đã lập tức thu lại, gã nghiêm túc nhìn anh, giọng nói trầm trầm lạnh tới thấu xương.
"Trong số em trai em gái gì gì đó của anh tôi chỉ dây dưa và yêu một mình Gulf Kanawut Traipipattanapong. Trùng hợp thay, bé con này lại mang họ Traipipattanapong, 4 tuổi, nhóm máu AB giống hệt nhóm máu của tôi. Jung anh không thấy có quá nhiều thông tin đang tố cáo rằng đây là con của tôi và em ấy sao?"
"Thôi ngay cái giọng tự tin ấy đi thằng khốn này..."
"Em gái họ ngoại tôi có chồng họ Traipipattanapong, cậu ta vừa hay cũng nhóm máu AB, khổ nỗi vợ chồng này đã đẻ đến đứa thứ 2 rồi, Bánh Bao chính là đứa út đó. Cậu có muốn biết tên và số điện thoại của vợ chồng nhà em ấy không? Tôi gửi cho cậu nhé? Thậm chí cả địa chỉ nhà cần không?"
Jung cười, tay đã rút ngay điện thoại ra như thể anh luôn sẵn sàng để gửi cho gã những thông tin mà anh vừa nói trên.
Lí lẽ của anh cũng không phải không có lí nên gã không thể bẻ được. Hơn nữa, cậu cũng đã mất 4 năm rồi, năm đó bác sĩ Seo cũng đã xác nhận cả đứa bé đã mất mạng trong quá trình cấp cứu cho hai ba con nên có lẽ những gì Jung nói chính là sự thật. Gã không nên hồ đồ, nếu không sẽ không biết phải giấu mặt vào đâu mất.
"Xin lỗi anh vì sự hồ đồ của tôi. Có lẽ vì quá yêu em ấy nên tôi đã sinh hoang tưởng rồi."
"Cậu có bao giờ hết hồ đồ? Và cũng đừng nói mình yêu Gulf, cậu làm tôi ghê tởm thứ tình cảm ấy quá."
Dứt lời, Jung ngay lập tức quay lưng rời đi, bỏ lại gã đứng trước sảnh trơ trọi một mình với đống suy nghĩ hỗn độn, ngổn ngang.

"Bánh Bao có sao không anh?"
Thấy ba mẹ cùng Jung trở về, cậu bật dậy từ sofa, túm vội lấy anh hỏi han con trai mình. Gulf Kanawut đương nhiên rất lo khi nghe tin con trai sẽ tới dự sinh nhật ở biệt thự nhà Jong gia nhưng vì bé con quá háo hức và cũng rất chăm chỉ năn nỉ mình nên cậu đành gật đầu chấp nhận. Thật không ngờ, bánh sinh nhật chưa kịp ăn miếng nào đã phải nhập viên do chấn thương vì ngã từ trên cầu thang xuống, bé con của cậu cũng thật là đáng thương quá đi.
Gulf cứ đứng ngồi không yên mặc dù anh và ba mẹ đã nói là bé hiện tại đang hồi phục rồi, gần 3 giờ sáng vẫn lén ra khỏi nhà để chạy tới viện thăm bé con.
Cứ ngỡ rằng giờ đó sẽ không ai ở lại trông hai đứa nhỏ nên cậu mới làm liều mà tới bệnh viện, thật không ngờ trong phòng bệnh của hai đứa lại có một người đàn ông đang ngồi trên ghế gần đó làm việc, giầy tờ, laptop bày bừa trên bàn uống nước nhỏ.
"Sao anh ta lại ở đây.."
Cậu nhăn nhó.
Nửa đêm chạy tới viện thăm con lại gặp trúng Mew Suppasit, còn gì có thể đen đủi bằng cơ chứ. Thậm chí bây giờ đứng ở cửa ngó vào cũng khó nữa bởi vì cậu không mang theo khẩu trang, cũng không mang theo bất kì vật gì khác để có thể che mặt che mũi lại.
4 năm trước đã quyết tâm biến mất trong lòng gã và tất cả mọi người ở Victory, đã 4 năm kể từ khi cái tên Gulf Kanawut không còn trên đời này nữa, nếu giờ cậu thù lù một đống như vậy xuất hiện trước mặt gã thì có khác nào công sức 4 năm qua đều đổ sông đổ bể hết?
Cái ngày mà Bánh Bao của cậu ra đời cũng là ngày mà cậu từ cõi chết được hồi sinh. Sự đau đớn khi chuyển dạ trong khi thai nhi chưa đủ tháng là điều vô cùng nguy hiểm đối với sức khỏe của một thai phụ, thậm chí còn nguy hiểm tới cả đứa trẻ. Gulf ngày hôm ấy nằm trên bàn mổ, cả người đổ một tầng mồ hôi lạnh toát, hai mắt ướt nhòe vì đau đớn, cả người cứ căng cứng hết cả lên tay chân bủn rủn không thể chống đỡ nổi. Ngay khi Seo vừa bước vào với tư cách là bác sĩ thực hiện ca mổ anh đã tuyên bố cậu phải mổ sống ngay lập tức nếu muốn cứu đứa bé, còn nếu phải chờ tiêm thuốc gây mê vào tủy thì có lẽ cơ hội sống của bé con là vô cùng thấp.
"Mổ sống tôi chịu được xin anh hãy cứu lấy con tôi."
Trong cơn đau đớn đến chết đi sống lại, Gulf vẫn cắn răng chịu đựng. Bánh Bao của cậu phải sống, nhất định phải được cứu sống.
Giây phút lưỡi dao mổ lạnh ngắt chạm vào da thịt rồi kéo một đường xuống, cả người cậu như rách ra làm đôi, nước mắt chảy ra càng thêm dàn dụa, cậu hét lên thật to, vết rạch cũng ngày một lớn, máu me chảy ra ướt đỏ, tiếng khóc nức nở át cả đi tiếng các bác sĩ phụ tá hô hào nhau.
Thai nhi thành công được đưa ra ngoài  nhưng vì mới 6 tháng nên các bác sĩ ngay lập tức phải chuyển thai nhi tới bệnh viên chuyên khoa đặc biệt về chăm sóc trẻ sinh non. Điều đáng lo ngại lúc này là
"Nhịp tim thai phụ đang giảm, nhịp tim thai phụ đang giảm."
"Ngay lập tức khâu vết mổ lại, tới kho máu dữ trự tìm máu tương thích về đây."
"Huyết áp thai phụ cũng đang giảm, lượng máu mất đi đang ngày một nhiều."

Đó là tất cả những gì cậu còn có thể nghe thấy và có thể nhớ trước khi bản thân rơi vào trạng thái chết lâm sàn lần 1. Seo cứ ngỡ rằng cậu đã không qua khỏi thì liền ra ngoài chia buồn với gia đình cậu, chỉ thật không ngờ, đường nhịp tim mới khi nãy còn thẳng băng bây giờ đã yếu ớt đập lại vài nhịp rồi ổn định ở một mức thấp, ông trời như cho Gulf Kanawut thêm một mạng sống mới, ưu ái đưa cậu trở về với thế giới này. Seo nghe tình hình phụ tá báo lại liền chạy vội vào trong phòng cấp cứu, thực hiện nốt các bước khâu lại miệng vết mổ, bơm máu dự trữ cho thai phụ rồi mới đưa cậu tới phòng hồi sức đặc biệt.
Sau đó 2 hôm, cậu được chuyển tới bệnh viên chuyên khoa đặc biệt để được chăm sóc kĩ càng hơn bởi cậu là đàn ông, lại mới trải qua một cơn thập tử nhất sinh, cơ thể suy yếu vô cùng nên sẽ tốt hơn nếu được chăm sóc và tư vấn bởi các bác sĩ chuyên khoa chuyên nghiệp.
Phải mất 3 tháng sau cậu mới được về nhà và thêm 1 tháng nữa bé con mới về với cậu.
Việc tung hỏa mù rằng cậu đã chết cũng chính là kế hoạch do Gulf nghĩ ra. Cậu không muốn ai biết tới sự tồn tại của cậu ngoài gia đình của mình nữa, cậu đã quá mệt mỏi với cuộc sống trước kia rồi. Victory là một nơi làm việc đáng mơ ước, mọi người ở đó cũng rất thân thiện và hòa đồng với cậu, duy nhất chỉ có giám đốc Mew là người khiến cậu đau lòng. Còn chạm mặt gã là còn đau thương, còn nhìn thấy gã là vết thương lòng cậu lại rỉ máu, tốt nhất là nên để gã quên đi cậu và cậu cũng quên đi gã, không ai gặp ai, hai người hai thế giới, chỉ có như thế thì đoạn kí ức xinh đẹp kia mới ngủ yên dưới đáy trái tim sứt sẹo.
Và thế là Gulf Kanawut đã chết, trong mắt mọi người, trong mắt Mew Suppasit.
4 năm qua cậu không chọn chuyển về Busan vì sức khỏe chưa cho phép cũng như bé con còn quá nhỏ nên ba mẹ Traipi đã lên đây để chăm cậu, Jung cũng đã mua một căn hộ mới để cả nhà cùng chuyển tới đó ở, anh và cậu thậm chí còn cùng nhau mở một quán cà phê sách, công việc kinh doanh cũng rất tốt và ổn định bởi hai anh chủ đẹp trai quá đi mất. Bé con lớn lên dần cũng đáng yêu thấy rõ, lúc nào rảnh rỗi đều theo ba tới quán, càng thêm thu hút các chị các cô tới uống cà phê.
Quãng thời gian 4 năm ấy là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cậu nhưng hiện tại, giữa trái tim của một người ba yêu thương con hết mực và trái tim của một thiếu niên 26 tuổi đã bị rạch nát, cậu lại lưỡng lự không biết phải nghe theo bên nào.
Gulf Kanawut rất muốn vào thăm bé con nhưng nếu chạm mặt gã, 4 năm cậu dùng để quên đi gã sẽ công cốc mất. Không phải, cậu đã quên gã rồi, nhưng liệu Mew Suppasit đã quên cậu hay chưa?
Cậu tự hỏi chính mình, liệu ngay khi cậu bước vào căn phòng ấy, người đàn ông kia liệu có phản ứng như 4 năm trước, liệu có chạy tới và ôm lấy cậu hay không? Hay chỉ ngạc nhiên rồi lạnh nhạt rũ mắt đi nơi khác?
"Nhưng tại sao mình phải quan tâm tới cảm nhận của anh ta cơ chứ?"
Cậu lẩm bẩm.
Đúng vậy, Mew Suppasit đối với cậu bây giờ không khác nào một cái tên quen thuộc nhưng đã chẳng còn hơi ấm, việc gã nghĩ gì, cảm thấy thế nào cậu căn bản không cần quan tâm. Chỉ là từ tận sâu trong tim, cậu vẫn có chút lo sợ.
Bỗng một cô y tá làm nhiệm vụ trực ca đêm đẩy một chiếc giá kim loại chạy tới, trên chiếc giá đương nhiên là rất nhiều dụng cụ y tế của khoa nhi. Thấy hướng của cô là về phía mình, cậu có chút nghi hoặc.
"Phiền anh tránh ra dùm tôi với ạ."
"Cho tôi hỏi, bệnh nhân trong phòng này bị sao sao?"
"Vâng, một bé trong phòng này đang lên cơn sốt cao, tôi cần phải vào tiêm ngay, phiền anh tránh ra với ạ."
Gulf nghe thấy thế thì vội vàng tránh đường, trong lòng vô cùng run rẩy. Tuy không mong Sena là người sốt nhưng nếu cậu nói cậu không lo cho con mình là nói dối. Nếu người sốt là Bánh Bao bé nhỏ của cậu tim cậu sẽ vỡ ra mất.
Ngay sau khi y tá nọ bước vào phòng, cậu vội ngó vào phần kính thủy tinh trong suốt gắn trên cửa xem thực hư bên trong ra sao. Và điều mà cậu không muốn nhìn thấy nhất chính là điều mà cậu đang nhìn thấy. Bánh Bao nhỏ bé của cậu đang sốt rất cao, cả mặt bé con đỏ lên, người thằng bé nhễ nhại mồ hôi, cái môi đỏ ửng cứ hé ra rên rỉ nhỏ biểu hiện trên mặt là vô cùng đau đớn.
Bé con cậu khó khăn mang thai, bé con cậu đã dành hết cả tính mạng của mình để sinh ra, hiện tại đang trong tình trạng nguy hiểm mà cậu lại không thể làm gì được, dù chỉ cách có một cánh cửa nhưng cậu lại không có cách nào để bước vào đó.
"Bánh Bao của ba cố lên ba tin con sẽ ổn mà cố lên"
"Gulf...Kanawut?"
#KyoKyoLoveMewGulf


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net