Chap 3 Chúc mừng năm mới Mew Suppasit (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jung quay về cũng là lúc Gulf Kanawut một lần nữa thả mình lên giường. Cậu lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái, cuối cùng ánh mắt vẫn là đặt lên túi thuốc nhỏ trên bàn.
"Sao lại có túi thuốc ở đây nhỉ? Tôi nhớ khi tôi đến đâu có đâu."
Jung cầm túi thuốc lên ngắm nghía rồi đưa cho cậu, Gulf cũng chẳng kiêng nể gì mà nhận lấy, ngắm nghía theo.
"Tôi cũng chẳng rõ nữa, hay anh mua cho tôi rồi để quên ngoài này?"
"Tôi đâu có biết cậu bị cảm đâu, sao có thể mua thuốc tới chứ."
Thấy lời anh nói cũng có lí nên cậu được một phen tò mò ra trò. Ba mẹ cậu ở tận Phuket, chắc chắn sẽ không biết tình hình của cậu thế nào nếu cậu không gọi về báo cáo ở Băng Cốc này cậu cũng chẳng có ai là họ hàng thân thích, bạn bè thân thiết cũng chẳng có lấy một mống, người biết nhà cậu chỉ có gã cùng tài xế Jung. Không lẽ nào...
"Là Mew tổng chăng?"
"Hả?"
Gulf giật mình nhìn anh, Jung thản nhiên kể lại cuộc gọi của gã khi cậu đang ngất lịm đi. Từng lời từng lời đều như lưỡi dao bén nhọn cứa vào lòng cậu khiến trái tim kia lập tức nhói đau. Mew Suppasit rõ ràng đã ốm nhưng vẫn lo lắng cho cậu sao? Thực sự là gã đã mua thuốc tới đây cho cậu sao?
"Sao Mew tổng lại không vào đưa thuốc cho cậu nhỉ? Hai người..."
Nhận ra gương mặt thất thần của cậu, anh liếc mắt nhìn xuống bàn tay trái của cậu. Chiếc nhẫn bạc cậu vẫn thường đeo, biến mất rồi.
"Tôi vô ý quá, xin lỗi cậu nhé.. Gulf."
Cậu chỉ im lặng, đôi mắt nhìn trân trân vào túi thuốc.
"Tại sao lại làm như thế..."
Gulf buồn phiền thở dài, bản thân không ngừng nhớ về người đàn ông nọ.
Mew Suppasit vốn dĩ có sức khỏe rất tốt nhưng một khi đã ốm sẽ ốm nặng ra trò. Cậu từng chăm sóc gã đôi ba lần khi gã cảm, thực sự là rất khó khăn mà. Gã cứ sốt rồi lại hạ nhiệt rồi lại sốt, hết ho rồi tới nghẹt mũi, cả cơ thể lúc nào cũng run lên bần bật, mồ hôi lạnh liên tục túa ra. Không chỉ có vậy, đầu gã còn đau nhức như búa bổ, gã lúc nào cũng kêu ca với cậu như thế.
Nếu hôm nay gã thực sự mua thuốc tới cho cậu trong tình trạng ấy, cậu sẽ dằn vặt chết mất.
Gulf Kanawut cắn môi suy nghĩ, tay cứ cầm điện thoại lên rồi lại hạ xuống, trong lòng day dứt không thôi. Cậu muốn gọi cho gã, hỏi thăm gã, muốn gã biết bản thân đang rất lo cho sức khỏe của gã.
"Nhưng với tư cách gì đây?"
Nghĩ tới đây, lòng cậu lại trùng xuống một mảng, đôi mắt theo đó mà cụp xuống, hàng lông mi thướt tha rũ nhẹ. Trong một khắc, cậu dường như đã quên mất, cậu với gã đã chia tay rồi, mối quan hệ bây giờ của cậu và gã chỉ đơn giản là sếp và nhân viên, tổng giám đốc và thư kí, chỉ vậy thôi.
Chuông điện thoại reo lên phá tan tâm trạng của cậu, Gulf xoay người bắt máy, bên đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
"Alo, cho hỏi ai đấy ạ?"
[Tôi đây, tài xế Jung đẹp trai của cậu đây. Gulf cậu tối nay có rảnh không?]
"À, thì ra là anh sao? Tôi có. Mà sao anh lại có số tôi?!!!"
[Tài xế riêng của Mew tổng thì phải có số điện thoại của cả thư kí của ngài ấy chứ. Mà bỏ qua chuyện đó đi. Tối nay cậu rảnh đúng không?]
"Vâng, đúng rồi."

[Vậy tới nhà tôi ăn tối đi, ăn tất niên ấy.]
"Hả? Sao có thể như thế được?"
[Ai dà, mẹ tôi nói năm nào cũng chỉ có mỗi ba mẹ tôi cùng mỗi tôi, chán chết đi được nên muốn tôi năm nay mời một vài người bạn tới cùng dùng bữa cho vui.]
"Sao lại là tôi chứ..."
[Cậu từ chối làm bạn tôi sao, thư kí Kanawut?]
Bỗng dưng Jung trầm giọng khiến cậu có chút giật mình. Xem ra anh sẽ rất buồn nếu cậu không tới vì cậu từ khi nào đã nói chuyện điện thoại với anh được gần 10 phút rồi, cuộc đối thoại chỉ xoay quay việc anh mời và cậu từ chối. Cuối cùng, Gulf vẫn là chịu thua anh tài xế đẹp trai, đồng ý tối nay tới nhà anh ăn tối.
"Tôi có cần tới sớm để giúp anh chuẩn bị bữa tối không?"
[Không cần đâu, nhưng nếu cô đơn quá cậu có thể qua đây làm bạn với tôi cùng mấy con cún nhỏ ở nhà. Tôi nghĩ cậu sẽ rất hợp chơi với chúng nha.]
"Anh gửi địa chỉ nhà cho tôi đi, chiều nay chừng 5:30 tôi sẽ qua."
[Lúc đó tôi cũng tiện đường đi chợ về, để tôi qua nhà đón cậu.]
"Hả? Có phiền..."
[Vậy nhé! Tôi cúp máy đây, hẹn Gulf tối nay nhé.]
Và thế là anh cúp máy cái rụp, chẳng để cậu kịp nói thêm một lời nào. Gulf Kanawut lắc đầu cười, từ đáy mắt ánh lên vài tia bất lực nhưng trong lòng len lói một vài tia mong chờ. Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên hình ảnh người đàn ông kia bỗng trở nên nhạt nhòa trong tâm trí cậu, trái tim khi nãy còn đang đập loạn vì gã bây giờ cũng đã trở nên bình ổn.
Dọn dẹp nhà cửa rồi đọc sách hết cả một chiều, cậu tha mình vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, gần tới giờ hẹn thì thay một bộ đồ vừa ấm vừa trẻ trung hợp lứa tuổi của mình. Mới mặc xong chiếc áo khoác dạ, ngoài cửa đã truyền tới một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kèm theo một tiếng gọi cao vút.
"Gulf Kanawut!!! Tôi tới đón cậu đây."
"Đây đây đây. Anh làm cái gì mà ầm ĩ thế hả? Sợ tôi điếc sao?"
"Tôi sợ cậu ngủ quên nên mới cao giọng như vậy đó. Ái chà, hôm nay thư kí Kanawut bảnh trai quá, giống bạn trai của mấy em gái cấp ba ghê nha."
Trêu qua trêu lại vài ba câu, cuối cùng cũng ngồi yên vị trong xe. Xe riêng của Jung tuy không phải xế hộp tiền tỉ, nhưng cũng là một chiếc Hyundai Elantra tốt, chạy rất êm trên đường phố Băng Cốc. Trước khi về nhà anh, cậu muốn ghé qua cửa hàng hoa quả mua một giỏ về làm quà nhưng Jung đương nhiên không cho. Tranh cãi mãi cậu cũng thắng, anh đành phải đưa cậu đi mua hoa quả như ý cậu muốn.
6:00 tối, cả hai về đến nhà. Jung ở trong một căn hộ thuộc khu khá đắt tiền trong thành phố, điều này khiến cậu gần như có một cái nhìn khác về anh.
"Sao cậu lại nhìn tôi với ánh mắt ấy hả cậu Kanawut?"
"À...à...không có gì. Tôi đang nghĩ xem nên chào hỏi bố mẹ anh như nào."
"Cứ ngoan ngoãn lễ phép như cậu thường ngày thôi."
Thang máy dừng lại, anh và cậu bước ra ngoài. Jung dẫn cậu đến trước cửa một căn hộ nhỏ, trên cửa ghi rõ ba số 927.  Gulf bỗng dưng cảm thấy hồi hộp vô cùng, lòng bàn tay lập tức túa ra đầy mồ hôi. Jung đứng bên cạnh thấy vậy liền nắm lấy tay cậu rồi nở một nụ cười dịu dàng như trấn an, tay kia nhẹ nhàng mở cửa.
"Mẹ ơi, con về rồi này."
"Ôi cái thằng bé này, có mỗi cái việc đi chợ thôi mà sao lâu thế hả?"
Mẹ Jung từ trong nhà chạy ra, càu nhàu với anh con trai lớn tướng. Bắt gặp một thiếu niên xinh đẹp đang đứng bên cạnh con mình, gương mặt mẹ dịu lại, trên môi lập tức nở một nụ cười tươi tắn.
"Ôi, cậu bé này là ai đây Jungie? Trông đẹp trai quá đi mất."
"Con chào bác, con tên Gulf Kanawut, con là đồng nghiệp của anh Jung ạ."
Cậu ngoan ngoãn cúi đầu 90 độ, giọng nói trong trẻo như đánh vào tim người phụ nữ nó khiến bà càng thêm yêu thích đứa trẻ trước mắt.
"Cái này..."
Cậu bẽn lẽn đem giỏ hoa quả ra, cận thẩn đưa cho mẹ Jung bằng hai tay, gương mặt trắng trẻo nở một nụ cười thật xinh.
"Lần đầu tới nhà mình chơi, con cũng không rõ hai bác thích cái gì, nên chỉ biết mua một giỏ hoa quả làm quà. Mong bác...không chê ạ.."
"Ôi đứa trẻ này, sao có thể lễ phép đến mức này hả? Mau mau vào nhà đi con, để giỏ hoa quả đó cho thằng Jung đem vào, con vào đây với bác."
Bà ngay lập tức chạy tới kéo tay cậu mời vào nhà, mặc kệ thằng con trai ruột cười khổ tự xách mấy túi đồ cùng cả giỏ hoa quả kia vào bếp.
"Con cứ ngồi đây chơi nhé, để bác cùng Jung vào bếp nấu bữa tối."
"Vậy sao được ạ, để con cùng làm ạ."
"Cứ ngồi đây cho bác."
"Cậu ấy có tay nghề rất được đấy mẹ ạ, để cậu ấy trổ tài đi."
Nhận được lời tán dương ấy của anh, Gulf ngượng đỏ hai má, mẹ Jung lại càng thêm thích hơn nên nhận lời để cậu cùng vào bếp. Quả nhiên tay nghề của cậu rất tốt, nhìn cách cậu dùng dao, rồi cách cậu cẩn thận rửa rau củ, mẹ Jung đã ưng lại càng thêm ưng hơn.
"Gulfie giỏi quá đi mất, chẳng bù cho thằng con của bác, hậu đậu hết chỗ nói."
"Mẹ à, mẹ chẳng giữ thể diện cho con gì cả."
"Im lặng mà dọn dẹp tủ lạnh đi, con đó, học hỏi Gulf đi."
Mẹ Jung mới mắng anh xong đã quay qua cậu cười hiền, khiến anh thực sự là ghen tị chết đi được. Nhân lúc mẹ đi qua nhà hàng xóm có chút công việc, anh lập tức sán lại gần cậu xì xèo.
"Cậu đó, chiếm hơi bị nhiều tình cảm của mẹ tôi rồi nhé. Nếu hôm nay tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà thì tôi sẽ đến ăn vạ cậu đó."
"Sao lại là do tôi? Anh thật xấu tính mà."
Cậu vừa đảo nồi canh hải sản vừa cười khổ.
"Biết vậy tôi chẳng nói với mẹ cậu nấu ăn giỏi như nào. Giờ mẹ tôi lại càng được đà khen cậu rồi mắng tôi."
"Sao anh biết tôi biết nấu ăn vậy Jung?"
"Ở một mình thì đương nhiên phải biết nấu ăn rồi, cậu nhìn tôi giống tên ngốc lắm à?"
"Tôi làm sao có thể nói là Mew tổng rất hay khen tay nghề của cậu đây. Nhắc tới anh ấy sẽ khiến cậu đau lòng, Gulf à.."
"Giống! Giống lắm! Jung, con dám nhân lúc mẹ đi vắng bắt nạt Gulf sao? Ra ngoài phòng khách dọn dẹp ngay! Ra ngoài ra ngoài!!"
Chẳng biết mẹ Jung về lúc nào, một mực nói anh bắt nạt cậu rồi đuổi anh ra phòng khách lau dọn, cậu thì chỉ biết đứng cười, một nụ cười thật tươi, không một chút giả dối, không một chút gượng ép. Cả một buổi chiều tối trong bếp chỉ toàn tiếng cười, đôi khi còn có cả tiếng mẹ Jung mắng Jung hậu đậu nữa.
Thức ăn được dọn ra bàn cũng là lúc ba Jung đi làm về. Cả nhà 4 người vui vẻ ngồi vào mâm, bữa cơm ngon lành cùng không khí ấm áp thực sự trông đến là hạnh phúc.
"Còn trẻ vậy đã được làm thư kí riêng cho tổng tài rồi, tài nấu nướng còn khéo nữa, con đúng là một đứa nhóc tài giỏi."
"Giá như thằng con trai bác được như con thì bác có phải được nhờ không."
"Không có đâu ạ, anh Jung cũng rất tốt và được việc mà bác."
"Ôi con không phải nói đỡ cho nó làm cái gì cả. Nào, ăn đi ăn đi, bác gắp cho con nhé."
Hết mẹ rồi đến cả ba, Jung cứng họng nhìn đấng sinh thành của mình cưng nụng Gulf, trong lòng tự hỏi có phải mình đã trở thành người thừa rồi hay không.
Ngược lại với cái mặt bí xị của anh, cậu liên tục cười ngượng, bố mẹ Jung rất quý cậu, cứ khen cậu mãi thôi, thậm chí còn gắp thức ăn cho cậu liên tục khiến cậu mấy lần liền phải gắp qua bát của anh cầu cứu. Giữa tiết trời cuối năm lạnh giá, có một căn hộ nhỏ, có bốn con người nọ, quây quần bên bàn ăn đầy ấm áp.

"Đưa Gulf về cận thận đấy nhé, thằng bé mà bị làm sao thì con ngủ ngoài đường đi."
Mẹ Jung vừa dúi vào tay Gulf một túi bánh quy bà tự làm vừa liếc xéo cậu con trai ruột của mình. Ba Jung cũng dặn dò hai bạn trẻ đôi ba câu rồi cùng mẹ Jung quay trở về căn hộ. Trên đường đưa cậu về, anh than ngắn thở dài kêu khổ khiến cậu ngồi bên cạnh không khỏi bật cười.
"Cậu có muốn đi ngắm cảnh một chút không? Sắp tới lúc bắn pháo hoa năm mới rồi."
Gulf nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu, anh lập tức chuyển hướng lái tới công viên bên bờ sông Hàn. Dừng lại mua thêm hai ly cà phê ấm, cậu và anh đỗ xe tại một bãi cỏ trống gần bờ sông, nơi anh nói là có thể ngắm được pháo hoa rất đẹp.
Jung nhẹ nhàng ngồi lên nắp mui xe, đưa ly cà phê lên nhâm nhi rồi thở ra một hơi thật thỏa mãn. Gulf cũng bắt chước làm theo, cả hai nhìn nhau cười, thật vui vẻ.
"Sắp rồi đó Gulf à, cùng tôi đếm ngược đi nào."
"Đếm ngược sao?"
"Đúng rồi, còn có 30 giây thôi. Ngay khi đếm xong, pháo hoa bắn một cái là cậu phải ước ngay nhé. Mẹ tôi nói làm vậy thì ước muốn của cậu nhất định sẽ thành thật."
"Haha, được rồi tin anh."
"10"
"9"
"8"
"7"
"6"
"5"
"4"
"3"
"2"
"1"
"Chúc mừng năm mới!!!!!!"
"Ước ước ước!! Ước đi ước đi."
Thấy anh thúc giục mình như vậy, cậu cũng chắp hai tay lại, nắm thật chặt, đôi mắt long lanh nhắm nghiền lại, trong lòng lập tức hiện lên thật nhiều dáng hình.
"Chúc ba mẹ luôn khỏe mạnh, hạnh phúc, an yên. Chúc cho hai người luôn thật vui vẻ, Gulf sẽ sớm về với hai người, con sẽ không để ba mẹ phải chịu khổ nữa, con sẽ báo hiếu với ba mẹ. Chờ con, con yêu ba mẹ."
Gulf Kanawut chậm rãi mở mắt, cùng anh ngắm nhìn pháo hoa đang nổ tung rực rỡ trên nền trời đen kịt, đôi môi khẽ nhoẻn lên một nụ cười buồn đến đau lòng. Đôi mắt long lanh cùng đôi mi khẽ khàng rũ xuống, trong tận sâu trái tim đang đập từng nhịp thật chậm kia khẽ hiện lên một bóng hình mà cậu dường như chẳng thể quên.
"Chúc anh...hạnh phúc..."
"Chúc mừng năm mới, Mew Suppasit."
#KyoKyoLoveMewGulf


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net