Chương 31: Bên trong quần cậu ấy dám không mặc gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao bây giờ?"

Jungkook có chút mờ mịt lặp lại lời của anh.

Dáng vẻ ngây thơ vô tội đó, khơi dậy ham muốn chinh phục của anh.

"Hội trưởng." Giọng nói cậu mang theo sợ hãi, mềm mại như chú thỏ nhỏ.

Không có câu trả lời, bởi vì ngay sau đó môi cậu đã bị lấp kín.

Cái lưỡi ngang ngược của anh lướt từ nướu răng đến sườn miệng, mang đến sự tê dại kích thích khoang miệng của cậu tiết ra nước bọt.

Taehyung dụ dỗ cậu: "Hé miệng ra."

Cậu ngoan ngoãn mở miệng ra, cái lưỡi nóng ẩm ướt của anh xông vào, giống như gió lốc cuốn lấy lưỡi nhỏ thơm mềm của cậu, liếm láp vòng quanh, tiếng nước chậc chậc vang lên.

Miệng cậu bị ép mở ra hết mức có thể, nước bọt từ trong chảy ra ngoài theo khóe miệng, Jungkook chỉ có thể kêu ư ư a a.

Áo vải cotton cũng bị anh đẩy lên, để lộ ra hai nụ hoa dựng thẳng đang run rẩy.

Ngực của cậu được anh nghiêng đầu ngậm lấy, đồng thời đưa lưỡi liếm vòng quanh nụ hoa.

Một bàn tay xoa nhéo nụ hồng còn lại, tùy tiện vuốt ve phần ngực săn chắc.

Mà bàn tay khác không rảnh rỗi, nắm lấy cẳng chân bóng loáng của cậu, vuốt ve từ dưới lên trên.

Jungkook chịu không được đề lấy bả vai anh.

Đôi chân thon dài trắng nõn của cậu lộ ra trong bóng tối.

Hốc mắt Taehyung bùng lên ngọn lửa không tên, đưa tay đi vào trong quần của cậu.

Cách lớp vải, anh dán bàn tay mình lên cậu bé của cậu, chà sát lên xuống.

Đáy mắt Taehyung càng thêm rực lửa, tay anh vừa mới chạm vào dây thắt lưng của mình thì di động trong túi quần vang lên.

Một thân lửa nóng cũng lập tức tan đi vài phần, anh lấy điện thoại ra, im lặng vài giây rồi nhận máy.

"Hội trưởng, anh đi đâu rồi? Chuẩn bị đổi địa điểm." Hội trưởng thể dục lớn giọng đến nỗi Jungkook cũng nghe thấy.

Taehyung chờ bên kia nói xong, đáp lại rồi mới tắt máy.

Anh cất di động, sửa soạn đàng hoàng lại cho cậu: "Nghỉ một chút, chúng ta đi tụ tập."

Hai người sau khi đi ra ngoài, Jungkook do dự nói: "Hội trưởng, em muốn đi toilet, anh về phòng trước đi."

Taehyung nhìn qua cũng hiểu cậu đây là không muốn người khác biết chuyện bọn họ bên nhau, rạch ròi như vậy, dường như cậu không muốn có chút quan hệ nào liên quan đến mình.

Nhận ra điều này, trong lòng Taehyung có vài phần không vui.

"Anh ở bên ngoài đợi em." Lời nói không cho phép cậu từ chối.

Jungkook muốn nói không cần nhưng sắc mặt của anh lạnh lùng như vậy, cậu ngây người, không lẽ hội trưởng đang tức giận? Nhưng tại sao chứ?

Cậu không thể làm gì khác hơn đành phải đi vào toilet.

Thật sự Jungkook rất sợ bị người khác biết, càng đông người thì càng nhiều chuyện, nhưng quan trọng là....

Quần lót của cậu ướt đến thảm thương, mới đi vài bước, hai bên đùi liền có cảm giác dính dính mà... Cậu bé của cậu cũng hơi nhô lên rồi!

Cậu cởi quần lót ra nhìn, vì Jungkook mặc quần short khá rộng nên thứ hơi nhô lên này thì xem ra cũng có thể giấu được, nhưng quần lót thì thật sự không thể mặc được nữa, Jungkook ôm mặt, vậy phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến hội trưởng còn đợi bên ngoài, đầu cậu như nóng lên, nhanh chóng nhét cái quần nhỏ đó vào trong túi quần, hai tay nắm chặt đi ra ngoài.

Taehyung thấy cậu đi ra, tay đút túi quần đi thẳng về phía trước, tạo khoảng cách hai bước chân với cậu.

Nếu cậu muốn tạo khoảng cách, vậy thì anh sẽ chiều ý cậu.

Jungkook nhìn bóng dáng hờ hững phía trước, bĩu môi, vẻ mặt có chút mất mát.

Bởi vì nhiều người, nên hội học sinh bao phòng lớn, chia theo bộ môn, hai ba người cùng bộ môn, quan hệ tốt thì cùng ngồi chung, còn chủ tịch và đoàn ủy thì chia nhau ra ngồi các nơi.

Trong sự mời gọi đông đảo, Taehyung đi đến chỗ bộ môn văn nghệ và tuyên truyền.

Hwang Eun Na dưới ánh mắt xem thường của mọi người, xởi lởi mời Taehyung hát một bài.

Nhưng với một câu "Tôi không biết hát" là Taehyung đã đuổi được cô ta.

Hwang Eun Na nhìn anh cười quyến rũ: "Tôi đây bêu xấu rồi."

Cô chọn một bài tình ca, ánh mắt không rời khỏi anh, bắt đầu cất lời hát.

Lời bài hát thật hay, tiếng ca động lòng người, làm người say mê. Jungkook ngồi một góc, nhìn hai người tương tác qua lại, trong lòng nghẹn một một hủ giấm chua. Vừa ghen tị, vừa xót xa.

Người ngồi cạnh Taehyung cảm giác trên người hội trưởng hình như được bao bọc một màn sương lạnh, chỉ cần đến gần một chút sẽ lập tức bị đông cứng.

Cmn, là ai đã chọc giận hội trưởng? Đúng là đồ không sợ chết!

Taehyung tìm kiếm bóng dáng của Jungkook trong đám người, mãi đến khi tầm mắt dừng lại ở ghế hơi xéo đối diện lối đi.

Cậu vẫn thích yên tĩnh ở chốn đông người như vậy.

Ánh mắt Taehyung ẩn chứa dịu dàng, khí lạnh trên người cũng nhạt đi chút ít.

Không còn lạnh như vậy nữa, người chung quanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khí chợt thay đổi, như đọng lại.

Ánh mắt Taehyung chăm chăm nhìn hai đùi của cậu.

Mới khi nãy hộp khăn giấy trên bàn rơi xuống đất, cậu cuống quýt xoay người nhặt, ống quần ngắn theo động tác của cậu vô tình để lộ nơi riêng tư trống trãi kia ra trước mắt anh. Khu rừng rậm rạp mượt mà cùng ghế lỗ tối màu hòa với nhau, nhưng vòi voi hồng hồng cùng với bắp đùi trắng nõn của cậu lại vô cùng chói mắt.

Bên trong quần, cậu dám không mặc gì.

Cậu lấy điện thoại ra, trên màn hình có một tin nhắn.

Hội trưởng: Ra ngoài, đến cửa cầu thang lầu hai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net