Chương 38: Dịu dàng dành riêng cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết tự học của năm nhất đã bắt đầu.

Jungkook và Kim Sa Ra đứng trước phòng học số 1 khoa nhân văn, Sa Ra gõ cửa, sau đó đi vào.

Phòng học vốn dĩ yên tĩnh, dường như có người hít sâu một hơi, sau đó hét ồ lên.

"Woaaaa! Mấy em khóa dưới đúng chuẩn tuyệt cú mèo, đẹp như vậy ai chịu cho nổi đâyyy."

"Học khoa chúng ta sao? Ha?"

Trợ giảng đứng ở phía sau lên tiếng: "Yên lặng, đây là hai tiền bối ở câu lạc bộ giải trí văn nghệ thuộc hội học sinh, các cô cậu ngoan ngoãn nghe người ta nói, đừng làm loạn."

Ồn ào lắng xuống, bất quá hơn mười đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía bục giảng.

Jungkook và Sa Ra thường xuyên biểu diễn trên sân khấu, ứng phó với những trường hợp nhỏ này hoàn toàn không thành vấn đề.

Kim Sa Ra lập tức tiến hành giới thiệu về câu lạc bộ, Jungkook đi xuống dưới phân phát tài liệu.

Jungkook đi đến hai bàn cuối, có một chân người đưa ra, chặn đường đi của cậu.

Cậu đứng yên, theo chân nhìn người.

Đối phương là một người tóc đinh, mặt đen như than, có điều, đôi mắt đào hoa kia rất đẹp.

"Đàn anh, anh tên gì, học khoa nào?" Mí mắt nheo nheo, giọng nói nhẹ nhàng, không làm người ta nhận ra được sự hư hỏng bên trong.

Mắt đào hoa vừa dứt lời, khắp nơi đều hưng phấn huýt sáo ầm ĩ.

Đùa giỡn như vậy, cũng không làm Jungkook biến sắc, trong mắt cậu, đây là đứa trẻ nhàm chán, cậu đem tài liệu để trên bàn cậu ta, cười cười nói: "Nếu cậu vào câu lạc bộ giải trí văn nghệ, tự nhiên cậu sẽ biết."

Mắt đào hoa nhìn cậu nâng chân bước qua chân mình, tiếp tục phát tài liệu, đáy mắt hiện lên hứng thú.

Khi trao đổi vấn đề, mắt đào hoa lười biếng giơ tay lên xin phát biểu ý kiến.
Jungkook cảm giác cậu ta sẽ không hỏi cái vấn đề đứng đắn gì, quả nhiên....

Cậu ta cười xếch miệng hỏi: "Đàn anh, anh để ý "tình yêu tiền bối-hậu bối" sao?"

Âm thanh đập bàn, huýt sáo vang lên khắp phòng, trước ánh mắt bao người, Jungkook chỉ cảm thấy xấu hổ và tức giận, người này quả thật vô vị.

Ra khỏi lớp thứ nhất, Kim Sa Ra đồng cảm nói: "Kookie, cậu không sao chứ?

Jungkook lắc đầu.

"Người kia, tớ nghe mọi người gọi là Do Yoon Wook, cậu ta chính là người tự biên tự diễn đàn hát ở kỳ huấn luyện quân sự, lập tức nổi tiếng ở khoa nhân văn, người này còn có biệt hiệu là hoàng tử thiên tài âm nhạc, không chỉ có đàn piano cấp mười, mà còn biết kéo đàn violon, tuổi trẻ nhưng tài hoa hơn người, thật sự rất lợi hại." Kim Sa Ra cảm thán.

Hoàng tử piano? Jungkook cảm thấy gọi piano đen còn tương đối chính xác hơn.

Kim Sa Ra thấy cậu không có hứng thú, nên cũng không nói nữa.

...

Reng reng reng ! Tiếng chuông tan học vang lên.

Jungkook rời khỏi khu dạy học, thì điện thoại lập tức thông báo có tin nhắn đến.

Là hội trưởng.

Cậu bấm xem tin nhắn, vô tình đọc lại tin nhắn cũ anh hẹn cậu lên tầng trên nơi hát karaoke hôm trước. 

Bất giác, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh hai người gắn bó bên nhau triền miên, nơi riêng tư đột nhiên bắt đầu thấy cưng cứng.

Cậu bừng tỉnh, trên mặt lại nóng lên, nhất định là do cậu quá biến thái rồi!

Tiếng điện thoại inh ỏi kéo cậu trở về thực tại, xem ra người bên kia đã chờ đợi quá lâu.

Cậu luống cuống nhận máy: "Alo. Hội trưởng."

"Đang nghĩ gì mà ngẩn người thế?" Ý cười trầm thấp từ bên kia điện thoại truyền đến, dễ nghe vô cùng.

Lần này Jungkook phản ứng rất nhanh, "Sao hội trưởng biết em đang ngẩn người?"

"Nhìn sang bên trái đi."

Cậu theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh đèn đường có một bóng dáng cao lớn, dưới ánh đèn, quanh thân thể anh hiện lên một lớp ánh sáng trắng nhạt, dáng vẻ tựa thánh thần không thể xâm phạm.

Xa như vây.

Taehyung bỏ điện thoại vào túi, đi về phía cậu.

"Lại đang ngẩn người nghĩ gì đó?"

Trước mắt có một bàn tay huơ huơ qua lại, Jungkook mới hoàn hồn.

Anh mặc sơ mi trắng quần tây đen đứng trước mặt cậu, đôi mắt trong trẻo, hiện ra vài phần quan tâm.

Cậu cảm thấy, khoảng cách hai người lập tức biến mất, không khỏi vui vẻ: "Vừa rồi nhìn hội trưởng giống như từ trong tranh đi ra, em thấy mà ngây cả người."

Taehyung nhướng mày: "Lớn gan nhỉ, dám trêu anh?"

Lời này của anh làm cho Jungkook ngây người.

Lá gan của cậu khi nào lại lớn đến vậy, mấy lời thế này đều dám nói với hội trưởng?
Đổi lại trước đây, cậu ở trước mặt hội trưởng, tay chân sẽ luống cuống không biết làm gì.

Cậu còn chưa nghĩ ra, người đã đi trước một bước, cậu cũng nhanh chóng đuổi theo.

"Anh, sao lại đến đây? Anh đi kiểm tra sao?"

"Những việc này bộ phận bên dưới cũng có thể làm tốt, không cần anh phải theo dõi thường xuyên, anh đến đây là..."

Jungkook đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên thấy anh cười cười: "Là bởi vì có người nhắn lại với anh, nói cậu trai nào đó lần đầu tiên từ chối người khác rất vui vẻ, cho nên anh đến chúc mừng cậu ấy."

Jungkook trợn tròn đôi mắt, sau khi cậu từ chối nhóm người Ye Bin, là có người không chịu được chạy đến nói cho anh biết, sau khi đi các lớp tuyên truyền cậu cũng đem chuyện này ném đi mất, không ngờ anh lại cố ý đến đây, trong lòng cậu thật sự rất cảm động.
"Hội trưởng, cảm ơn anh." Hốc mắt cậu ươn ướt.

Taehyung xoa xoa đầu cậu "Đây chính là kết quả cố gắng của em, anh vui cho em."

Jungkook nhanh chóng đáp lại bằng nụ cười tươi sáng.

Cậu không nhận ra, hội trưởng cao lãnh ít nói trước đây, ở trước mặt cậu sẽ cười, sẽ thay đổi cảm xúc, cũng sẽ nói nhiều hơn, không phải là những câu nhạt nhẽo đuổi người đi.

Hai người ra khỏi khu học tập, Jungkook nhận ra hướng hai người đi không phải về khu sinh hoạt: "Hội trưởng, chúng ta đi đâu?"

"Đi chúc mừng cho em."

Jungkook kinh ngạc, không khỏi nghiêng đầu nhìn anh, sườn mặt đẹp hoàn hảo tựa điêu khắc, thần sắc hờ hững, khi không cười, hơi thở đầy ẩn ý "người sống chớ đến gần", nhưng cậu biết, anh bên ngoài lạnh nhạt nhưng trái tim lại rất dịu dàng.

Nhưng cậu lại không biết rằng trái tim này cũng chỉ dịu dàng với mỗi mình cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net