Chương 57: Tiểu hoàng tử và chàng kị sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi lâu, cậu ngồi trên bàn học, anh đứng trước mặt giúp cậu sửa sang lại quần áo.

Cậu thất thần nhìn anh, mi đen dày, môi mỏng, ngũ quan rõ ràng, da thịt trắng mịn, trên mặt luôn lộ vẻ lạnh lùng, ưu nhã, đây là người mà bao nhiêu trái tim ái mộ nhưng lại không thể nào với tới được.

Nhưng ngay trước mắt, anh đang thành thạo chỉnh quần lót cho cậu, khóe môi chứa đựng nụ cười thỏa mãn, giống như pháo hoa nở rộ như mây.

Trước đây cậu cảm thấy, bản thân mình với anh còn tồn tại một khoảng cách không thể nào vượt qua, cho dù hai người đã làm nhiều chuyện thân mật như vậy, nhưng bây giờ, anh từng bước đến gần, chủ động phá tan đi rào cản trong lòng cậu, anh đối với người khác là lạnh nhạt xa cách, nhưng lại đặc biệt nhiệt tình như lửa với cậu, bởi vì đặc biệt, nên khi tự mình đã trải nghiệm, cậu biết cậu là duy nhất với anh. Cậu thật sự hiểu được sự tồn tại của anh và cậu cũng thật sự đã cùng anh ở bên nhau.

Taehyung nhận ra cậu đang nhìn chăm chú, động tác trên tay cũng không dừng lại, lần lượt mặc quần nhỏ và quần lớn vào cho cậu, rồi mới ngẩng đầu, nhìn cậu cười đầy dịu dàng hỏi: "Đối với thể lực của anh, em có hài lòng không?"

Thì ra là anh còn nhớ chuyện này, quả nhiên không thể tùy tiện nghi ngờ Kim Taehyung được, bằng không cho dù anh rộng lượng đến mấy cũng muốn ra sức hơn nữa đối với cậu.

Jungkook thất thần, khiến anh hiểu lầm là cậu chưa hài lòng, nhíu mày lại, ra vẻ như đang cởi áo sơ mi ra: "Vậy chúng ta lại làm lần nữa."

Jungkook run lập cập, vội vàng ôm tay anh, gật đầu như giã tỏi: "Hài lòng, hài lòng, vô cùng hài lòng, hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn nữa."

Dứt lời, trong phòng học vang lên tiếng haha, cậu ngơ ngác, thấy anh đang cười, mặt anh dính lên chóp mũi của cậu nói: "Vậy lần sau, có muốn tự mình thỏa mãn anh không?"

Taehyung ôm eo cậu kéo đến gần ngực mình hơn: "Nói thế nào nhỉ? Không ra sức, người sẽ càng hưởng thụ."

Jungkook chớp chớp đôi mắt, mới vừa nghe thì không hiểu, chờ đến khi anh lùi ra, mang theo vẻ không tin là cậu hiểu được, cậu mới bỗng nhiên hiểu ra, gương mặt bèn đỏ ửng, ai nói là cậu không ra sức, cậu lại không có nằm không hưởng thụ! Nếu mà cậu không ra sức, eo cậu sao lại đau đến thế?

Taehyung vô duyên vô cớ bị cậu tức giận trừng mắt vài lần, mới dở khóc dở cười, hôn lên gương mặt cậu: "Còn muốn đi dạo nữa không?"
Jungkook nhìn nhìn bộ dạng thanh thản của anh, lại nhìn lại chính mình, một dạng mềm oặt như bông, ngồi liệt trên bàn, trong đầu liền lóe sáng, thì ra anh mang cậu đến trường học chính là để làm việc này, từ đầu đã không có tính sẽ đưa cậu đi dạo vườn trường, người này ngay từ đầu cũng không có ý tốt gì, cậu hừ một tiếng "Đi! Đương nhiên là tiếp tục."

Nói rồi cậu ra lệnh: "Anh quay lưng qua đây."

Taehyung nheo mi mắt, nhưng ăn uống rồi tâm tình cũng tốt hơn, liền thuận theo ý cậu quay người đưa lưng đến.

Bỗng nhiên trên cổ xuất hiện một đôi tay mảnh khảnh, người ngồi ở trên bàn nhảy dựng lên, ôm lấy anh, anh theo bản năng vòng tay xuyên qua khuỷu chân nâng cậu lên.

Cậu đột nhiên tùy hứng đáng yêu như vậy, làm Taehyung nhếch môi cười.

Chỉ có sự tin cậy, mới có thể không e dè gì chơi trò tính tình trẻ con, cũng chứng minh bản thân mình đã chiếm được vị trí rất lớn trong lòng cậu rồi.
"Vậy hôm nay, anh liều mình đi cùng tiểu hoàng tử."

Jungkook ôm chặt cổ anh, cười đến xán lạn: "Vậy nhanh lên nào, kỵ sĩ của em."

Ngày hôm nay, Taehyung cõng cậu từng bước chân đi qua vườn trường mà mình đã học qua, đi vào con đường nhỏ, hành lang đầy cây lá, vết sơn loang lỗ sau khi những tờ rơi bị gỡ xuống, cành liễu lả lướt, dập dờn.

Anh học ba năm trung học, chuyện có thể nhớ cũng không có gì đáng nói, dọc đường đi đều nghe được tiếng ríu rít kể chuyện xưa của cậu.

Nhớ đến chuyện cuối cùng, cậu đặt cằm lên vai anh nhìn cây ngô đồng xanh biếc, có chút buồn bã nói: "Đều đã qua rồi, những người đó cuối cùng cũng không gặp lại, hội trưởng em có chút buồn buồn."

Taehyung nói: "Trưởng thành chính là như vậy, có được thì cũng sẽ mất đi, không có ai sẽ dừng lại một chỗ, người khác làm cho cuộc sống của chúng ta phong phú hơn, chúng ta cũng là một cảnh đẹp trong đời họ, không cần thấy tiếc, người đi sớm muộn cũng phải đi, người ở lại thì bất kể ra sao cũng sẽ ở lại, điều chúng ta có thể làm chính là, không thể phụ lòng một ai đó, không cần để lại hối tiếc."

Nghe những lời này, Jungkook đang trong mơ màng lại thoải mái ngập tràn hy vọng, cậu gật đầu thật mạnh, giọng nói vô thức mang theo ngưỡng mộ: "Hội trưởng, anh sao cái gì cũng biết thế, ngay cả chuyện đời người cũng chẳng chút áp lực, quả thật là quá lợi hại."

Taehyung đưa tay, chỉ chỉ vào mặt: "Cho nên?"

Jungkook thò đầu đến gần, hôn bẹp một cái: "Khen thưởng một cái."

Chàng thanh niên trên lưng cõng một cậu trai nhỏ, hoàng hôn đem hình ảnh của hai người kéo dài, gió nhẹ thổi bay góc áo sơ mi trắng, thổi loạn mái tóc đen nhánh của cậu trai, trở thành hình ảnh đẹp nhất nơi vườn trường.

Ban đêm, nhà không ánh đèn, trong bóng tối, vang lên tiếng rên rỉ nũng nịu ngọt ngấy của người nhỏ cùng tiếng thở dốc nặng nề của người lớn.

Ánh đèn đường chập chờn bên ngoài chiếu vào trong, đều có thể nhìn thấy trên sàn nhà có hai bóng dáng đang chồng lên nhau mờ ảo.

Jungkook bị dục vọng của anh làm cho cả người đầy mồ hôi, cậu giữ chặt cánh tay anh, phát hiện anh cũng cả người dính dấp.

"Bỏ qua cho em, bỏ qua cho em..." Cả người tê dại, cao trào lần này đến lần khác thay phiên nhau ập đến, giọng nói của cậu đứt quãng mơ hồ không rõ ràng.

Taehyung  lúc sáng "ăn uống" chưa đủ no, mới chỉ một lần ở phòng học sao có thể làm anh thỏa mãn.

Ăn cơm chiều xong, cậu tính sẽ đi ngủ, lại bị anh kéo đi tắm chung, trong bồn tắm một lần, sàn nhà một lần, sô pha một lần, cậu cảm giác được linh hồn và thân thể mình tan rã từng phần.

Jungkook về sau sẽ không dám tùy tiện nghi ngờ thể lực của anh.

Cậu không biết được rằng, thanh niên mới được ăn thịt, tuổi trẻ khí thịnh, ham muốn đầy người, muốn sao cũng không đủ, sao có thể mới ăn đã thấy no?

Cũng may, cậu có nhiều năm học múa, cơ thể dẻo dai, anh mới dám lớn gan mà đem cậu lột sạch, ăn sạch hết vào bụng.

Anh nhắm mắt tràn ra tiếng thở dốc trầm khàn, đè cậu xuống hết lần này đến lần khác cắm vào nơi sâu nhất trong cậu.

Vừa mới bắt đầu, cậu còn có sức kêu to, đến lúc sau hoàn toàn chỉ còn lại tiếng rên rỉ nho nhỏ, nát vụn.

Đêm rất dài, chúng ta cùng nhau trầm luân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net