Chương 58: Bí mật của Taehyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả sau một đêm tiêu hao thể lực quá mức, chính là ngủ đến quên trời quên đất, thức dậy thì đã 12 giờ trưa.

Jungkook chống tay ngồi dậy, thân thể nặng như chì, ngay cả nhấc chân cũng mất nửa ngày.

Chăn nhung từ trên vai chảy xuống, lộ ra dấu vết hồng hồng loang lổ trên người, có dấu ngón tay anh bóp, có dấu anh mút vào để lại, tối hôm qua anh hình như rất thích nụ hoa trên ngực của cậu, mút rất lâu, đến bây giờ nơi đó vẫn còn sưng to, còn đùi trong thì một mảng lớn đều là dấu răng anh để lại, chỉ động đậy một chút, thì giữa hai chân đã bủn rủn không chịu được.

Ngay lập tức, ký ức đêm qua lại tràn về, nhớ lại tối qua anh dụ dỗ cậu nói những lời cợt nhã, cậu xấu hổ muốn đào cái lỗ chui vào, cảm thấy quá xấu hổ!

Nếu cậu không nói, anh sẽ không cho cậu, lúc ấy, cậu đã bị anh làm cho nửa vời rồi, miệng nhỏ ngứa ngáy chịu không nổi, đầu nóng lên chỉ có thể nghe theo lời anh.

Người này, quá hư hỏng rồi!

...

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ trung thu, hai người còn chưa đến cổng trường, trên đường cũng đã nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh, ngày hôm qua vườn trường trống không hôm nay lại phấn chấn đầy sức sống.

Có Taehyung ở đây, Jungkook lại một lần nữa thuận lợi đi vào trường.

Jungkook đi trước, cậu phấn khích háo hức chạy nhảy khắp nơi, Taehyung theo sau, anh nhìn bóng dáng của cậu, nắm tay để trên môi khẽ cười, từ phía sau chạy đến, ôm lấy eo cậu.

"Anh làm gì đó? Nhiều người đang ở đây lắm!" Nói rồi cậu hoảng hốt muốn đẩy tay anh ra.

"Anh ôm người yêu của anh, chẳng lẽ không được?" Anh nói, cánh tay anh ôm cậu càng chặt hơn.

Người này, khi nào mà da mặt lại dày đến như vậy?

Bên cạnh có mấy bạn học sinh ồn ào đi qua, ngắm nhìn hai người họ, Jungkook thật muốn đem mặt mình chôn trong lòng anh, cảm thấy thật xấu hổ.
Vào sân thể dục, nhóm người hiệu trưởng đi lên sân khấu trước, học sinh cuối cấp lục tục rất có kỷ luật tiến lên bày ghế nhỏ sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.

Sân thể dục yên tĩnh lập tức ồn ào náo nhiệt hẳn, Jungkook và Taehyung đứng sau khung bóng rổ, nhìn từng người mang đầy hơi thở thanh xuân dào dạt, cậu không khỏi hoài niệm.

Lúc này cậu nhớ đến một chuyện, nhìn người bên cạnh hai tay trống trơn, bèn lo lắng hỏi: "Tài liệu diễn thuyết của anh đâu? Anh quên mang theo à?"

Người nào đó hai tay đút túi quần nói: "Anh không cần bản ghi chép, cứ lên mà phát huy là được."

Học bá đúng là khác người như vậy, Jungkook cảm khái đồng thời lại sùng bái anh hơn vài phần.

Nhìn ánh mắt to tròn lấp lánh của cậu, Taehyung bèn có suy nghĩ: " Lát nữa anh sẽ lên sân khấu, có chút hồi hộp, em có muốn cho anh một chút động lực hay không?"

Jungkook kêu lên một cái: "Ngay cả tài liệu anh còn không cần, thì khẩn trương là sao?"

Taehyung chớp mắt, ra vẻ đáng thương: "Có thể là nghĩ đến người mình thích đang đứng xem bên dưới, nên không khỏi hồi hộp."

Đột ngột bán manh, moe thế này là sao đây?

Jungkook bị anh nhìn như thế, trong lòng liền mềm mại như nước: "Vậy anh muốn em cho anh động lực thế nào?"

"Một cái lucky kiss."

"Ở đây hả?"

Jungkook nhìn quanh khắp nơi, đều là học sinh, như vậy sẽ dạy hư các bạn nhỏ đó!

"Theo anh."

Taehyung kéo cậu đến phía sau lối thoát hiểm tầng hai, cửa sổ không mở, nên có chút tối tăm, cậu vừa mới đứng vững, đã bị anh ôm eo đè lên tường, cậu hoảng hốt hô nhỏ một tiếng thì đã bị anh lấp kín miệng, đầu lưỡi ướŧ áŧ linh hoạt nhân cơ hội chui vào trong.

Mười phút sau, hai người mới đi ra ngoài.

Người đi đằng trước mang vẻ mặt thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, người đi sau anh, vội vội vàng vàng kiểm tra quần áo đã sửa sang ổn thỏa hay không, nhận thấy cổ áo có chút nhăn nhíu, cậu vừa oán giận trong lòng, hôn thì hôn đi còn sờ ngực cậu làm gì, vừa nhanh chóng vuốt phẳng.

Taehyung đi phía trước xoay người lại đứng trước mặt cậu, hai mắt cậu long lanh, cánh môi sưng đỏ đầy đặn, là tác phẩm anh vừa chà đạp một phen.

Anh có chút hài lòng nâng tay lên, ngón cái cọ quẹt nước bọt còn sót lại ở khóe miệng cậu:"Em ở đây chờ anh, anh sẽ đón em nhanh thôi."

Jungkook muốn khóc rồi, nghe sao cũng thấy như anh đang xem cậu là một đứa bé, không ở trong mắt anh là lạc mất, cậu thấy buổi hội thảo cũng sắp bắt đầu, vì muốn anh yên tâm cậu cười gật đầu: "Em sẽ chờ ở chỗ này đợi anh, một bước cũng không đi, chúc anh diễn thuyết thuận lợi."

"Ngoan."

Taehyung xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nam nữ sinh, đến khi anh lên sân khấu, bên dưới bàn rầm rì to nhỏ, có người còn lấy điện thoại chụp hình anh, thật giống như được gặp đại minh tinh vậy.

"Anh kia là ai vậy, đẹp trai ghê."

"Là thần tượng hay minh tinh nào sao? Nhưng sao trên mạng xã hội chưa từng thấy qua."

"Các cậu đúng là thiếu hiểu biết, đó là nhân vật truyền kỳ của trường chúng ta đấy, IQ lẫn giá trị nhan sắc đều cao, giải thưởng cả nước đều nằm trong tay anh ấy, năm đó các trường đại học trong nước đều mời anh ấy nhập học, thậm chí còn có trường đại học nổi tiếng nước ngoài gửi giấy mời nhưng anh ấy đã từ chối, không nhận lời trường nào cả, còn tự mình đi thi đại học như những người cùng lứa khác, rồi chọn trường đại học khoa học tự nhiên của tỉnh, đúng là thiên tài thường hay tùy hứng."
Nam sinh kia nói: "Trời ạ, ngầu thật!"

Nữ sinh thì: "A a a, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để ăn cơm, lại còn có tài, quả thật đúng là học bá trong phim thần tượng mà, muốn được làm quen với anh ấy quá."

Dường như Jungkook đều có thể nghe thấy hết những lời thì thầm của những bạn nhỏ này, cậu nhìn người đang ngồi song song với giáo viên trên sân khấu kia, sâu trong tận đáy lòng cảm thấy vô cùng tự hào về anh.

Khi người dẫn chương trình nói đã mời một đàn anh ưu tú cấp quốc gia đến, micro liền đưa đến tay Taehyung, anh đưa mắt nhìn bên dưới, đi thẳng vào vấn đề, không có rập khuôn nói bản thân mình trong quá khứ học tập như thế nào để đạt được kết quả hiện nay, cũng không có dạy thế nào, nỗ lực thế nào để thi được thành tích tốt, anh chỉ nói lên một ít chuyện đã trải qua ở trường đại học, lời nói không buồn chán, thú vị lại nhẹ nhàng, các bạn học sinh nghe rất nhập tâm, cư nhiên lại không có một ai buồn ngủ gật gù cả.
Jungkook cũng nghe thật nghiêm túc, mãi đến khi có người gọi: "Jungkook?"

Cậu quay đầu, vừa thấy người đến, vui mừng nhảy dựng lên: "Cô Ok Soo!"

Người đến mặc một chiếc váy chữ A, mái tóc lọn sóng dài rũ sau lưng, trang điểm nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã, đây đúng là cô giáo ngữ văn năm lớp 12 của Jungkook, cô Chil Ok Soo.

Năm đó nhận lớp của Jungkook, cô giáo này cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, cô đối xử với học sinh như bạn bè, mấy năm qua rồi, bây giờ cô ấy vẫn mang phong thái người cần học tập.

Chil Ok Soo nhìn Jungkook cười cười: "Cô không nhận nhầm người mà, đúng là em rồi."

Jungkook có chút kích động: "Không ngờ là còn có thể gặp được cô, thật tốt, cô bây giờ vẫn chủ nhiệm lớp 12 ạ?"

"Đúng vậy, lúc đầu không nghĩ sẽ nhận, nhưng người có kinh nghiệm thì không ai muốn nhận, cho nên cô đành nhận thôi." Chil Ok Soo nhún vai, giữa mày mang theo ý cười: "Còn em, hôm nay sao lại ở đây?"
"Em đi cùng bạn đến đây."

Chil Ok Soo trêu cậu: "Không phải là người yêu đó chứ?"

Jungkook đỏ mặt.

Chil Ok Soo à một tiếng: "Đã bị cô nói trúng rồi, là người nào, để cô kiểm tra giúp em."

Đột nhiên có cảm giác như đang đưa người yêu về ra mắt người lớn, Jungkook ngượng ngùng chỉ chỉ lên sân khấu: "Chính là người đang diễn thuyết kia ạ."

Chil Ok Soo nhìn Taehyung trên sân khấu, hơi bất ngờ một chút nhưng lại hiểu được sự tình bên trong: "Thì ra là thằng nhóc này, xem ra cậu ta cũng rất si tình."

Si tình?

Jungkook mơ hồ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net