Chương 59: Sẽ không có ngày đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy vẻ mặt đầy mờ mịt của Jungkook, Chil Ok Soo cũng vô cùng bất ngờ: "Em không biết hả? Năm em tốt nghiệp, cậu ta có đến tìm cô hỏi thăm tin tức về em."

Jungkook kinh ngạc, lắc đầu liên tục: "Em không nghe anh ấy nói, cô giáo, cô có thể nói cho em biết không, anh ấy hỏi gì về em?"

Chil Ok Soo một tay ôm khuỷu tay, một tay nâng cầm nhớ lại, "Để cô nhớ coi, hôm đó hình như là sau ngày lễ tốt nghiệp của mấy em, cô còn đang sắp xếp lại giáo án chuẩn bị rời trường, cậu ta đột nhiên đến văn phòng hỏi cô là em có phải là học sinh lớp cô không, nhóc này tuy rất đẹp trai nhưng cô cũng không phải là người có thể bị sắc đẹp mê muội, đương nhiên là phải hỏi vài câu mới có thể nói cho cậu ta biết, cho nên cô hỏi cậu ấy có quan hệ gì với em, sao lại đến tìm hiểu về em."

Jungkook nín thở, có chút khẩn trương chờ đợi.

Chil Ok Soo lại sa vào trong hồi ức: "Lúc ấy cậu ta im lặng một hồi, cô còn nghĩ cậu ta sẽ không nói gì, định đuổi người đi thì mới chịu mở miệng nói cho cô biết rằng mình không có quan hệ gì với em, nhưng đã biết đến em từ lâu, chỉ là không có cơ hội làm quen, nhiều năm trôi qua mới biết được em với cậu ấy học chung đại học, không ngờ lại bỏ lỡ ba năm."

Jungkook hoảng hốt, cái gì là đã biết cậu từ lâu?

Jungkook qua hồi lâu mới lẩm bẩm: "Em chưa khi nào nghe anh ấy nói đến chuyện này, em cũng không biết, trước khi học đại học, em cũng không có gặp anh ấy lần nào."

Chil Ok Soo cũng kinh ngạc: "Đúng là kỳ lạ, khi đó cô thấy cậu ta rất buồn, cho nên cô hơi mềm lòng hỏi cậu ấy muốn biết gì về em, nhưng cậu ấy suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nhờ cô tìm cho cậu ta một phần văn viết tay và mấy bài kiểm tra thường ngày của em."
Jungkook kêu lên một cái, có chút thẹn thùng nói: "Anh ấy muốn mấy thứ đó làm gì?"

Chil Ok Soo nhướn mày, cười nhạo cậu: "Có thể là nhìn vật nhớ người chăng, lấy nhiều năm kinh nghiệm tình trường của cô, cậu ấy tám phần đối với em là vừa gặp đã yêu, sau đó là yêu thầm, đáng tiếc là không biết em tên gì, sống ở đâu, nhiều năm sau lại nhận ra hai người cùng chung trường đại học, sau đó hối hận vì đã không tìm em sớm hơn, bỏ lỡ mất tình yêu thuở thanh xuân."

Mãi đến khi Chil Ok Soo bị một giáo viên khác gọi đi, Jungkook vẫn còn đắm chìm trong lời nói đầy bất ngờ kia của cô.

Nếu lời cô giáo nói là sự thật, vậy tại sao lần đầu gặp mặt nhau ở đại học anh lại không nói? Hơn nữa, hai người đã bên nhau lâu như vậy, anh cũng chưa từng lộ ra nửa câu?
Quan trọng nhất là anh đã gặp cậu khi nào? Mà đã gặp cậu ở đâu?

Một tràng vỗ tay vang lên cắt ngang suy nghĩ của Jungkook, cậu nhìn lên sân khấu, nhận thấy bài diễn thuyết đã kết thúc, ánh mắt còn đang tìm kiếm hình bóng của anh thì bờ vai đã bị người ôm lấy, là một mùi hương rất quen thuộc.

Jungkook nghiêng người nhìn sườn mặt đẹp như điêu khắc của anh, trong bụng cậu là một đống thắc mắc muốn hỏi, nhưng vừa định mở miệng thì có mấy nam nữ sinh chạy đến, cầm bút vở trong tay, vẻ mặt đầy sùng bái, hâm mộ nhìn anh.

"Đàn anh, đàn anh, em có thể xin anh cách thức để liên lạc không? Sau này trong học tập nếu có vấn đề, thì có thể nhờ anh chỉ bảo."

"Đàn anh, anh có thể ký trên cho em không?"

"Đàn anh, chúng ta có thể chụp chung một bức ảnh không?"

Sắc mặt Taehyung bình tĩnh như thường, lời ít ý nhiều trả lời: "Người yêu anh sẽ ghen, xin lỗi nhé."

Lời từ chối không hợp lý như thế, ngược lại khiến cho các nam nữ sinh hô to nhìn Jungkook, trong mắt tràn đầy ý cười trêu chọc: "Chúng em hiểu rồi." Sau đó nhanh chóng rời đi.

Xa xa còn truyền đến lời xôn xao bàn tán đầy hưng phấn của các học sinh đó.

"Đàn anh kia thật hạnh phúc quá! Nhìn ánh mắt tiền bối Kim kìa, thật là quá cưng anh ấy, tớ cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào như thế."

"Hai người đúng là giá trị nhan sắc cao, vì sao đã học giỏi hơn người rồi lại còn lớn lên lại đẹp như thế, tớ ăn giấm mà!"

Jungkook không khỏi nhéo anh một cái, ấm ức, giận hờn nói: "Anh nói bậy cái gì thế! Giờ tốt rồi, tất cả mọi người đều cho em là cái bình giấm chua rồi đó!"

Taehyung ôm vai cậu, nhỏ giọng cười cười: "Bình giấm chua cũng tốt mà, sau này lỗ tai anh sẽ được yên tĩnh."
Jungkook lại nhéo anh một cái: "Lại lấy em ra làm bia chắn."

Nói rồi, cậu không nhịn được bật cười, có người yêu lúc nào cũng tạo cho cậu cảm giác an toàn như vậy, cậu đúng thật là may mắn.

Taehyung khéo léo từ chối lời mời ăn cơm tối với lãnh đạo nhà trường, cũng bởi vì một câu nhớ mùi vị đồ ăn ngon trên phố ăn vặt gần trường học của ai đó, mà giờ phút này hai người đã đứng trước quán nhỏ bày la liệt đồ ăn.

Jungkook lén nhìn Taehyung một cái, anh là con cưng của trời chắc là ít khi đến mấy chỗ này, vừa rồi cậu chỉ tùy hứng bây giờ nhìn thấy những thứ này nọ hương thơm mê người rồi nhìn thấy mấy cái khay nhỏ nhìn không sạch sẽ gì cho lắm, nghĩ lại đến đồ dùng đắt tiền ở nhà anh, cậu có chút hối hận.

Lúc này Taehyung cúi đầu hỏi cậu: "Em muốn ăn gì?"

"Không ấy, mình không ăn ở chỗ này nha."

"Sao thế?"

"Em sợ anh ăn không quen."

Taehyung với ánh mắt kiên định nói: "Kookie, đồ em có thể ăn thì anh cũng có thể, anh không có tôn quý như em nghĩ đâu."

Jungkook bị anh làm cho ngẩn ngơ: "Được, được được."

Taehyung lúc này mới dịu xuống, nắm lấy tay cậu vừa đi vào bên trong vừa nói: "Anh không nghĩ là giữa hai chúng ta có giới hạn, anh và em không có gì khác nhau, anh cũng chỉ là người bình thường."

Anh nói những lời này làm Jungkook xúc động, khi còn nhỏ, mỗi năm cậu đều tham gia thi đấu mang giải quán quân trở về, bà con họ hàng luôn khen cậu có tài thiên phú, sau cũng sẽ giống như mẹ của cậu, cho nên không cho con nhà mình chơi lâu với cậu, vì sợ làm cậu chậm trễ việc tập múa, quá nhiều lời khen liền thành khó gần gũi, cậu thường chỉ có một mình ở trong phòng tập múa, nhìn anh chị em dưới nhà chơi đùa, ba mẹ nói cho cậu biết, thiên tài thì phải luôn cô đơn, nhưng cậu rất muốn nói với ba mẹ rằng, cậu không muốn làm thiên tài, cậu chỉ muốn làm đứa trẻ con bình thường là tốt rồi.
Cho nên, cậu đột nhiên lại có thể cảm kích anh vì sao lại nói như vậy.

Taehyung tự mình nghiêm túc chọn xiên đồ ăn, bàn tay đang nắm bỗng lơi ra, đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, giữa mày anh vừa nhíu, đáy mắt không khỏi nổi lên ý cười.

Jungkook lấy thân phận là người từng trải ra hướng dẫn, truyền thụ kinh nghiệm cho anh: "Chúng ta không cần lấy quá nhiều đồ ăn, nếu không chỉ cần ăn một món là đã no rồi, xiên que nên chọn là củ cải trắng, bắp ngọt, tàu hủ ky... Lấy mười xiên là được, ăn xong chúng ta còn có thể ăn bánh phở, một phần là đủ, sau đó mua bánh rán hoa, một phần có thể chia làm hai, sau đó còn có thịt gà cuốn, anh không biết, thịt gà ở đây cuốn bánh rán ăn rất là ngon, lên đại học rồi em còn chưa ăn được hương vị này, khó có khi về một lần em muốn ăn thật đã đời!"
Thấy người trước mắt cười vui vẻ giống như đứa bé,Taehyung cũng bị cậu lây nhiễm, đậm ý cười: "Được, đều nghe em hết."

Khi ông chủ chuẩn bị đưa xiên đồ ăn cho cậu, cậu mới đột nhiên do dự, hội trưởng có thể không để ý ăn nước miếng của mình không?

Nhưng mà đối phương đã cầm lấy xiên củ sen cắn một cái, đôi mắt tỏa sáng: "Cái này không tệ, em ăn thử một chút đi."

Nói rồi anh đưa xiên que đến bên miệng cậu, Jungkook tươi cười đầy mặt, cắn một miếng, hạnh phúc đến nheo cả hai mắt: "Ngon, ngon ạ."

Phố ăn vặt đồ ăn không dưới mấy chục món, hai người ăn từ đầu đường đến cuối phố, Jungkook có cảm giác no muốn bể cả bụng.

Cậu đảo mắt nhìn người bên cạnh, tay còn cần nửa cái bánh rán cậu ăn còn thừa, nửa que kẹo hồ lô mà cậu ăn không hết ném qua cho anh, anh cũng chịu thương chịu khó giải quyết hết cho cậu.
Cậu giang hai cánh tay, lao vào trong ngực anh, Taehyung sợ xiên tre làm cậu bị thương bèn nâng cánh tay lên, đã bị cậu ôm lấy eo.

Cậu dùng mặt cọ cọ ngực anh: "Anh đối với em thật là tốt."

"Anh không tốt với em, thì còn có thể tốt với ai?"

"Nhưng em sợ có một ngày anh cưng chiều em đến hư rồi lại không cần em, em đây nên làm sao?"

Taehyung ôm cậu lại, giọng nói mang theo sự kiên định hiếm thấy: "Sẽ không có ngày đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net