Chương 63: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jungkook thức dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu.

Cậu xoa xoa cái đầu đang còn choáng váng, nhớ đến lúc anh gần đi, hình như có nói là đi gặp giáo viên, sẽ không về sớm được, để cậu chơi một mình.

Cậu ngồi ở trên giường hồi lâu, mới đứng dậy đánh răng rửa mặt.

Trên bàn anh có chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cậu cầm lấy sữa đậu nành uống một ngụm, lại thấy chùm chìa khoá, trên đó còn móc một con thỏ nhỏ, bên cạnh còn có một giấy ghi chú.

Cho em chìa khoá dự phòng, em giữ cẩn thận.

Jungkook nắm chìa khoá trong ngực, cười giống như một đứa ngốc.

Này không phải đơn giản chỉ là một cái chìa khoá, là nói ra anh đồng ý chia sẻ không gian riêng tư của mình với cậu, gián tiếp cậu trở thành chủ nhân thứ hai ở đây.

Cậu ăn hết bữa sáng thật ngon lành, dọn dẹp bàn ăn, rồi đi vòng quanh phòng tiêu cơm.

Tuỳ ý đi vài bước, ánh mắt cậu đột nhiên bị hai bức ảnh trên bàn hấp dẫn.

Cậu đến gần, ngạc nhiên khi nhận ra người và cảnh chụp thật quen mắt.

Đây không phải là cậu, biểu diễn múa đương đại ở lễ tốt nghiệp cấp hai và cấp ba sao?

Sao anh lại có ảnh 6 năm với 3 năm trước của cậu?

Cậu cầm lấy ảnh chụp xem mặt sau, cả hai đều có chữ viết trên đó.

Lần đầu gặp em, em như tiểu thiên sứ sa vào mắt anh.

Lại gặp em lần nữa, anh vừa nhìn thấy đã nhận ra em, tiểu thiên sứ xinh đẹp.

Jungkook giật mình, đột nhiên cậu nhớ lại chuyện cô giáo Chil Ok Soo đã nói với cậu, hai việc xâu lại với nhau, cậu có một suy đoán.

Lần đầu anh nhìn thấy cậu là ở lễ tốt nghiệp cấp hai, lần thứ hai là tốt nghiệp cấp ba, cho nên lúc trước anh cũng không biết được cậu với anh học cùng trường, mới đi tìm cô giáo Chil Ok Soo tìm hiểu về cậu.
Nếu suy đoán này đúng, như vậy, trước khi cậu thích anh, anh cũng đã thích cậu?

Bên tai cậu vang lên lời cô giáo Chil Ok Soo trước khi đi đã nói.

"Kim Taehyung này, là học trò đắc ý nhất của trường chúng ta, cô biết cậu ta, còn nghe nói, cậu ta rất lãnh đạm, giống như mây trên trời, đẹp mắt lại xa vời, nhưng ngày đó, cậu ta xin cô thông tin về em, cũng giống như một đứa trẻ, cô nhìn ra được, cậu ta rất để ý đến em, lúc ôm bài tập của em rời đi, động tác đều mang theo trân trọng, lúc ấy cô còn nghĩ, lời đồn đãi có nhầm hay không, sau đó mỗi lần về trường, cậu ta đối với ai cũng lạnh nhạt, thế mới biết, thiên tài đối với người mình thích cũng đặc biệt như vậy, tiểu Kookie, cậu ta còn có thể tìm được em, cùng em ở bên nhau, hai đứa là có duyên, hơn nữa, cậu ta cũng rất cố chấp."
Jungkook ôm khung ảnh vào ngực, nước mắt tràn khoé mi.

Thì ra trong những năm tháng cô đơn của cậu đã có người âm thầm thương nhớ cậu.

Thì ra, những năm tháng ấy cậu chưa từng cô độc.

...

Khi Taehyung trở về, trong phòng không có bật đèn, một mảnh tối đen.

Anh nghi hoặc, cậu không có ở đây sao?

Anh duỗi tay sờ đến chốt cửa, định ấn khoá, thì đèn ngủ trên đầu giường đột nhiên sáng lên. Bức màn che chắn ánh sáng bên ngoài, trong phòng chỉ còn một khoảng ánh sáng trắng.

Trên giường có người ngồi, khoác chăn mỏng đưa lưng về phía anh.

"Kookie?"

Dứt lời, người trên giường buông chăn mỏng đang bao bọc cơ thể ra, lộ ra trang phục múa trắng tinh, đứng lên bằng tư thế cơ bản nhất của điệu múa đương đại, đôi tay chậm rãi nâng cao, giống như một chú chim bồ câu đầy cao ngạo.

Bước chân Taehyung khựng lại, đứng yên nơi huyền quan, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Hộp nhạc trên bàn tích tắc một tiếng, liền chuyển động, phát ra giai điệu ngọt ngào.

Cậu như rô bốt được mở chốt, chậm rãi xoay người, gương mặt trắng nõn, cùng ánh mắt linh động, mũi chân dẫm trên giường, bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.

Dường như anh đã quay lại 6 năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh cậu nhảy múa trên sân khấu.

Nghiêm túc, chuyên tâm, trên khuôn mặt nho nhỏ đầy kiên định.

Anh ở dưới sân khấu nhìn lên, lập tức khắc sâu dáng vẻ ấy của cậu vào tim.

Vô tình gặp mặt cũng là bỏ lỡ, là cuối năm cấp hai ấy hay là những năm cấp ba kia...

Nhưng trời cao đã ban cho anh hai điều hạnh phúc nhất, trong lòng anh còn có chút hốt hoảng và hoang mang.

Jungkook nhảy từ trên giường nhảy xuống, đi về phía anh, khi cách anh chừng một bước chân rồi dừng lại, nhón chân xoay tròn 360 độ, sau khi dừng lại, ngẩng cao cái cổ thon thả, nhảy vòng quanh anh.

Vốn cho là sẽ không còn gặp lại, nhưng trời cao rũ lòng thương, đã đưa Jungkook đến bên cạnh anh, cho anh cơ hội, đứng trước mặt cậu, quen cậu, hiểu cậu rồi yêu nhau.
Taehyung nhìn Jungkook, trái tim trống trãi lập tức được lấp đầy.

Giai điệu nhẹ nhàng, trên mặt Jungkook mang theo nụ cười tinh nghịch đáng yêu, vì anh mà nhảy múa.

Ánh mắt anh chăm chú, nhưng đầy dịu dàng, Jungkook cảm nhận được trong mắt anh là sự nhớ nhung và tình yêu, trong lòng cậu dâng lên một nỗi vui mừng hoà cùng hạnh phúc.

Lúc ấy, anh cũng xem cậu nhảy múa như thế này sao?

Jungkook xoay tròn trước mặt anh, làn váy lông chim khẽ lướt qua mu bàn tay Taehyung, ngưa ngứa, đen trắng giao nhau, tình thâm ý động.

Ánh mắt Taehyung dõi theo từng cử động của cậu, đôi ngươi đen nhánh toàn là hình ảnh của Jungkook, một giây cũng không rời.

Mãi đến khi tiếng nhạc dừng lại, cậu khom lưng cúi chào. Ngước nhìn lên cậu bắt gặp ánh mắt đầy thâm tình của người đối diện, hai người nhìn nhau mang theo hai trái tim hoà chung một nhịp đập.

6 năm trước, anh nhìn cậu với tư cách người thích cậu.

6 năm sau, anh nhìn cậu với tư cách người yêu cậu.

6 năm trước, cậu chưa hề biết đến anh.

6 năm sau, cậu cuối cùng cũng nhìn anh bằng ánh mắt "em yêu anh", với tư cách là vị hôn thê của anh.

Cảnh quay quay ra phía sau lưng Taehyung, trên tay anh là một hộp vải nhung màu đỏ, bên trong là chiếc nhẫn kim cương, phía trên là dòng chữ được khắc 'I Purple you'.

HOÀN.





[Mn thường thích dạng fic như nào zậy??]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net