Chương 79.Đã Quá Muộn Rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vòng qua sau lưng cô, kéo cô thẳng lưng lên, thấp giọng nói

- Hayoon, xin lỗi vì nói với em quá muộn. Anh yêu em!

Jeon Hayoon tượng mình vỡ tim rồi, xúc động, nghẹn ngào, uất ức, hạnh phúc hay khổ đau? Cô không biết chính xác cảm giác của mình là gì nhưng đó thực sự là lời cô muốn nghe, là lời cô muốn nghe từ sáu năm trước....

Sáu năm trước cô hèn mọn yêu hắn và cũng ngây thơ hy vọng rằng hắn cũng sẽ yêu cô, tin rằng có một ngày hắn cũng sẽ nói yêu cô như cô luôn nói yêu hắn. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không yêu cô...

Bây giờ hắn lại đến tìm cô và nói yêu cô.

Làm sao cô có thể tin?

Làm sao cô có can đảm để mà tiếp tục yêu hắn?

Làm sao cô có thể tha thứ?

Làm sao cô có thể trở về bên cạnh hắn?

Khi mà trái tim cô đã không còn chỗ nào lành lặn nữa.....

Nước mắt cô lã chã rơi xuống, tim cứ quặn thắt, cô nghẹn ngào nói

- Kim Taehyung, anh nói yêu tôi? Tình yêu của anh có thể kéo dài được bao lâu? Ba ngày, ba tuần hay ba tháng?

Kim Taehyung nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu, không do dự gì mà nói

- Anh không biết nhưng đã hơn sáu năm rồi, sáu năm qua, anh không thể ngừng yêu em. Hayoon, em cho anh một cơ hội nữa được không? Trở về bên anh được không?

Vừa nói hắn vừa cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Jeon Hayoon, khẩn thiết nhìn cô.

Jeon Hayoon ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn và rút tay về, uất nghẹn nói

- Kim Taehyung, đã quá muộn rồi! Chúng ta không thể nữa! Con ngốc năm đó yêu anh đã chết rồi.

Đã chết từ khoảnh khắc cô đau đớn ngã xuống và tuyệt vọng cầu xin hắn cứu Yoonhee rồi.....

Khi đã tổn thương quá nhiều thì sẽ không còn can đảm để yêu một lần nữa, càng không đủ can đảm để yêu chính người đã từng khiến mình tổn thương!

Đưa tay quệt sạch nước mắt, Jeon Hayoon định xoay người bước đi thì Kim Taehyung lại gọi

- Hayoon, em không còn yêu cũng không sao? Em không tha thứ cho anh cũng không sao? Anh cũng sẽ không buông tay em lần nữa.

Jeon Hayoon ngừng bước một lúc rồi cũng dứt khoát đi ra khỏi phòng làm việc. Kim Taehyung nhìn theo bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa phòng, một tay ôm chặt ngực trái, tay kia chống lên bàn làm việc, cả người cũng gục xuống đầy suy sụp.

Thật sự đã quá muộn rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net