Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, lúc Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường đi thử vai, hai chân vẫn còn hơi run.

Buổi tối hôm đó làm quá mạnh, sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy Nghiêm Hạo Tường mua đồ dùng sinh hoạt ân ái về với tinh thần muốn nghiên cứu xem "thương hiệu bôi trơn này mấy năm nay có tiến bộ không", hai người lại lăn giường một lần. Buổi tối tò mò không biết bao cao su cùng nhau mua về có phải hương dâu không, lăn giường lần thứ ba.

Cứ thế trong một tuần tiếp theo, Hạ Tuấn Lâm nằm liệt giường, còn tệ hơn cả di chứng lần đầu tiên bị giáo viên dạy ép cơ.

Ngược lại, Nghiêm Hạo Tường vui vẻ hầu hạ anh, một ngày ba bữa mang đến tận giường, tắm rửa cũng đi theo, giúp anh kì lưng, xoa sữa tắm, sấy tóc, còn có mặc quần áo.

Vốn dĩ Hạ Tuấn Lâm không có ý kiến, số lần họ khoả thân trước mặt nhau không thể đếm trên đầu ngón tay, cũng chẳng có gì ngượng nghịu. Tuy nhiên sau này nghĩ lại, mỗi lần họ ân ái, mình thì trần truồng như nhộng, còn Nghiêm Hạo Tường thì ngược lại, hoặc là mặc áo, hoặc là quần kéo xuống một nửa, chỉ lôi thứ đó ra là được.

Hạ Tuấn Lâm nhăn mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất bình.

Tối qua, nhân lúc Nghiêm Hạo Tường không chú ý khi đang sấy tóc cho anh, Hạ Tuấn Lâm đột ngột xoay người lại nhanh chóng kéo đồ ngủ của cậu xuống. Nghiêm Hạo Tường chậm một nhịp, lúc nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm, sợi dây đeo trên cổ đã bị móc vào ngón trỏ của anh.

"Đây là cái gì vậy?" Hạ Tuấn Lâm kéo sợi dây ra và sững sờ khi thấy hạt trân châu đỏ đã được gia công.

Hai ngày qua tiếp xúc da thịt thân mật nhưng không hề phát hiện trên người cậu có đeo một thứ như vậy.

Sáng hôm nay Nghiêm Hạo Tường phải ra ngoài, Hạ Tuấn Lâm ngọ nguậy nhổm dậy khỏi giường, nói: "Ở trong nhà nhiều mọc lông mất, anh muốn ra ngoài đi lại."

Vì thế Hạ Tuấn Lâm được Nghiêm Hạo Tường đưa đến nơi thử vai.

Mễ Khiết bị tắc đường, khi nhận được lệnh "mua một cốc trà sữa nóng" của Nghiêm Hạo Tường còn cảm thấy kì quái, xách cà phê và trà sữa vội vàng chạy vào phòng trang điểm, thấy Hạ Tuấn Lâm được bọc như quả bóng ngồi bên cạnh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ôm miệng như muốn khóc, xoay tại chỗ vài vòng, còn nhảy cẫng lên mấy lần.

Giao tình của Hạ Tuấn Lâm và Mễ Khiết không được tính là sâu sắc, cho nên không biết sự kích động của cô đến từ đâu, chào hỏi cô, cảm ơn trà sữa cô mang đến rồi cầm trên tay nhấp từng ngụm.

Nửa tiếng sau, Nghiêm Hạo Tường đi thử vai, Mễ Khiết kéo Hạ Tuấn Lâm đến bên, cẩn thận hỏi mấy năm qua anh sống thế nào. Hạ Tuấn Lâm nói rất tốt. Cô vừa nhẹ lòng vừa cảm thán chắp hai tay với nhau, trong miệng lẩm bẩm: "Cảm ơn trời đất, cảm ơn các vị Bồ Tát đã phù hộ."

Hạ Tuấn Lâm vốn không có ý muốn giao tiếp với mọi người. Hôm nay cùng Nghiêm Hạo Tường đến đây chỉ là nhất thời nổi hứng, ra khỏi cửa đã hối hận, sợ trên đường gặp phải người quen, một đường chỉ nghĩ nhảy khỏi xe chạy trốn.

Có điều rõ ràng anh nghĩ nhiều rồi. Giới giải trí thay đổi rất nhanh, anh rời đi tròn bốn năm, sao có thể dễ dàng gặp cái gọi là "người quen cũ".

Đạo diễn của bộ phim hôm nay Nghiêm Hạo Tường thử vai, mấy năm trước Hạ Tuấn Lâm đã từng nghe tiếng. Tuy nhiên với địa vị của anh năm đó, đừng nói thử vai, đến cơ hội bắt tay đàng hoàng với vị đạo diễn đó cũng không có.

Hiển nhiên Mễ Khiết cũng lo lắng vị đạo diễn này khó đối phó, nhìn ngó xung quanh: "Sao mãi chưa ra vậy? Không phải diễn cảnh cởi trần thật chứ? Nghe nói đạo diễn Ngô kị nhất dùng thế thân, nếu ông ấy nhìn thấy sẹo trên người đội trưởng, nói không chừng..."

Hạ Tuấn Lâm nhạy bén bắt lấy trọng điểm: "Sẹo? Sẹo gì cơ?"

Mễ Khiết đáp không do dự: "Đó là vết thương khi hành hiệp trượng nghĩa ở thành phố H vào hai năm trước."

Hạ Tuấn Lâm đã cô lập bản thân trong bốn năm, việc lớn nhỏ trong giới giải trí đều không rõ. Mễ Khiết thấy mặt anh hoang mang bèn giải thích cặn kẽ cho anh nghe.

Thì ra sau khi anh bỏ đi, Nghiêm Hạo Tường điên cuồng tìm kiếm anh khắp mọi nơi. Hai năm trước không biết nghe từ đâu nói anh đang ở thành phố H phía nam, chạy đến đó chờ hơn nửa tháng, người thì không thấy đâu, bỗng một ngày thấy một tên cướp giật túi xách của người trên đường, ra tay tương trợ nhưng không kịp né, bị tên côn đồ hung ác chém từ vai xuống lưng. Vết thương rất sâu chảy cực nhiều máu, phải khâu mười mấy mũi.

"Lúc đó, một người qua đường đã quay lại quá trình đưa lên mạng, cho nên cảm tình của mọi người với anh ấy mới cao như vậy." Mễ Khiết nói đến đây, thở dài một tiếng: "Thật tiếc khi có sẹo trên người, không biết có lấy được vai diễn đó không."

Hai hôm nay Hạ Tuấn Lâm rảnh rỗi không có gì làm nên ngồi giở kịch bản của Nghiêm Hạo Tường. Vai diễn cậu phải thử là một tay sát thủ hắc bang, thân thủ mạnh mẽ, bí ẩn khó đoán.

Nghiêm Hạo Tường vừa ra khỏi khu thử vai, đang ở phòng trang điểm thay đồ. Hạ Tuấn Lâm không gõ cửa, đi thẳng vào, nhân lúc Nghiêm Hạo Tường còn chưa cài hết cúc áo, kéo áo cậu xuống, vết thương chạy dài từ vai trái xuống lưng lộ ra ngoài.

Nghiêm Hạo Tường sững người một lúc mới ý thức được, hoảng loạn kéo áo lên. Tuy nhiên Hạ Tuấn Lâm đã nhìn thấy, thấy vết thương méo mó dữ tợn, còn tận dụng cạnh vết thương không đều, xăm hình lên đó.

Hạ Tuấn Lâm mở miệng trước: "Cái này là gì vậy?"

Nghiêm Hạo Tường biết mình không thể che giấu nên sớm muộn gì cũng phải thú nhận, thấp giọng nói: "Hình xăm."

"Anh hỏi là hình gì." Hạ Tuấn Lâm ngập ngừng đoán: "Bọt sóng?"

"Không phải." Nghiêm Hạo Tường chắc như đinh đóng cột phủ nhận: "Gợn sóng."

Lúc đấy Hạ Tuấn Lâm không biết sự khác nhau giữa "bọt sóng" và "gợn sóng", chỉ cảm thấy Nghiêm Hạo Tường hiện tại hoàn toàn không giống người đội trưởng có thể giải quyết mọi chuyện dễ dàng trong ấn tượng của mình.

"Em có ngốc không vậy?" Hạ Tuấn Lâm hỏi cậu.

Nghiêm Hạo Tường còn tưởng sẽ nhận được vài lời quan tâm, ai ngờ lại bị mắng, gượng gạo đáp: "Lúc đó tình huống khẩn cấp, không kịp nghĩ nhiều..."

Hạ Tuấn Lâm cắt ngang cậu: "Em đi tìm anh hay đi tạo tin bài trên mặt báo?"

Nghiêm Hạo Tường cuống lên, giải thích: "Đương nhiên đi tìm anh rồi, giúp người khác chỉ là thuận tay... không, việc này không liên quan đến anh, không phải vì anh, anh không phải chịu trách nhiệm..."

Âm thanh càng lúc càng nhỏ vì Hạ Tuấn Lâm lại cởi áo cậu ra, áp môi đến, thổi nhẹ vào vai cậu.

Thổi xong hỏi: "Còn đau không?"

Trong lòng Nghiêm Hạo Tường nổi lên sóng to gió lớn, suýt nữa không kiểm soát được biểu cảm. Cậu vừa muốn lắc đầu vừa muốn gật đầu, cái cổ cứng ngắc mãi không động đậy, cố gắng lưu giữ lại một khoảnh khắc dịu dàng.

Hạ Tuấn Lâm coi như cậu không còn đau nữa, mặc lại áo cho, tiến lên trước mặt giúp cậu đeo sợi dây, sau đó giúp cài cúc, vừa cài vừa nói: "Đạo diễn chê cơ thể em có sẹo, anh còn chê vai diễn đó quá hở hang đây. Mình không quay nữa, anh không muốn người khác nhìn em."

Trận tuyết đầu mùa năm nay rơi xuống trước Lễ Giáng Sinh một ngày, cũng vào ngày hôm đó, Nghiêm Hạo Tường nhận được thông báo ký hợp đồng của đoàn phim.

Hạ Tuấn Lâm vo gạo nấu cơm trong phòng bếp. Nghiêm Hạo Tường đứng đằng sau gọi mấy tiếng "bé cưng" đều không thưa, thực sự hết cách, ôm eo Hạ Tuấn Lâm từ phía sau, cằm dựa lên vai, chọc mái tóc cứng vào má anh, rầu rĩ nói: "Anh không muốn em quay thì em không ký nữa, đừng giận mà."

Hạ Tuấn Lâm cho gạo vào nồi, mí mắt cũng không nhấc: "Em quay phim của em, anh tức giận gì chứ?"

"Không phải anh sợ em..." Nghiêm Hạo Tường nói được nửa thì chuyển chủ đề: "Đạo diễn nói được mặc áo ba lỗ, không phải cởi trần."

Hạ Tuấn Lâm đặt giỏ gạo xuống, giằng cánh tay đang ôm eo anh ra, xoay người lại đối diện với cậu: "Anh trong mắt em, là người nhỏ nhen như vậy à?"

Ba năm không gặp, tính cách Hạ Tuấn Lâm còn cứng rắn hơn trước, sự ngoan cường và cố chấp từ trong xương tuỷ toàn bộ đều chạy ra làm mưa làm gió, thường xuyên khiến Nghiêm Hạo Tường – người cực kỳ thiếu kinh nghiệm yêu đương bối rối, không biết nên đối đáp thế nào.

"Không phải, đương nhiên không phải... Không phải anh nói..." Nghiêm Hạo Tường muốn nói nhưng lại do dự.

Hạ Tuấn Lâm thấy bộ dạng quẫn bách không nói nên lời của cậu, nhướng mày cười: "Em muốn nhận phim nào là tự do của em, anh không phải quản lý của em, cũng không hiểu trào lưu thẩm mỹ hiện nay. Chuyện này tự em quyết là được, không cần phải bận tâm ý kiến của anh." Vừa nói vừa không kìm được hạ thấp giọng, ánh mắt trôi dạt ra nơi khác: "Lần trước anh nói không muốn người khác nhìn thấy, sợ em buồn vì trượt thử vai, còn có không nỡ..."

Âm thanh đột nhiên ngừng lại, Hạ Tuấn Lâm hắng giọng một tiếng, xoay người tiếp tục bận rộn: "Em ký hợp đồng đi."

"Không nỡ gì?"

"Không có gì."

"Nói đi mà."

Hạ Tuấn Lâm không chịu được dáng vẻ nũng nịu của Nghiêm Hạo Tường dạo gần đây, đẩy Nghiêm Hạo Tường ra với đôi tay ướt đẫm của mình rồi đóng sầm cửa lại.

Nghiêm Hạo Tường không chắc có phải Hạ Tuấn Lâm đang ngượng ngùng hay không, cậu không dám đoán bừa lại không nhịn nổi nghĩ về hướng này.

Trên đường đi điện thoại rung lên, Hạ Tuấn Lâm gửi tin nhắn đến: [Sợ em bị thương khi quay phim]

Không có gì vui vẻ hơn khi một dự đoán thành sự thật, mặc dù "không nỡ" sửa thành "sợ", trong lòng Nghiêm Hạo Tường vẫn sung sướng nở hoa.

Tiếp đó, Hạ Tuấn Lâm lại gửi tin nhắn đến: [Muốn quà sinh nhật gì?]

Nghiêm Hạo Tường không hi vọng Hạ Tuấn Lâm phải trả giá bất cứ thứ gì vì cậu nữa, nhưng cậu muốn rất nhiều, điều nhỏ nhặt nhất cũng liên quan đến Hạ Tuấn Lâm.

Vì thế chọn lựa trong những điều mình muốn, nói với Hạ Tuấn Lâm: "Muốn anh tham gia concert của em."

Năm nay là năm tuổi của Nghiêm Hạo Tường, vì lịch trình dày đặc nên không tổ chức tiệc sinh nhật, thông báo với công chúng rằng điều bất ngờ sẽ có ở concert vào tháng 2.

Vé concert bán hết sạch trong vòng nửa phút. Cuối tháng 1, công ty Giải trí Tinh Quang tiết lộ tin tức, nhóm AOW sẽ tập hợp tại concert của Nghiêm Hạo Tường vào tháng sau.

Nói là tập hợp lại, fans thảo luận riêng với nhau đều cho rằng – Đến nhiều nhất ba người.

Vương Băng Dương và Cao Minh đã rút khỏi giới từ lâu. Nguyên nhân ngày trước bị đào ra cũng rất đáng khinh, hành vi bẩn thỉu làm hại thành viên trong nhóm thì không công ty nào có thể tha thứ được. Cố Thần Khải là em trai nhất định sẽ đến. Lưu Diệu Văn có quan hệ khá tốt với Nghiêm Hạo Tường, có lẽ cũng có mặt. Còn từ lúc solo đến nay, Tống Á Hiên và Nghiêm Hạo Tường có mối quan hệ "sống chết không qua lại với nhau", xuất hiện cùng một địa điểm quay cũng không thèm chào hỏi, bây giờ, ngay cả fans CP cố gặm nhấm vị ngọt ngày xưa cũng đã tan tác, khả năng đến là 50-50.

Còn về Hạ Tuấn Lâm... hoàn toàn là một câu đố. Có tin đồn rằng anh rút khỏi giới giải trí là do bị đả kích về cả thân thể lẫn tinh thần. Sự bôi xấu của dân mạng năm đó đã ảnh hưởng rất lớn, hiện giờ được Nghiêm Hạo Tường bảo vệ quá tốt, không ai biết tình hình của anh rốt cuộc là như thế nào.

Nhưng blogger ẩm thực có tên "Không biết rán cánh gà" trong clip "Khoai tây chiên tự làm" được đăng vào ngày 9 tháng 1, không nỡ đổ bỏ dầu thừa sau khi chiên khoai tây, tiện tay rán một số cánh và đùi gà.

Cư dân mạng tinh ý phát hiện ra một bàn tay với các khớp xương khác biệt xuất hiện ở giữa clip, hoài nghi người đàn ông tặng hoa cho blogger này chính thức có một chỗ đứng.

Ngày 14 tháng 2, trong hậu trường buổi biểu diễn concert cá nhân của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên chụm đầu sán lại chơi game.

Tống Á Hiên thua liền ba ván, cực kỳ nghi ngờ anh đã chơi lén ở nhà ít nhất ba thág, thủ pháp điêu luyện không giống như vừa mới biết chơi.

"Thực sự chỉ mới chơi ba ngày mà." Hạ Tuấn Lâm cười nói: "Nghe nói Nghiêm Hạo Tường làm đại ngôn, mình mới tải xuống chơi thử."

Thực ra hôm nay là ngày thứ ba chính thức cầm lại điện thoại thông minh. Anh vốn nghĩ rất khó khăn, Nghiêm Hạo Tường thuận miệng hỏi anh có muốn chơi game cậu đang làm đại ngôn không. Hạ Tuấn Lâm cầm điện thoại chơi một lúc mới phát hiện trong lòng không còn quá nhiều kháng cự.

Tống Á Hiên cảm thấy ăn phải bát cơm chó, liếc mắt về phía phòng thay đồ mà Lưu Diệu Văn đang ở đó, đưa điện thoại cho trợ lý An Lâm: "Không chơi nữa không chơi nữa, còn một tiếng nữa là mở màn rồi, đi thay quần áo thôi."

Cho đến trước lúc mở màn năm phút, Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa quyết định có nên lên sân khấu không.

Vì biển đen năm đó, tình cảm anh dành cho sân khấu rất phức tạp, hơn nữa lần này Nghiêm Hạo Tường làm nhân vật chính, anh không muốn vì mình mà phá hỏng concert.

Suy cho cùng, vẫn không có tự tin, vẫn sợ muốn chết, vẫn muốn tiếp tục làm con rùa rụt cổ, tiếp tục được chăng hay chớ.

Concert diễn ra được 2/3, Hạ Tuấn Lâm vẫn theo dõi Nghiêm Hạo Tường qua camera ở cánh gà. So với bốn năm trước, kỹ năng ca hát và khả năng biểu diễn trên sân khấu của Nghiêm Hạo Tường đã có tiến bộ vượt bậc. Nghi ngờ trong lòng Hạ Tuấn Lâm liên quan đến "Năng lực nghề nghiệp không mạnh dẫn đến hết thời" đã hoàn toàn được xua tan, ngay lập tức cảm thấy mình như bà mẹ già lo lắng cho con.

Nghiêm Hạo Tường trên sân khấu hát xong một bài ra sau sân khấu thay quần áo, Hạ Tuấn Lâm đứng dậy giãn cơ, đột nhiên, một bàn tay che mắt anh từ phía sau.

Nhiệt độ quen thuộc, hương vị quen thuộc, trái tim Hạ Tuấn Lâm chỉ giật thót một cái rồi thả lỏng trở lại, hỏi người đằng sau: "Em làm gì vậy?"

Nghiêm Hạo Tường dùng bàn tay còn lại giữ vai anh, đẩy anh ra ngoài: "Dẫn anh đi xem một thứ hay ho."

Tay Nghiêm Hạo Tường rất to, tầm nhìn của Hạ Tuấn Lâm bị che kín mít, không nhìn thấy cái gì. Nhưng anh không hề sợ hãi, Nghiêm Hạo Tường đưa anh đi đâu, anh liền theo bước, nhắm mắt theo đuôi đi đến nơi đó.

Đến lúc nghe Nghiêm Hạo Tường nói "cẩn thận bậc thang", Hạ Tuấn Lâm đã đoán ra tiếp theo sẽ xảy ra điều gì. Cổ họng anh khô khốc, nuốt ngụm nước bọt, cảm thấy ánh sáng đang chiếu trên đỉnh đầu, xung quanh tràn ngập tiếng la hét.

"Sẵn sàng chưa?" Nghiêm Hạo Tường nói bên tai anh.

Hạ Tuấn Lâm muốn nói "chưa", muốn quay đầu rời đi. Tuy nhiên, bàn chân anh như bị đóng đinh trên đất, cơ thịt toàn thân đều căng cứng, đến động tác đơn giản như quay đầu cũng không làm nổi.

Tiếp đó, bàn tay che mắt chầm chậm bỏ ra.

Ánh sáng chiếu vào có chút chói mắt. Hạ Tuấn Lâm nheo mắt thích ứng mấy giây, liên kết mảng sáng mơ hồ trước mắt thành đường nét cụ thể, và thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt là một biển sao sáng rực rỡ.

Dưới sân khấu có mười nghìn khán giả, có mười nghìn lightstick, không có cái nào tắt, đều đang đung đưa, hoan hô.

Trên sân khấu ngoài anh và Nghiêm Hạo Tường, còn có ba người nữa. Hạ Tuấn Lâm còn đang sững sờ, tay đã bị nhét micro, âm thanh vang lên rất nhanh. Anh bị kẹp giữa Nghiêm Hạo Tường và Tống Á Hiên, ngây ngây ngốc ngốc nghe bọn họ hát ca khúc ra mắt của AOW.

Hát đến một nửa, Nghiêm Hạo Tường nắm tay anh, dắt anh đến sân khấu phía trước, cho anh xem tấm poster quá khổ treo trên tầng hai, trên đó viết: Lâm Bong Bóng, chào mừng trở lại!

Từ sau khi mở mắt ra, dường như Hạ Tuấn Lâm mất đi khả năng suy nghĩ, tay chân còn không thuộc về mình, bị Nghiêm Hạo Tường dắt đi như một con rối. Tiếng hò hét của fans dưới sân khấu đều biến thành những âm thanh khó hiểu bên tai. Anh cầm micro nhưng không nói gì, âm nhạc sắp kết thúc, mới bất giác hát một câu theo nhịp điệu.

Nghiêm Hạo Tường thấy trạng thái anh không tốt, cũng không miễn cưỡng, bài hát kết thúc bèn đưa anh về sau sân khấu, nhờ An Lâm và Mễ Khiết chăm sóc anh.

Nửa tiếng sau, concert kết thúc, Nghiêm Hạo Tường còn chưa kịp tẩy trang đã vội vã chạy đi tìm Hạ Tuấn Lâm, thấy anh đờ người ngồi đó, ngồi xổm trước mặt anh, nắm bàn tay lạnh ngắt, bắt đầu hối hận vì sự tự ý vừa rồi của mình.

Ý định ban đầu của cậu là lấp đầy cơn ác mộng trong tâm trí Hạ Tuấn Lâm bằng những ký ức đẹp đẽ. Nước đi này rất nguy hiểm, nhưng cậu không thể chờ đợi để Hạ Tuấn Lâm bước ra, muốn để cuộc sống sau này của Hạ Tuấn Lâm không còn bóng tối.

Nghiêm Hạo Tường do dự không nói, người mở miệng trước lại là Hạ Tuấn Lâm. Anh nhếch khoé miệng lộ ra nụ cười ảm đạm: "Đừng nhìn anh như vậy. Anh không sao, chỉ là...chỉ là chân hơi nhũn tí, không đứng lên được."

Sau khi ba khách mời ủng hộ được tiễn đi, nhiều nhân viên đã ra về, hai người mới rời đi từ cửa phụ trong hậu trường.

Đi một đoạn nữa mới đến chỗ đỗ xe, Nghiêm Hạo Tường buông tay đang nắm tay Hạ Tuấn Lâm, khuỵ gối trước mặt anh: "Lên đi, em cõng anh."

Lúc đầu Hạ Tuấn Lâm không cần, tuy nhiên chân nhũn thực sự không đứng được, nằng nặc đòi tự đi cũng tốn thời gian, mắt thấy xung quanh không người liền chậm rì rì trèo lên lưng Nghiêm Hạo Tường.

Lúc Nghiêm Hạo Tường nâng anh lên, Hạ Tuấn Lâm bị doạ một cái, mau chóng ôm lấy cổ cậu. Nghiêm Hạo Tường đạt được mục đích, ôm đùi Hạ Tuấn Lâm ước lượng, chậm rãi bước về phía trước.

Chỗ này không có đèn đường, ánh sáng soi đường dựa hết vào tháp đèn hiệu phía xa và vầng trăng lấp ló trên bầu trời. Trong màn đêm tĩnh mịch này, cơn gió buốt cũng thu lại khí thế, thổi từ từ bên tai.

Đi được một đoạn, Hạ Tuấn Lâm phá vỡ sự yên lặng: "Em có lạnh không?"

Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu, hơi nóng phả ra từ miệng: "Không lạnh, đi bộ thấy ấm."

"Vậy em thả anh xuống."

"Không được."

Hạ Tuấn Lâm giơ tay không nặng không nhẹ đấm cậu một phát.

Một lúc sau, Hạ Tuấn Lâm do dự hỏi: "Lúc nãy trên sân khấu, có phải em có lời muốn nói với anh không?"

"Ừm." Nghiêm Hạo Tường lập tức thừa nhận: "Lễ tình nhân vui vẻ."

Không biết vì sao, Hạ Tuấn Lâm luôn cảm thấy đây không phải điều cậu muốn nói, nhưng nhất thời không đoán ra những khả năng khác.

Thấy Hạ Tuấn Lâm không truy hỏi thêm, Nghiêm Hạo Tường thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại chán nản, ảo não vì sự rụt rè của bản thân lúc trên sân khấu. Khi đó tay cậu đã đút vào túi, bên trong đựng một hộp nhỏ được ủ ấm từ lâu.

Lúc đó Hạ Tuấn Lâm không hề biết người đang cõng anh bối rối điều gì.

Anh bị thu hút bởi những ngọn đèn đường phía trước.

Ánh sáng của đèn đường bên góc chiếu xuống, vẽ nên một đường thẳng trên mặt đất, như thể chia thế giới thành hai mảng không gian lạnh và ấm riêng biệt.

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu, ánh mắt hướng xuống, thân thể khẽ đung đưa theo bước chân ổn định của Nghiêm Hạo Tường. Khi thấy một bàn chân bước vào không gian khác, anh há miệng thở ra một luồng khí trắng, xoá mờ mọi thứ trước mặt.

Người cõng anh, đã từng là toàn bộ ánh sáng của anh, cũng đã từng đẩy anh vào bóng tối do sai lầm tuổi trẻ. Cuối cùng bây giờ thời thế thay đổi, dùng thân thể rắn chắc đáng tin, từng bước từng bước cõng anh đến nơi ngập tràn ánh sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC