Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc cậu im lặng ăn từng muỗng cháo, thì Kim TaeHyung cũng im lặng chăm chăm nhìn cậu. Không khí lúc này làm Jeon JungKook càng ngượng ngùng hơn, chỉ muốn một hơi đuổi hắn đi ngay lập tức.

Không gian yên lặng như tờ, thì bỗng dưng từ xa truyền đến giọng nói vô cùng hào hứng của Jeon JungHa.

"Hyung, em về rồi đây. Nhìn xem em mua được gì này!", thấy cửa lớn vẫn mở nên Jeon JungHa nghĩ anh trai còn thức, định tiến vào khoe khoang chiến lợi phẩm.

Vừa bước vào trong, Jeon JungHa đã thấy Kim TaeHyung ngồi cạnh anh trai, liền thấy khó hiểu: "Kim TaeHyung, hyung... Hai người ở đây làm gì?"

Jeon JungKook sợ em gái mình suy nghĩ lung tung, liền bỏ bát cháo xuống định nói cớ gì đó, thì Kim TaeHyung lên tiếng.

"Jeon JungHa, cô liền về phòng. Ngày mai lập tức về Bussan!", hắn mặt không biểu tình, quay lại nhìn Jeon JungHa lạnh lùng nói.

Jeon JungHa nghe xong liền không hiểu chuyện gì, hai tay buông đống túi đựng quần áo, túi xách, mỹ phẩm mới mua xuống thảm, chạy ngay đến chỗ Kim TaeHyung: "TaeHyung, anh nói gì vậy? Sao em phải về Bussan chứ?".

"Gọi tôi là Kim Tổng!", gương mặt ôn nhu lúc nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là biểu cảm lạnh lùng, khiến cậu cũng cảm thấy cả người ớn lạnh.

Jeon JungHa thấy hắn như trở thành con người khác, lạnh lùng sắc bén khiến người ta phát sợ, liền run run hỏi: "Kim... Tổng... Đã có chuyện gì sao?".

Cô thật sự rất thắc mắc, chỉ mới vài giờ trước Kim TaeHyung vẫn bình thường, cớ sao bây giờ thái độ lại như muốn dẹp quách cô đi cho xong. Hay là anh trai đã nói gì, cô vừa về đã thấy hai người ở cùng một chỗ.

Nghĩ vậy, Jeon JungHa liền nói tiếp: "Hyung! Hyung đã nói gì với Kim Tổng? Hyung phản đối chuyện Kim Tổng và em phải không? Hyung nói đi!", mắt cô ngấn lệ nhìn Jeon JungKook.

Jeon JungKook lúc này chẳng biết phải nói gì, cậu nhìn Jeon JungHa mắt đã ướt lệ, chỉ muốn ngay lập tức nói ra tất cả mọi chuyện. Từ việc cô đang bị Kim TaeHyung lừa đến việc cậu bị áp bức, nhưng nói ra JungHa sẽ chịu nổi sao? Em ấy thật đã thích Kim TaeHyung... Thật độc ác...

"Cô nghĩ Jeon JungKook đủ sức để phản đối việc của tôi?", cậu đang hoang mang suy nghĩ, thì đã thấy Kim TaeHyung đứng lên trực diện nói với Jeon JungHa.

"Vậy... vậy thì... tại sao?", trước ánh mắt sắc bén của Kim TaeHyung, cô cơ hồ sợ hãi, lùi về sau một bước.

"Cô thật phiền!", hắn nhíu mày, sau đó liền lớn tiếng ra lệnh: "Huân, ngay lập tức đưa Jeon JungHa về Bussan".

Trình Huân luôn túc trực bên ngoài, vừa nghe có lệnh, liền cùng hai hộ vệ tiến thẳng đến chỗ Jeon JungHa, kéo cô ra ngoài.

Jeon JungHa chưa kịp phản ứng gì thì đã bị kéo đi, cô liền giãy dụa, nước mắt trực trào: "Kim Tổng, em đã làm gì sai? Em yêu anh mà... Kim TaeHyung... hyung, có chuyện gì? Em ghét hyung... E... m... g... h... é.. t...".

Tiếng hét lớn của Jeon JungHa ngày càng nhỏ lại rồi biến mất, Jeon JungKook ôm mặt, hai dòng lệ mong manh tuôn ra.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? JungHa, em gái ngoan của hyung, cố gắng vượt qua trận bão này, nhanh thôi, hyung sẽ tìm cho em một người còn tốt gấp trăm gấp ngàn lần tên ác ma này... Kim TaeHyung tôi ghét anh...

Hắn thấy bảo bối của hắn dáng vẻ khổ sở, liền đi đến ôm chặt vào lòng, nhưng ngay lập tức bị Jeon JungKook đẩy ra.

"Anh đi đi. Tôi muốn ở một mình", cậu không thèm nhìn hắn một cái, lớn tiếng nói.

"Hảo, hảo... bảo bối. Tôi đi là được. Em đừng khóc nữa!", hắn đứng lên, hai tay đặt giữa không trung, nhỏ nhẹ.

Jeon JungKook lúc này không còn muốn nhìn thấy Kim TaeHyung thêm một khắc nào nữa. Cậu ngây dại nằm xuống, xoay người sang một bên thút thít, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Hắn đứng im lặng nhìn cậu rất lâu, đến khi thấy cậu đã chìm sâu vào giấc mộng, liền nhẹ nhàng xoay người cậu lại nằm ngay ngắn, khe khẽ hôn lên trán cậu: "Bảo bối, tôi sẽ bù đắp cho em!".

Sau đó hắn rời đi, hướng đến thư phòng tiếp tục công việc...

"Lão đại, chuyến hàng sang Ý đã bị Chấn bang cướp mất", Trình Huân có chút khẩn trương báo cáo.

"Phía Mạc Chính Hi giải thích thế nào?", hắn ôn tồn hỏi.

"Thưa Lão đại, hắn cho rằng mình không liên can. Hắn nói không hề ra lệnh cho ai cướp chuyến hàng", Trình Huân máy móc đáp.

"Con rùa rụt đầu. Để xem ta làm thịt ngươi như thế nào!", hắn nhếch môi, phát tay lệnh cho Trình Huân lui ra.

Sau khi Trình Huân kính cẩn lui ra, hắn liền tựa người vào ghế, nhắm nghiền mắt lại, môi chợt mỉm cười. Có vẻ như vụ làm ăn lần này gặp chút sự cố cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng đang vô cùng hứng khởi của hắn. Ngay lúc này, trong đầu Kim TaeHYung chỉ nghĩ đến mỗi Jeon JungKook - bảo bối đáng yêu đang nằm gọn trong tay hắn.

...

Thoáng chốc đã được sáu tháng kể từ hôm cậu ký giao ước với Kim TaeHyung. Trong sáu tháng qua, ngoài việc hoàn toàn chuyển đến biệt thự ở cùng hắn, thì cuộc sống của cậu vẫn như bình thường. Mỗi ngày vẫn đến TK Bank làm việc, mặc dù Kim TaeHyung đã thuyết phục cậu về Tập đoàn KIM nhưng cậu một mực muốn ở lại TK Bank.

Đương nhiên, với thực lực của Jeon JungKook hoàn toàn có thể đến KIM làm việc, nhưng cậu không muốn người ta phát giác ra mối quan hệ giữa cậu và hắn, một chút cũng không muốn.

Và hình như hắn cũng không muốn, mỗi ngày ngoại trừ việc tự mình lái xe đưa cậu đến bank, thì hắn hình như không có ý định gì muốn công khai rằng hai người ở cùng nhau.

Đôi lúc cậu cũng cảm thấy thoáng buồn vì chuyện đó, không phải cậu đã xiêu lòng với hắn, mà là cậu có cảm giác như hắn không thật sự nghiêm túc như lời hắn nói. Hắn có hay không đang chơi đùa với cậu? Một trò chơi chó má...

Còn đối với Kim TaeHyung, trong sáu tháng không nhanh không chậm, hắn luôn ra sức bù đắp cho cậu. Đưa cậu đi đến bất cứ nơi nào cậu muốn, mua bất cứ thứ gì cậu thích, tự tay vào bếp nấu từng bữa ăn, tất cả chỉ để đổi lấy vài nụ cười gượng gạo của cậu.

Hắn biết Jeon JungKook không thích những thứ xa hoa, phù phiếm, nhưng vậy thì sao, hắn lờ đi. Cậu không muốn ở cùng hắn cũng chẳng sao, hắn muốn cùng cậu là đủ rồi.

Việc cậu chuyển đến ở cùng Kim TaeHyung, chỉ duy nhất Trình Huân và người làm biết. Trình Huân nhất nhất trung thành, còn người làm ở đây cũng chỉ giống như những con rối, không nghe, không thấy bất cứ điều gì ngoài mệnh lệnh của chủ nhân. Bởi lẽ, một khi bước vào biệt thự của Kim TaeHyung, thì cuộc sống của họ, thậm chí là cả gia đình họ sẽ được Kim TaeHyung bảo toàn, nhưng đổi lại chính là làm con rối.

Phản bội hắn là điều không bất cứ ai dám nghĩ đến, bởi lẽ việc đó sẽ ảnh hướng đến cả cháu chắt trong gia đình họ. Kim TaeHyung có thể bảo toàn cả một gia tộc, thì cũng hiển nhiên có thể trong một đêm đem cả gia tộc đó xóa sạch không dấu vết. Bởi hắn chính là Lão đại của Thiên Ưng bang - một bang hội hùng mạnh nhất của hắc đạo.

Kim TaeHyung từng nghĩ, trong hai năm, nhất định sẽ khiến cậu nhìn hắn với ánh mắt ấm áp hơn. Nhưng đã qua sáu tháng, cậu vẫn như một cái xác lạc hồn. Đôi lúc hắn nghĩ, cậu có hay không cũng sắp trở thành những con rối trong ngôi biệt thự rộng lớn này.

Hắn thật có một chút tự ti rằng, thời gian một năm sáu tháng tiếp theo kết thúc, hắn sẽ tuột mất cậu mãi mãi.

Trước khi gặp Jeon JungKook, nhu cầu tình dục của Kim TaeHyung rất thoải mái, chỉ cần hắn muốn sẽ có vô số người đến tranh giành hầu hạ, hay chỉ cần thích, hắn sẽ không chút lưu tình mà ăn sạch sẽ. Nhưng bây giờ thì thảm rồi, sáu tháng qua, thậm chí một cái hôn, hắn cũng không ép buộc Jeon JungKook. Hắn thật không hiểu đây là cảm giác gì? Hắn đã vô số lần cố ý ra ngoài tìm MB thật giống cậu, nhưng vẫn không có được khoái cảm như khi cùng cậu.

Hắn đương nhiên đã nhiều lần có ý định cưỡng bức cậu, nhưng vấn đề bây giờ chẳng còn là muốn hay không muốn nữa, mà là hắn không thể. Hắn từ bao giờ đã không muốn nhìn thấy dù chỉ là một cái nhíu mày của cậu, chứ đừng nói là nhìn thấy cậu khóc vì bị áp bức.

Jeon JungKook, em đúng là một phương thuốc độc. Tôi muốn giữ em, nhưng cũng muốn hủy hoại em. Kim TaeHyung tôi đã nhận ra, cứng cỏi hay mềm dẻo, với em, đều không có tác dụng.

...

"Mạc Thiếu, kể từ vụ việc cho nổ kho vũ khí của bang ta ở Liêu Nam đến nay, phía Kim TaeHyung không có động tĩnh gì!", cận vệ Từ Huy nhanh chóng trình báo.

"Đã hơn nửa năm, thế nào lại không tìm ra kẻ phản bội trong bang? Con mẹ nó thằng chó Kim TaeHyung thù này không trả thì hắc đạo xem ta ra gì!", Mạc Chính Hi vung chân đạp mạnh vào ghế.

"Thưa Mạc Thiếu, thuộc hạ đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của Kim TaeHyung trong sáu tháng nay, lại thấy có điểm không bình thường", Từ Huy nói tiếp.

"Không bình thường là thế nào? Hắn chơi một lượt sáu con điếm à?", Mạc Chính Hi cao giọng.

"Thưa... Mạc Thiếu... Ngài nói có ý đúng, nhưng hình như... chỉ có một...", Từ Huy khá ngượng ngùng đáp.

"Chỉ có một? Thế thì con mẹ nó bình thường hơn cả chữ bình thường nữa. Ngươi đùa ta à?", Mạc Chính Hi cười khẩy.

"Thưa Mạc Thiếu... Vấn đề là trong sáu tháng, hắn chỉ qua lại với duy nhất người đó", Từ Huy đáp.

"Cái gì? Một người duy nhất trong sáu tháng? Ha ha Kim TaeHyung cũng có lúc chơi đùa lâu như vậy? Đó là thiên kim nhà ai?", Mạc Chính Hi nghe thuộc hạ nói xong, liền đứng lên cười lớn. Căn bản hắn không thể tin được một kẻ lãnh khốc, ngạo mạn, không coi ai ra gì như Kim TaeHyung cũng có lúc bỏ một người vào mắt.

"Mạc Thiếu... Đó là... một nam nhân...", Từ Huy chậm chạp nói.

"What the fu*k? Ôi, tai của ta... Ha ha thật là ngoài sức tưởng tượng. Mau, mau bắt tên nam nhân đó về đây cho ta!", Mạc Chính Hi lúc này đã vô cùng hào hứng.

"Hm... Mạc Thiếu... Hm... Nếu được thì thuộc hạ đã bắt từ lâu... Vấn đề là nam nhân đó ở cùng một chỗ với Kim TaeHyung?", Từ Huy ngập ngừng đáp.

"Fu*k! Sh*t! Đệt! Ngay lập tức bằng mọi giá phải bắt được tên nam nhân đó về đây cho ta", Mạc Chính Hi nghe xong liền không khỏi cả người nóng lên. Lần này nhất định phải dạy cho tên Kim TaeHyung khốn kiếp đó một bài học nhớ đời.

"Tuân lệnh Mạc Thiếu!", Từ Huy khẩu khí hùng hổ đáp.

...

Đó cũng là lý do vì sao Kim TaeHyung luôn muốn che giấu sự hiện diện của Jeon JungKook. Hắn trước đây chưa bao giờ thật tâm để ý đến ai, vui chơi chí ít chỉ là qua đường, người trèo được lên giường của hắn đôi lúc cũng phải đổi lại là cả tính mạng. Bởi những bang phái chống đối ngoài kia, luôn muốn tìm ra điểm yếu của hắn để hủy diệt Thiên Ưng bang.

Hắn buộc Jeon JungKook ở bên mình, chính là tự tạo cho bản thân một điểm yếu chí mạng. Nhưng hắn tự tin rằng, chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở yên một chỗ, thì ngay cả Chúa trời cũng không thể động đến cậu dù chỉ là một sợi tóc.

Nhưng đó chỉ là những tính toán của Kim TaeHyung. Bất quá hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện, sẽ có một ngày cậu tự chui đầu vào những cái bẫy chết người ngoài vòng tay hắn.

...

Đó là một ngày đẹp trời, như thường lệ, Kim TaeHyung ân cần đưa cậu đến TK Bank...

"Bảo bối, chiều nay em muốn ăn gì?", hắn ôn nhu nhìn cậu.

"Gì cũng được", Jeon JungKook mặt không biểu tình, vừa gỡ dây an toàn vừa đáp.

Khi Jeon JungKook chuẩn bị mở cửa xe bước xuống, thì Kim TaeHyung nhanh tay kéo cậu lại: "Bảo bối, hôn tôi một cái có được không?".

Jeon JungKook tất nhiên là không bao giờ muốn, nhưng đã nửa năm trôi qua, chỉ những lúc say, hắn mới có chút thô bạo sáp vào ôm cậu, còn lại chẳng một lần áp bức. Nghĩ đến đấy, cậu liền thở ra, từ từ quay sang hôn lên má hắn một cái, rồi xuống xe.

Bởi vì hắn thật sự muốn ngày nào cũng đưa đón cậu đi làm, nên những lúc đấy hoàn toàn chẳng có lấy một hộ vệ đi theo. Điều này thật sự rất nguy hiểm, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.

Có điều hôm nay, cả Kim TaeHyung và Jeon JungKook không hề biết, hành động vừa rồi của cả hai đã bị máy ảnh chụp lại. Kẻ chụp ảnh đương nhiên là thuộc hạ của Chấn bang.

Bởi sau một thời gian theo dõi, phía Mạc Chính Hi đã nắm giữ toàn bộ thông tin của Jeon JungKook, từ việc gia đình cậu ở Bussan, đến việc em gái Jeon JungHA đã từng qua lại với Kim TaeHyung,... Tất cả mọi diễn biến trong cuộc sống của Jeon JungKook đến nay đều nằm gọn trong tay Mạc Chính Hi.

Bây giờ, tên Mạc Chính Hi xảo trá, tiểu nhân kia chỉ còn việc tiến hành một quỷ kế nho nhỏ để bắt trọn Jeon JungKook - điểm chí mạng duy nhất của Thủ lĩnh tối cao Thiên Ưng bang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net