Chương 24: Tôi muốn chém anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung cũng không biết có phải ở trên máy bay đã ngủ đủ rồi hay không, tinh lực dồi dào không chịu được, kéo lấy Jeon Jungkook dây dưa với hắn hơn hai giờ. Jeon Jungkook bị chơi đùa kiệt sức, đau đớn mệt mỏi bất kham, đến lúc sau đều khóc, cũng không biết là tức khóc mệt khóc hay vẫn là đau khóc.

Ngược lại với khóc.

Kim Taehyung lúc này mới lưu luyến từ trong thân thể Jeon Jungkook rút ra, vươn mình nằm vật xuống bên cạnh người y, ôm lấy y ôn nhu động viên. Jeon Jungkook ngừng nức nở, đem mặt chôn ở trước ngực Kim Taehyung cà cà đem nước mắt đều cọ ở trên lồng ngực của hắn, tiếp theo tìm vị trí tương đối thoải mái dựa vào, yên tâm thoải mái mà nhắm mắt lại, không tới hai phút liền chìm vào giấc ngủ.

Lần này ngủ trực tiếp từ hừng đông hơn sáu giờ sáng đến mười giờ tối, quả thực muốn phát điên. Jeon Jungkook chống đỡ hai tay chầm chậm ngồi dậy, xoa xoa mắt, ánh mắt chậm rãi quét một vòng nhìn bên trong gian phòng xa lạ.

Trong căn phòng hình chữ nhật mang phong cách trang trí kiểu Trung Quốc cách tân, giường màu trắng cùng tông phối hợp với toàn bộ tường sơn trắng, rèm cửa sổ màu trắng, đèn treo đỏ thẫm, tất cả phối hợp lại đều không quá mức thái quá hoa lệ, ngược lại sắc thái đơn giản bố cục cũng rất đơn giản. Rất được lòng y.

Jeon Jungkook ngơ ngác nhìn mành cửa sổ sát đất dày nặng ngẩn người, đột nhiên, cửa phòng ngủ bị mở ra, Jeon Jungkook quay đầu nhìn lại, nhất thời giật mình.

"Cậu là ai?!"

"A được? Này, đây là kim ốc tàng kiều a, chẳng trách... Hừ... Chẳng trách không để cho tôi tới..." Người kia hơi có chút men say xông não, chân dài thẳng tắp, thoạt nhìn là một thiếu niên bất quá mười bảy mười tám tuổi lung lay đến gần giường, không chú ý bị thảm trải sàn bằng lông dày nặng trước giường ngáng chân một chút, lảo đảo rầm một tiếng ngã quỳ xuống.

Jeon Jungkook cầm lấy chăn nhanh chóng dịch về phía sau giường.

"Ôi ôi, đau chết mất..." Thiếu niên nhe răng trợn mắt nhíu mày lại, xoa xoa đầu gối, đơn giản xếp bằng ngồi xuống trước giường, hơi ngước đầu nhìn Jeon Jungkook, "Mỹ nhân, anh, anh gọi là gì? Cùng ... Ân, cùng Kim Taehyung quan hệ như thế nào?"

Jeon Jungkook nhanh chóng nhìn lướt qua cửa, không trả lời.

"Ha, vậy tôi trước tiên tự giới thiệu mình một chút, tôi gọi là Min Yoongi, là bạn tình của Kim Taehyung... đầu tiên." Nói vui cười hớn hở cười rộ lên, "Anh, anh cũng là người đầu tiên sao?"

Sắc mặt Jeon Jungkook xoát cái biến trắng, hai tay nắm chặt một góc đệm chăn, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên, "Cậu cùng Kim Taehyung, thực sự là loại quan hệ đó?"

"Anh thật thú vị, ha ha, đêm hôm khuya khoắt, cô nam... quả nam, ưm, còn có thể là cái quan hệ gì? Anh xuống dưới, nhanh chóng xuống dưới, mọi việc phải chú ý tới trước sau, cái giường này là tôi ngủ trước, chính là tôi... Tôi mệt chết rồi, buồn ngủ quá."

"Kim Jimin!"

Đột nhiên tiếng quát ầm thình lình bật lên dọa Jeon Jungkook nhảy dựng một cái, y quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Kim Taehyung mặt lạnh nhanh chân đi vào, không nói lời nào nhấc thiếu niên lên, cùng rác rưởi như nhau dùng sức ném ra cửa một cái.

"A..." Thiếu niên lăn lộn vài vòng mới lăn tới cửa, giãy giụa một hồi lâu, đỡ ván cửa ngồi xuống, vô cùng đáng thương mà nhìn Kim Taehyung.

Jeon Jungkook cũng nhìn Kim Taehyung.

Kim Taehyung ngồi xuống mép giường, kéo Jeon Jungkook qua ôm vào trong ngực, an ủi vỗ nhẹ lưng y, "Sợ hãi sao, đừng sợ, nó là em trai tôi."

Vừa nãy nghe Kim Taehyung gọi "Kim Jimin", y cũng đã đoán được, Jeon Jungkook âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Anh! Anh sao có thể như vậy! Em vừa mới thất tình anh liền ở ngay trước mặt em tú ân tú ái! Anh không phải anh trai em!"

Jeon Jungkook bận đẩy Kim Taehyung ra, nghiêng người nhìn sang, lúng túng sờ sờ hai bên tai nóng lên.

"Vậy thì anh không phải là anh trai em." Kim Taehyung giúp Jeon Jungkook dịch chăn, đứng dậy đi tới trước mặt Kim Jimin, ở trên cao nhìn xuống cậu nhóc, "Chính mình đi hay là anh động thủ?"

"Anh..." Đầu gối Kim Jimin lê hai bước ôm lấy chân Kim Taehyung, một hàng nước mũi một hàng nước mắt khóc tương đối thê thảm, "Em thất tình, Min Yoongi tên khốn kiếp kia đã có em còn tìm bạn gái, em đều tận mắt thấy cô ta kéo cánh tay của hắn còn hôn lên mặt hắn, hắn còn gạt em nói đó là em gái hắn, mẹ nó chứ em gái! Ai tin a! Nha nha nha... Anh, em thật khó chịu, em uống thật nhiều rượu, thân thể khó chịu, tâm lý càng khó chịu hơn a anh, nha nha... Em muốn giẫm nát căn mệnh tôn tử của vương bát đản Min Yoongi kia, anh, anh phải làm chủ cho em a..."

"Nói xong chưa?"

Kim Jimin cà cà mặt lên ống quần anh trai nhóc, khịt khịt mũi, "Tạm thời nói xong."

"Min Yoongi vừa mới gọi điện thoại cho anh, hắn đang lái xe chạy tới, em muốn ở lại chờ hắn hay vẫn là rời đi tự mình chọn, nhưng hiện tại trước hết từ trong phòng cút ra ngoài."

"Em không lăn, anh, buổi tối em muốn ngủ với anh, anh an ủi em a anh." Kim Jimin khóc thét lên lại muốn đi ôm chân anh nhóc, bị Kim Taehyung không chút lưu tình một cước đá bay ra ngoài.

Rầm một tiếng, cánh cửa xa hoa dày nặng bằng gỗ tử đàn ở trước mắt Kim Jimin đóng chặt lại.

"Anh, anh, anh không thể đối với em như vậy a anh, em thất tình anh còn muốn ngủ cùng người khác, anh nên ngủ cùng em mới đúng anh hai, nha nha..." Kim Jimin bò lên phía trước, liều mạng cào cửa, cào nửa ngày cũng không ai để ý đến nhóc, Kim Jimin ngồi xổm trên đất một hồi lâu, lau mắt đứng lên, ủy ủy khuất khuất đi xuống lầu, tiến vào nhà bếp cầm dao phay.

Min Yoongi tên khốn kiếp kia, còn dám tới, xem lão tử còn không mau đem anh chặt thành thịt vụn! Kim Jimin cầm dao phay giận đùng đùng đi ra ngoài, vừa đứng trước biệt thự cửa lớn cũng lấy dao lung tung chém không khí mấy lần, người đã đến.

Xe Bentley màu trắng trong bóng đêm nhanh như chớp thẳng xông tới, Kim Jimin giơ dao phay lui về sau nửa bước, một giây sau chỗ điều khiển cửa xe mở ra, một đại nam nhân cao lớn mặc âu phục giày da sắc mặt lạnh lùng xuống xe, trở tay đóng sầm cửa xe, sải bước dài nhanh chân hướng Kim Jimin đi đến.

Kim Jimin liền lui hai bước.

"Em lấy dao làm cái gì?" Min Yoongi nhìn Kim Jimin.

Kim Jimin quơ dao phay, đầy mặt tức giận, "Chém anh! Anh là một tên lừa gạt! Tôi muốn chém anh! Tôi muốn chém anh!"

Min Yoongi tiến lên một bước, Kim Jimin lùi về sau một bước.

"Tôi lừa em cái gì?" Min Yoongi đứng cách Kim Jimin chỉ có hai bước.

"Anh sau lưng tôi lén lút tìm bạn gái! Anh cái tên lừa đảo không biết xấu hổ! Còn không dám thừa nhận!" Kim Jimin viền mắt phát đỏ lên, "Tôi nhọc nhằn khổ sở theo đuổi anh bao lâu, lãng phí thật nhiều thanh xuân cùng tinh lực, thật vất vả đem anh bẻ cong, anh con mẹ nó chỉ chớp mắt nói thẳng liền thẳng, anh coi tôi là cái gì? A?!"

Min Yoongi lạnh lùng nhìn cậu nhóc, "Em nói xem?"

"Tôi làm sao mà biết, anh, anh... Anh đừng tới đây, còn tới tôi liền chém, tôi chém anh a..."

"Em uống rượu?" Min Yoongi mãnh mẽ tiến lên một bước, đoạt được dao trong tay Kim Jimin.

Kim Jimin liền lui về sau hai bước, "Anh quản cái gì, anh không có tư cách quản tôi, tôi thích uống cái gì liền uống, thích uống bao nhiêu liền uống."

Min Yoongi ném dao phay, tiến lên tóm chặt cổ áo của Kim Jimin, cúi đầu hôn xuống.

"A a a..." Kim Jimin lấy tay đẩy, dùng chân đạp, người phía trước vẫn không nhúc nhích, trái lại giơ tay trói lại sau gáy của cậu nhóc làm sâu hơn cái hôn này.

Nụ hôn sâu cực bá đạo mang theo nồng nặc dục vọng chiếm hữu giằng co hồi lâu, Kim Jimin bị hôn môi lưỡi tê dại, đầu váng mắt hoa, eo chân bủn rủn, không thể không giơ tay vòng lấy cổ Min Yoongi, để tránh khỏi thân thể ngã khuỵu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net