Chương 42: Lão bà bà, anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook làm ổ ở trên ghế salon, lấy điện thoại di động gọi video cùng Jung Hoseok.

"Đến đến đến, bé ăn no, đang ngủ, cho cậu nhìn." Jung Hoseok đem điện thoại chuyển góc quay sang con gái bảo bối của chính mình, "Xinh xắn không, giống mình đi?"

"Cậu nói hai câu trước sau có thật nhiều mâu thuẫn a, như cậu sẽ không đẹp, đẹp sẽ không như cậu." Jeon Jungkook vui cười hớn hở nhìn chằm chằm gương mặt nho nhỏ thật nhiều nếp nhăn của tiểu anh nhi đang được bao trong chăn mềm cũng nho nhỏ, nghĩ thầm, tiểu hài nhi vừa ra đời đều như vậy sao? Rất khôi hài a.

Jung Hoseok cười mắng, "Cậu cút đi, có biết nói chuyện hay không."

Jeon Jungkook một mặt bình tĩnh, "Chỉ bằng hình thể hiện tại này của mình cũng chỉ có thể dùng để lăn."

Jung Hoseok suýt nữa cười đau cả bụng, bị vợ một cái tát quăng trên đầu, "Chỉ anh mới nói như vậy!" Ami tiếp nhận điện thoại di động, ở trước điện thoại trái phải soi soi hai má thịt vù vù của chính mình, than thở cùng Jeon Jungkook, "Jeon Jungkook a, mình dùng thân phận giống nhau chân thành nhắc nhở cậu một câu, ngàn vạn lần tuyệt đối đừng ăn quá béo, cậu có biết con gái của mình lúc sinh ra nặng bao nhiêu không? Bảy cân tám lạng! Ôi cậu cũng không biết mình suýt chút nữa... A a —— "

Jung Hoseok một tay che miệng Ami, một tay kia cấp tốc đoạt lại điện thoại di động, "Lão bà em thật giỏi, em mệt mỏi rồi, nên nằm nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nói quá nhiều, nào, để anh cùng Jeon Jungkook tán gẫu vài câu."

Ami: "..."

Jeon Jungkook: "..."

Jung Hoseok quả thực lấy điện thoại di động xong rời phòng bệnh, đến hành lang tìm ghế tựa ngồi xuống, một mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Jeon Jungkook trong video, "Đừng nghe Ami nói mò, cô ấy lúc sinh vẫn luôn nằm trên giường, y tá tìm xe lăn đến cho cô ấy cũng không ngồi, bản thân tự mình trở về phòng bệnh, cuối cùng vẫn khỏe, cậu đừng lo này lo kia, thả lỏng trạng thái, ăn ngon uống tốt. Quãng thời gian trước thấy cậu, thật sự cảm thấy Ami lúc bảy tám tháng còn lớn gấp đôi cậu a, cậu quá gầy. Còn có a, cậu đừng mãi vùi ở nhà, không có chuyện gì đi lòng vòng nhiều một chút, có lợi cho lúc sinh, biết không?"

Jeon Jungkook nghiêm mặt không nói tiếp. Nghĩ thầm, như vậy cũng có thể giống nhau sao? Y dù sao cũng là nam nhân, chiều cao thể trạng đặt cùng nhau so sánh đương nhiên nhìn sẽ không ra, nhưng y cũng thật sự là mập lên ba mươi mấy cân a. Dự tính ngày sinh còn có năm mươi ngày, đều nói khi mang thai đến hậu kỳ cân nặng tăng trưởng nhanh nhất, cũng không biết đến lúc đó sẽ là cái dạng gì, ngẫm lại đều đáng sợ như nhau.

"Sao vậy?" Jung Hoseok ở bên kia hỏi.

Jeon Jungkook mặt lạnh nói "Cúp, mình đi vòng vòng một chút."

Jung Hoseok: "..."

Jeon Jungkook tắt video, điện thoại di động ném ở một bên, từ trên ghế sa lông đứng dậy kiên trì đỡ bụng ở trong phòng khách chậm rãi đi qua đi lại, mới vừa vòng quanh ghế hai vòng liền nghe dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện. Kim Taehyung đến công ty, bảo hôm nay có cuộc họp trong ban giám đốc hắn nhất định phải có mặt, dưới lầu chỉ có người giúp việc, cô ấy và ai đang nói chuyện?

Jeon Jungkook trở về phòng ngủ cầm áo khoác mỏng khoác bên ngoài quần áo thoải mái ở nhà, chậm rãi đi xuống lầu.

Quả thực có khách tới, là một nam nhân tướng mạo xuất chúng trẻ tuổi, ngồi ở trên ghế salon đang tập trung gặm trái cây, thấy Jeon Jungkook xuống lầu thì cười cười cùng y lên tiếng chào hỏi, "Xin chào, tôi là bạn của Kim Taehyung, gọi là Sầm Hi."

Không quen biết.

Người giúp việc đứng ở một bên do dự không biết nên đi hay ở nhìn Jeon Jungkook, Jeon Jungkook cười cười, "Không có chuyện gì, cô đi đi." Chờ người giúp việc đi ra Jeon Jungkook mới đi đến ngồi ở đối diện Sầm Hi, "Xin chào, tôi là Jeon Jungkook, Kim Taehyung hắn đến công ty rồi, anh nếu như có việc gấp tìm hắn tôi có thể gọi điện thoại báo cho hắn."

"Không cần, tôi cũng không có việc gì, chính là tới nhìn một chút." Sầm Hi nhằn hạt trái cây, lấy miếng giấy ăn xoa xoa tay, cười tủm tỉm nhìn Jeon Jungkook, "Cậu khỏe a Cố tiên sinh, trăm nghe không bằng một thấy, quả thật là đại mỹ nhân a."

Jeon Jungkook: "..."

Sầm Hi nhìn xong mặt Jeon Jungkook, tiếp theo nhìn bụng y, "Mấy tháng?"

Jeon Jungkook không rõ người này cùng Kim Taehyung rốt cuộc là bằng hữu tốt đến loại trình độ nào nên trên mặt có chút lúng túng, y túm lấy áo khoác trên người, "Tám tháng."

"Úc úc, chúc mừng a."

"Cảm Hwang."

Kim Taehyung trở về bồi Jeon Jungkook ăn cơm tối, vào cửa mới phát hiện trong nhà nhiều hơn một người.

Kim Taehyung cởi áo gió đưa cho người giúp việc, nhanh chân đi đến trước mặt Sầm Hi, "Cậu sao lại ở đây?" Không chờ gã trả lời, Kim Taehyung liền quay đầu hỏi người giúp việc, "Jeon Jungkook đâu?"

Người giúp việc trả lời, "Cố tiên sinh ở trên lầu, nói là mệt mỏi muốn nghỉ sớm một chút."

Kim Taehyung từ trên cao nhìn xuống trừng Sầm Hi cháy mặt, ngữ khí không được tốt, "Cậu có phải là cùng em ấy nói cái gì?"

Sầm Hi vẫn đang miệt mài ăn trái cây, một bên vừa gặm vừa nói, "Trời đất chứng giám a, tôi thích nói giỡn nhưng kia cũng chỉ là nói đùa với cậu, còn tôi và vị kia nhà cậu cũng không quen, lại nói người ta còn đang mang thai đây, tôi nào dám nói lung tung kích thích cậu ta."

Kim Taehyung chỉ nhìn gã ăn cũng đều cảm thấy chua răng không chịu được, thần sắc quỷ dị nhìn Sầm Hi nửa ngày, đột nhiên hỏi một câu, "Cậu có phải là có?"

Sầm Hi bị bất ngờ không kịp chuẩn bị mà mắc nghẹn, ho khan gần chết.

Kim Taehyung lười để ý đến gã, đi thẳng lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, liếc mắt một cái là nhìn thấy Jeon Jungkook đang đỡ bụng khom lưng đứng ở trước giường, Kim Taehyung kêu một tiếng Kookie, bước nhanh đi tới đỡ lấy y, "Không sao chứ?"

Jeon Jungkook khẽ cau mày ngồi xuống giường, "Không có chuyện gì."

"Mới vừa sao vậy?"

Jeon Jungkook sờ sờ cái bụng nhô lên cao vút, bên tai khó giải thích được có chút nóng lên, "Em bé vừa mới đá liên tục mấy lần, rất có sức lực."

"Tất nhiên, giống ba nó." Kim Taehyung mở bàn tay bao trùm lên bụng y, "Nào, con trai, lại đá một chút."

"Em bé sao có thể nghe hiểu được... A!"

"A!" Hai người gần như cùng lúc đó kêu ra tiếng, Kim Taehyung hưng phấn hai mắt tỏa sáng, "Đá! Con trai thật sự đá!"

Thấy hắn cao hứng đến như vậy, Jeon Jungkook cũng không nhịn được cười, "Anh kêu một lần nữa thử xem."

"Đến đến đến, con trai ngoan, con trai bảo bối, nhìn thấy tay của ba ba không? Ở đây, nào, đá nơi này đá nơi này!"

Con trai mặc kệ hắn.

Kim Taehyung thu tay về, sờ sờ mũi, "Mới có bằng tí ti đây, đã không nghe lời của lão tử."

Jeon Jungkook ôm bụng cười đến thở không nổi.

"Ai ai ai, kiềm chế một chút, cẩn thận kẻo đau bụng." Kim Taehyung vỗ vỗ lưng Jeon Jungkook, chờ y dừng cười mới hỏi, "Ăm cơm tối chưa?"

"Ăn rồi." Jeon Jungkook lau khóe mắt, "Đúng rồi, có người tìm anh, người vẫn ở dưới lầu kia, là bằng hữu của anh?"

Kim Taehyung gật đầu, "Ân, bạn học thời đại học."

Jeon Jungkook mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Có đúng không? Anh ta thoạt nhìn nhỏ hơn anh thật nhiều a."

Kim Taehyung một mặt khó chịu, "Sao vậy, nam nhân của em thoạt nhìn rất già?"

Jeon Jungkook liếc mắt hắn một cái, "Đều đã làm ba đứa nhỏ."

Kim Taehyung cười nâng mặt Jeon Jungkook lên loạn thân một trận, "Lão bà anh thật yêu em a."

Jeon Jungkook cực lực nghiêm mặt, "Không cho phép gọi như vậy."

"Vậy được phép gọi thế nào?"

"Gọi tên."

"Kookie."

"Ừm."

"Lão bà anh yêu em."

Jeon Jungkook: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net