62.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 năm, 10 năm trời không quay trở về một lần. Mọi thứ vẫn như vậy, không thay đổi chút nào. Hắn nắm chặt tay đứng mãi ở cổng Kim gia, phân vân có, suy nghĩ có, lo lắng có. Rốt cuộc, vẫn nên đi vào

- Thiếu, thiếu gia !

Đám người giúp việc thấy hắn đi vào có điểm bất ngờ. Thiếu gia của bọn họ, bỏ đi bấy lâu nay, hôm nay trở về, vì điều gì ?

- Taehyung !!

Mẹ hắn, có chút gầy đi. Dù có vài lần gặp ở các buổi tiệc nhưng hắn chưa từng đến gần bao giờ. Hôm nay nhìn kĩ, mới thật sự thấy bà rất gầy

- Huhuhu con, con còn biết tới người mẹ này không? Hức... hức

- Mẹ, đừng khóc, con xin lỗi

- Cuối cùng cũng chịu quay về sao?

Ba hắn từ trên lầu, thong thả bước xuống. Kim Taehyung mím chặt môi, đỡ mẹ hắn ngồi xuống sofa

- Sao? Suy nghĩ thấu đáo rồi?

- Xin lỗi, ba nghĩ sai rồi

- ???

- Con lần này trở về là muốn mời hai người dự đám cưới của con và Jungkook

- Thật sao?

Kim phu nhân nghe hắn nói mừng rỡ đến đứng bật dậy

- Con tìm được Kookie rồi?

- Phải, tìm được rất lâu rồi

- Cũng không báo cho mẹ một tiếng

Bà trách hắn

- Con nghĩ chưa đến thời điểm thích hợp

- Thế bây giờ đợi tới lúc kết hôn rồi mới báo là thích hợp?

- Mẹ...

- Nào, hai đứa đã chụp hình cưới chưa? Lễ phục đã chọn chưa? Còn nhẫn nữa, lo thế nào rồi?

Kim Taehyung không ngờ mẹ hắn lại phản ứng vui vẻ đến vậy. Chỉ có ba hắn là trầm mặt đến khó tả. Ông không nói chỉ ngồi nhìn hai mẹ con họ nói chuyện

- Ba...

- Không gọi Kim lão gia nữa sao ? - Ông hỏi một câu, hắn cứng họng

Kim Taehyung nhớ chứ, hắn từng nói sẽ không bao giờ trở về Kim gia, cái họ Kim cũng không cần. Nhưng Jungkook nói cũng đúng, dù gì cũng là ba mẹ hắn, nên hạ cái tôi của bản thân xuống một chút. Họ không phải người ngoài, cần gì phải khiến nhau khó xử đến như vậy? Huống chi, hôn nhân không phải chuyện đùa, người lớn ít nhiều gì cũng phải được biết

- Con xin lỗi

- Chẳng phải dũng cảm lắm sao? Gia đình không nhận, nhà không trở về, tự sinh tự lập. Dám đối đầu với cả ba mình trên thương trường. Bây giờ trở về đây, ý gì?

- Ông ! Sao cứ làm khó con như vậy?

- Ha ! Cứ nghĩ gan lớn đến đâu

- Ông !!!

"Kim Taehyung, bình tĩnh. Phải thật bình tĩnh"

Hắn tự dặn lòng phải thật bình tĩnh. Tay nắm chặt thành nắm đấm

- Ba, mẹ lần này trở về. Con thật sự mong hai người sẽ đến dự hôn lễ

- Tất nhiên, mẹ sẽ dự

- Ba không muốn tới, con không trách. Chỉ mong chúc phúc cho hai tụi con

Kim Taehyung quay sang nắm tay mẹ hắn

- Mẹ, con đi đây. Hôn lễ, lần tới con sẽ nói ngày cho mẹ

- Được !

Hắn quay lưng đi, chỉ còn vài bước nữa thôi là ra khỏi cửa thì phía sau bất ngờ lên tiếng

- Đứng lại !

Hắn vẫn bước tiếp. Hắn biết nếu quay lại, ông sẽ làm khó làm dễ

- Đứng lại có nghe không?

Kim Taehyung dừng lại nhưng không quay đầu

- Nếu ba làm khó con thì chẳng có ích gì đâu. Chuyện con đã quyết định, chắc chắn c...

- Không mang theo hộ khẩu thì đăng ký kết hôn bằng cách nào?

Giọng mang theo bao nhiêu phần dễ chịu. Kim Taehyung vội quay đầu lại. Là ba hắn nói sao? Lời đó thật sự là ba hắn nói ra sao? Đang mơ đúng không?

- Ta hỏi không cầm theo hộ khẩu thì đăng ký kết hôn bằng cách nào?

Kim Taehyung bây giờ cảm động tràn trề. Không biết nói gì ngoài ba chữ

- Ba, cảm ơn

Hắn nói rồi mà, mọi chuyện, rồi sẽ ổn thôi...

.

.

.

.

.

Buổi tối hôm đó, hắn cùng cậu đi dạo một vòng ngoài phố. Ban đầu chỉ định đi ăn, đi dạo nói chuyện một chút. Nhưng thật sự không thể tin rằng, Kim Taehyung âm thầm làm một buổi cầu hôn hoành tráng ở sảnh trung tâm thương mại

Khi ấy Jungkook bị tuột dây giày, cậu cúi xuống thắt lại. Vừa ngẩng đầu lên thì Kim Taehyung biến mất. Cậu hoảng sợ nhìn xung quanh, dòng người đi đi lại lại tất nập, không tìm thấy hắn

*Phụt* đèn trung tâm thương mại vụt tắt. Cậu không nghĩ là xui như vậy chứ? Trong lúc nước mắt mém rơi xuống vì lo sợ, một cái đèn pha thẳng về phía cậu

- Jeon Jungkook ! - Giọng của hắn

- Taehyung !

- Lần đầu gặp em là lúc em va vào anh. Khi đó, anh thật sự rất ghét người khác chạm vào mình. Mọi người xung quanh đều gọi anh là tảng băng. Nhưng em biết không, sau lần đó, tảng băng kia vì em mà tan chảy

Mọi người trong trung tâm thương mại ồ lên đầy thích thú

- Lúc đó, em biết anh nhận ra điều gì không?... Là yêu

- .....

- Anh rất thích trêu em, trêu em đến bật khóc. Em biết vì sao không? Vì khi ấy, em rất đáng yêu. Em ngốc vô cùng, cái gì cũng giỏi, còn giỏi làm anh tổn thương nữa...

- .....

- Lúc em tự dưng biến mất khỏi cuộc sống anh, cả thế giới này như sụp đổ. Trong lòng anh luôn có một tảng đá đè nặng, khó chịu, bức bách, nhưng tình yêu anh dành cho em, vẫn luôn còn đó, chưa từng mất đi

- .....

- Cứ tưởng mình anh ôm mối tình này tới cuối đời rồi, nào ngờ 10 năm sau, em quay lại. Giữa chốn đông người lại tiếp tục va vào anh. Em biết cảm giác lúc anh nhìn thấy em là thế nào không? Vui vẻ, hạnh phúc đến muốn rơi nước mắt

- .....

- Nhưng em lại lạnh nhạt với anh. Không sao, anh biết trong lòng em lo lắng điều gì. Anh không trách em. Nhưng anh tin, dù lạnh nhạt với anh nhưng lúc đó em vẫn luôn yêu anh đúng không, Jeon Jungkook?

Jungkook xúc động đến rơi nước nước. Cậu vội đưa tay quẹt nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu như đáp lại hắn

Kim Taehyung từ trong bóng tối bước về phía cậu, tay cầm bó hoa

- Anh là người rất cao ngạo. Chưa từng khóc vì ai. Những lần anh rơi nước mắt, chỉ đếm trên đầu ngón tay... nhưng tất cả, đều là khóc vì em

- .....

- Anh cũng chưa từng quỳ gối vì một người nào. Trong cuộc đời Kim Taehyung này, chỉ có duy nhất hai lần anh quỳ gối xuống. Cũng là vì em

- .....

Hắn bỗng quỳ xuống trước mặt cậu

- Còn đây là lần thứ ba, anh cầu hôn em. Một người đàn ông mỗi giây mỗi phút đều yêu em đến điên cuồng, liệu em có đồng ý giao phó cuộc đời cho anh không?

Kim Taehyung móc trong túi ra một chiếc nhẫn đưa về phía cậu

*WAOOOOO !!!!* Cả trung tâm được phen náo loạn. Ai nấy đều thích thú vỗ tay lại còn đồng thanh hô to "Đồng ý đi ! Đồng ý đi !"

Jungkook lúc này chỉ biết khóc. Khóc vì hạnh phúc, vì xúc động

Cậu nhận lấy bó hoa, sau đó đưa tay về phía trước. Nén nước mắt và tiếng nấc của mình nói rõ ràng sáu chữ

- Kim Taehyung, em đồng ý !!

AAAAAAA ! *Bốp, bốp, bốp* cả trung tâm được một phen vỡ òa hạnh phúc thay hai người

Kim Taehyung đeo nhẫn vào ngón áp út cho cậu. Đứng dậy kéo Jungkook vào lòng mình...

Trong cuộc sống, sẽ có rất nhiều người bước vào cuộc sống bạn rồi vì một lý do nào đó, họ lại bước ra như chưa từng xuất hiện. Nhưng cũng có người, bước vào cuộc sống bạn, người đó khiến nó thay đổi, khiến nó trở nên đặc biệt. Mục đích cuối cùng vẫn là để nắm lấy tay bạn, cùng bạn đi hết quãng đời còn lại...
----------

Chuyện nhà ngoại xong thì cũng phải xong chuyện nhà nội được nhaaa 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net