XIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Yoongi đang thiếu dưỡng khí. Cơ thể vẫn cuốn chặt, ánh mắt cả hai say đắm nồng nhiệt như muốn đốt cháy khuôn mặt đối phương. Tiếng thở hổn hển nhanh chóng làm nóng bừng bầu không khí trong phòng. Vài giây xa cách, Taehyung lại ghé xuống cuốn mình vào đôi môi đã mở sẵn đợi chờ. Một, rồi lại hai, rồi lại ba, những nụ hôn ngọt ngào cứ thế triền miên trong khi cả hai không hề nhận ra bản thân đã đi xa đến nhường nào.

Không biết từ lúc nào, Taehyung đã ôm Yoongi trở mình đặt anh xuống giường. Cơ thể to lớn của cậu ghé sát xuống người bên dưới. Chiếc áo thun trắng trên người cũng đã bị anh lột đi khi nào không hay. Yoongi hé mắt nhìn lên thân hình lực lưỡng bên trên mình, mặc sức cho Taehyung rải rác những chiếc hôn nồng nàn lên mặt và cổ anh. Đầu óc không thể suy nghĩ được gì nữa, cả cơ thể như chỉ muốn dâng lên cho người kia. Yoonig ưỡn lưng lên rên rỉ, vòng tay Taehyung tóm gọn lấy eo anh, ép chặt nó vào thân dưới nóng bỏng của mình. Chết tiệt, Yoongi không nhịn được nữa rồi. Trước khi Taehyung không kiểm soát nổi bản thân mà kéo hẳn chiếc áo ngủ đang hờ hững của anh qua khỏi đầu, Yoongi liền ghé sát vào tai cậu mà cắn.

- Taehyung... ưm... phòng em...

Âm thanh mời gọi bỗng đánh thức tâm trí Taehyung. Người bên trên đột nhiên dừng lại, nhìn xuống cơ thể đầy những dấu hôn bên dưới thân mình.

Chết tiệt Kim Taehyung!

Cậu tự thầm rủa bản thân. Ai là người đã tự hứa với chính mình sẽ không để mọi chuyện đi quá giới hạn? Răng cắn chặt lấy môi nhưng đôi mắt kia lại không tài nào rời nổi cơ thể dụ dỗ bên dưới. Mẹ ơi Mình Yoongi đúng là thứ làm cho người ta mất kiểm soát hơn cả kẹo ngọt trên sàn.

Giọng Yoongi vẫn khe khẽ mấp máy thuyết phục.

- Sang phòng em, nhé?!

Taehyung không nói năng gì, mắt nhắm nghiền lại, cố điều chỉnh lại nhịp thở và thành viên bên dưới. Yoongi nắm lấy bắp tay cậu, một chút thất vọng dễ dàng len ra.

- Không tiếp tục nữa à? - vòng tay quanh cổ cậu hững hỡ - Taehyung không muốn tiếp tục sao? Taehyung không muốn anh nữa sao?

Mẹ nó!

Taehyung tự chửi thề trong lòng. Thề có trời Taehyung chỉ muốn bế người này về phòng cậu rồi ăn ngay lập tức.

- Chúng ta đi quá xa rồi Yoongi.

Yoongi ngắm mắt ngửa cổ lên thở dài. Taehyung ngồi dậy mặc lại chiếc áo đã bị vứt xuống đất.

- Hôm nay dừng lại ở đây thôi. Bây giờ mà còn tiếp tục, anh sẽ giết em ngay sau khi nhớ ra tất cả.

Yoongi nắm chặt lòng bàn tay cố gắng không bật dậy nổi điên với người đàn ông còn đang ngồi trên người mình. Cần gì phải đợi đến lúc nhớ ra tất cả, ngay bây giờ anh cũng muốn giết người luôn rồi.

Bàn tay định chạm vào má anh liền bị hất mạnh ra ngoài. Nhận thấy sóng thần ầm ầm từ người bên dưới Taehyung đến cười khổ trong lòng. Yoongi trước giờ mỗi khi giận đều đáng sợ như vậy. Được rồi là lỗi của cậu chỉ làm nửa chừng khiến người ta bức bối như thế. Nhưng chẳng nhẽ anh ấy không thấy Taehyung cũng đang vô cùng khổ sở với thằng nhóc bên dưới hay sao?! Hơn một giờ đêm rồi mà còn hành nhau như vậy, cậu cũng không muốn ra phòng tắm vào giờ này chút nào.

- Đừng giận mà.

Taehyung khó khăn mỉm cười vuốt tóc người bên cạnh, Yoongi lại lần nữa hất tay cậu ra.

- Anh biết là chúng ta không thể như thế vào lúc này mà.

Yoongi làm như không nghe thấy, một mực quay lưng ra ngoài.

- Thôi nào Yoongi. Ít nhất anh cũng biết không phải em sợ hay tình cảm của em không nhiều bằng anh đúng không?

Taehyung nằm xuống. Cánh tay cậu vòng qua người Yoongi, nhẹ nhàng đặt lên bụng anh. Người bên kia vẫn quay lưng lại làm như không biết gì, một tiếng ậm ừ cũng nhất quyết không nói.

- Em xin lỗi - Taehyung ghé sát vào vành tai nhỏ - Em dừng lại đâu phải vì em không muốn. Là vì nghĩ cho anh mà. Là vì nghĩ đến tương lai của chúng ta.

Môi Taehyung mấp máy chạm nhẹ lên tai anh rồi di chuyển xuống cần cổ dài thanh mảnh. Nhẹ nhàng gạt đám tóc mềm mại, cậu chậm rãi hôn xuống gáy anh thật lâu và dịu dàng.

Thực sự là nghĩ cho anh ấy mới kiềm chế bản thân đến nhức nhối như vậy. Trong lúc Yoongi còn đang không biết bản thân mình là ai, cậu nhất quyết không cho phép anh ấy lên giường với bất cứ người nào chứ không phải chỉ riêng gì mình cậu. Taehyung là vì thương anh ấy quá, sợ anh sẽ hối hận trong tương lai mà thôi.

Người kia vẫn không tạo ra một tiếng động, Taehyung đành cười một cái, bàn tay luồn vào trong lớp áo ngủ mỏng, cảm nhận làn da mịn màng nơi vòng eo thon gọn, như trước kia cậu đã từng.

- Ngủ ngon nhé Yoongi của em. Qua ngày mai em sẽ lại nhớ anh lắm.

Nói rồi cậu rúc đầu vào gáy người nọ, hít hà lấy hương thơm từ mái tóc anh, tận hưởng cảm giác niềm hạnh phúc vừa quen vừa lạ. Mặc cho người bên cạnh đang trằn trọc với cơn giận ngút ngàn. Anh không biết đâu đấy. Muốn làm lành với anh à? Đợi sang năm đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net