XVII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giữ bình tĩnh của mẹ khiến Taehyung đột nhiên đau lòng. Anh chưa từng nghĩ phản ứng của mẹ mình sẽ dữ dội như vậy. Dường như bà đã dành quá nhiều tình cảm Tzuyu mất rồi.

- Con xin lỗi. Con không thể.

Tiếng Taehyung buồn bã vang lên. Đột nhiên anh muốn ôm lấy bà vào lòng. Nhưng cánh tay vừa mới vươn ra đã liền bị gạt bỏ.

- Con im đi. Không xin lỗi cái gì cả - rồi bà đột ngột đẩy Taehyung ra phía ngoài - Ra khỏi đây. Lên Seoul mang Tzuyu về đây.

- Mẹ!- Taehyung cố gắng bám vào mép tủ, sao mẹ anh phải cố chấp với cô ấy như vậy - Con đã yêu người khác rồi

- Mẹ không chấp nhận người ấy. Mẹ không bao giờ chấp nhận người ấy.

Bà gào lên rồi lắc đầu quầy quậy, cố gắng dùng hết sức mình đẩy Taehyung ra ngoài cửa.

Hơn cả việc được chấp nhận, Taehyung bây giờ còn lo lắng cho mẹ anh hơn bao giờ hết. Bà gần như mất bình tĩnh chỉ muốn đuổi anh ra ngoài. Không để hai người giằng co thêm nữa, ba Taehyung liền tiến lại giữ lấy hai cánh tay bà.

- Mình nghe anh đã.

- Giờ còn nghe cái gì nữa? - mẹ Taehyung tức giận đến bật khóc, hai nắm tay đánh mạnh lên ngực anh - Anh còn chưa nghe rõ nó nói gì à? Anh muốn em tức chết phải không? - tiếng nức nở khiến cả hai người đàn ông đều đau đớn - Em không muốn. Mình à, em không muốn con trai chúng ta như thế này. Em không muốn.

Taehyung khó khăn giữ lấy cơ thể bà khỏi ngã xuống. Việc chia tay Tzuyu có thể nào lại khiến mẹ anh suy sụp đến mức này.

- Mẹ, con...

Còn chưa kịp nói hết câu Taehyung đã bị đẩy mạnh ra khỏi cửa.

- Lên Seoul ngay - mẹ anh thổn thức - Nếu không phải Tzuyu thì đừng trở về. Đừng mang ai khác về. Mẹ xin con. Đừng mang ai khác về.

Taehyung chật vật bám vào cửa, định cố thuyết phục mẹ thì ba anh lên tiếng.

- Con tạm thời tránh mặt đi. Để mẹ bình tĩnh lại đã. Có gì ba sẽ gọi cho con sau.

Taehyung hết nhìn thái độ khẩn cấp của ba, lại nhìn xuống bộ dạng vật vã của mẹ, đành chậm dãi buông từng ngón tay, thần thờ nhìn cánh cửa cứ như thế bị đóng lại.

Đứng trước căn nhà của mình, anh bỗng đột nhiên nhận ra. Taehyung năm hai mươi bảy tuổi, vì chia tay người yêu, lần đầu tiên bị đuổi ra khỏi nhà.

___End Chap XVII___

"Nhưng ít nhất, em muốn dẫn anh về nhà, trước mặt ba mẹ hai đứa, thành thật rằng cả đời này em chỉ cần một mình anh."

"Vì anh mới chỉ thích em trong vài ngày ngắn ngủi, còn em, em đã yêu anh từ rất lâu, rất lâu về trước rồi."

"Đã rất khổ sở và đau đớn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net