(42) Miếng thịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em duy nhất chỉ muốn một điều, chỉ cần điều này thôi... Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi."

"Tiểu Nghi, em... "

Trạch Huân định nói gì đó thì ở dưới nhà, có tiếng gọi vọng lên của Dược Đông.

"Hai người có ý định chiếm phòng tôi à? Xuống dùng cơm!"

Tôi nhìn anh, tranh nói trước để xuống dưới, cũng không để anh có cơ hội nói thêm câu nào: "Em xuống phụ, anh chút xuống sau nha! " Tôi cười tươi rồi nhanh chóng chạy đi.

...

Bữa trưa.

Cũng như bữa trưa hôm qua, cũng là bàn ăn bốn người với những tranh chấp lẻ tẻ.

Với bàn ăn thịnh soạn với đủ các món xào, món mặn, món canh. Chị Nhan Tử nấu rất nhiều, cả buổi sáng tôi chỉ biết ngồi canh Trạch Huân tỉnh, quên luôn cả việc phải phụ chị nhưng chị vẫn không một lời than trách.

Còn Dược Đông, nãy giờ vẫn là gương mặt cau có. Cũng phải, cả tối qua phòng của anh ta bị Trạch Huân chiếm trọn cả đêm, còn anh ta phải ngủ bụi trên sofa.

Trạch Huân thì còn chút men bia hôm qua, nhìn anh có hơi uể oải. Tôi gắp miếng thịt sườn cho vào chén của anh, mỉm cười nói: "Anh ăn nhiều một chút! "

Hiểu lầm, giận hờn nên được quên đi rồi, bây giờ việc của tôi là chăm cho người này trước đã!

Gương mặt Trạch Huân dù có mệt mỏi nhưng vẫn khiến tôi không kiềm được lòng mà nhìn mãi, tôi ăn đũa cơm lại nhìn xem anh có ăn miếng thịt tôi gắp cho không, cứ như vậy cho đến khi có người ganh tị mà lên tiếng.

"Tôi cũng muốn ăn thịt, cũng cần bồi bổ, cô gắp cho miếng to to một chút. " Dược Đông đưa chén cơm về phía tôi, xong rồi nói.

Mặt anh ta còn có thể nói câu đó thì chắc có thể thái mỏng đi xào rau được rồi. Nhưng đôi co với người còn chưa tỉnh làm gì, tôi nhướng mày hỏi, nhưng tay vẫn gắp lấy miếng thịt khá to: "Anh cũng đâu đến nổi không thể tự ăn. "

Tôi còn chưa kịp để miếng thịt vào chén anh ta, thì Trạch Huân đã đi trước tôi một bước.

Đũa của Trạch Huân kẹp một miếng thịt to hơn của tôi cho vào chén của Dược Đông, nói: "Tôi ngồi cạnh, việc gì phải nhờ người ngồi xa cậu làm gì. "

Tôi cũng nhanh rút đũa của mình về, làm như không nghe thấy gì mà ăn ngon lành. Chị Nhan Tử cũng giả vờ như tôi, rồi có lúc đang né thì hai chị em tôi đụng mặt, cứ thế mà chị em tôi làm lơ cho đến hết bữa trưa.

...

"Tiểu Nghi, em nghĩ hai người kia ngủ chung có sao không?" Lúc này trời đã khuya, khi tôi đang lục lại trong vali đồ tìm đồ ngủ thì chị Nhan Tử hỏi tôi câu này.

Nhanh chóng đầu óc của một đứa con gái 17 tuổi như tôi bắt đầu suy nghĩ. Vì tôi hiểu Trạch Huân, cũng tin tưởng anh, cũng loại trừ luôn khả năng bất khả kháng có thể xảy ra nên quay sang chị lắc đầu.

"Chị đừng lo, Trạch Huân không thích con trai! "

Sau khi tôi nói xong, thì chị liền đánh tôi một cái. Tôi hơi bất ngờ vì không hiểu vì sao mình bị đánh, liền ôm lấy bả vai.

Chị Nhan Tử nhanh chóng nói: "Em nghĩ gì vậy tiểu Nghi! Ý chị lo ở đây là sợ hai người đó xung đột rồi gây bạo lực, chứ không phải chuyện em đang nghĩ đâu! Không cần em nói chị cũng biết việc Trạch Huân là đàn ông mà! "

Tôi gật đầu liền hiểu, thì ra là chị lo chuyện này. Tôi nói ngay cho chị đỡ lo: "Không đâu, Trạch Huân anh ấy hòa nhã, sẽ không đánh người! "

Chị Nhan Tử gật đầu, rồi chị nói: "Em nói phải, thằng em của chị cũng không có cửa chọc giận Trạch Huân. "

Song, hai chị tôi nhìn nhau cười. Trước khi đi ngủ, chị có hỏi tôi "Đã làm lành rồi à? ", tôi cũng không ngại gật đầu, chỉ là không nói rõ làm lành như thế nào.

Đêm đó dễ ngủ hơn những đêm trước, hôm đó cũng là ngày cười nhiều nhất.

[...]

Đồng hồ điểm 12 giờ, khi bên phòng của hai người phụ nữ kia đã yên tĩnh, nhưng bên phòng của hai người đàn ông vẫn còn sáng đèn, một người ngồi ở sofa, một người đứng gác tay ở lan can.

Người ở sofa là Trạch Huân, còn ở lan can là Dược Đông.

Dược Đông đã đứng nhìn xuống phía dưới một khoảng thời gian, nhìn chán thì anh ta quay vào nhìn con người nghiêm túc kia. Dược Đông suy nghĩ, không hiểu sao trên đời lại tồn tại được một người có thể ngồi im trên sofa cả giờ đồng hồ, tay thì khoanh trước ngực, mắt thì đăm đăm nhìn ra cửa, còn có vài lần thở mạnh như đang lo lắng.

"Đã ngủ chưa? Hôm nay không ra đây ngắm sao?" Dược Đông nghĩ thầm.

Anh ta sau khi chốt cửa lan can thì đi ngang qua Trạch Huân, giọng nói mệt mỏi nói: "Anh không cần ngủ à?"

Trạch Huân chỉ "Ừ" một tiếng.

Thật ra là Trạch Huân rất khó ngủ chỗ lạ. Những ngày đầu vừa đến Anh, Trạch Huân cũng phải mất mấy đêm không ngủ thẳng giấc. Còn thêm một lí do nữa, là do Đình Nghi đang ngủ phòng khác. Thực ra, Trạch Huân muốn ôm người ta ngủ!

Anh bị sắp xếp ngủ với người khác anh cũng đã lường trước, chỉ có điều giường chỉ đủ cho một người đàn ông ngủ, nếu là phụ nữ thì còn có thể hai người. Trạch Huân cũng có suy nghĩ về chuyện nửa đêm, anh không biết người bên cạnh có thói gì lạ người không, anh ta có đứng đắn không?

Dược Đông nghe Trạch Huân ừ thì nhảy ngay lên giường, một thân chiếm hết hai phần ba chỗ, nhanh chóng khò thành tiếng.

Trạch Huân ở ghế lắc đầu rồi anh đi ra ngoài. Người trong phòng thì đưa tay tắt đèn, cười thầm trong bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net