(47) Cầu hôn (ver: tác giả)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạch Huân dùng hai tay che mắt Tiểu Nghi, dịu dàng dẫn dắt cô vào trong bằng lời nói của mình.

Trong nhà bây giờ là một không gian hoàn toàn khác, sự chuẩn bị chu đáo của tất cả mọi người biến hoá căn phòng không khác gì một sân khấu nhỏ mà ta hay bắt gặp ở phòng trà. Và trên sân khấu đó treo một khung hình rất to, hiện diện trong hình có tất cả 5 người, không phải họ bây giờ, mà là họ ngày này 15 năm trước...

[...]

Bốn người họ Trạch không nói gì, họ đi lên thẳng sân khấu, chỉnh lại quần áo một chút rồi cất giọng, người đầu tiên phát biểu là Trạch Ân.

"Tôi biết em lớn rồi, nhưng không phải vì vậy mà ngừng theo dõi chăm sóc cho em. Công chúa nhỏ, em biết là từ trước đến giờ người chúng tôi yêu chiều nhất là em. Vì vậy dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho chúng tôi, trở về Trạch gia chúng tôi sẽ bảo vệ em. Bất kể lúc nào, nơi đây luôn giang rộng vòng tay chào đón em! Chúc mừng sinh nhật."

Trạch Ân tuy cười nhưng trông anh ấy rất buồn, anh lùi về nhường chỗ tiếp cho Trạch Luân. Đây phải nói là người anh hay "giang hồ" với Tiểu Nghi nhà ta nhất, nhưng hôm nay nhìn anh cũng nghiêm túc lắm...

"Đúng, bảo vệ em là việc của chúng tôi. Em làm sai chúng tôi nguyện bào chữa cho em, người khác làm sai chúng tôi sẽ trừng phạt họ! Vì vậy đừng lo... Có chúng tôi ở đây, bất kể ai cũng không được phép ức hiếp em!"

Trạch Luân đưa tay vuốt tóc Tiểu Nghi, anh cũng không che giấu được gương mặt buồn của mình. Anh vội vàng lùi lại, che mặt. Nhìn thoáng thôi là biết ..Trạch Luân khóc rồi, người đàn ông "mạnh mẽ" khóc rồi.

Trạch Nhân cũng bước lên sau đó, anh thì cũng không khác gì hai người kia mấy, chỉ là anh cười nhưng đôi mắt lại rất buồn.

"Tôi thích em. Tôi không hối hận. Cũng cảm ơn em vì đã không thích tôi, cảm ơn em đã giúp tôi tìm được một cô gái đáng yêu giống em vậy!" Trạch Nhân nhìn sang Nhược Hạ cười nhẹ rồi lại quay về xoa đầu Đình Nghi "Trước giờ tôi đều bảo vệ em, sau này cũng sẽ như vậy nhưng khác một chút. Trước đây là người tôi thương, bây giờ là em gái! Sống hạnh phúc nha Tiểu Nghi!"

Thật khó để diễn tả được cảm xúc lúc này của Tiểu Nghi... Buồn vui lẫn lộn.

Bây giờ người cuối cùng là Trạch Huân rồi, anh vừa định tiến tới thì giọng nói của Dược Đông cất lên:

"Xin lỗi... "

Lúc này Nhan Tử nhanh tay cản anh lại : " Em làm gì vậy?"

Dược Đông không màn đến mọi người đang chăm chú nhìn mình, anh thẳng tiến đến phía trước, đi về phía người con gái đã làm anh rung động.

"Tôi... " Anh ngập ngừng một cách kì lạ rồi không nói gì hồi lâu.

Tiểu Nghi huơ tay trước mặt Dược Đông: " Anh sao vậy?"

Lúc này Dược Đông dường như nhận ra được một điều...
Anh nhanh chóng nói : "Không có gì, tôi chỉ muốn dặn em: sau này có giận ai, có bỏ đi đâu, nếu không có Trạch Gia thì em còn có tôi, cứ gọi nếu em cần. Tôi cũng tình nguyện bảo vệ em... như em gái của mình."

Tiểu Nghi lúc này cười rất tươi. Cô cười vì hôm nay mình may mắn có thêm một người anh. Cô gật đầu liên tục, cũng không quên lộ biểu cảm đồng tình.

Khi Dược Đông trở về, thì lúc này Trạch Huân đã chuẩn bị từ lâu.

Anh cầm chiếc hộp đỏ đã bật mở sẵn, từng bước tiến đến cô gái anh yêu thương nhất. Khi anh khụy chân xuống đúng lúc trong phòng lúc đó chỉ còn một ánh đèn, soi đến không gian chỉ có hai người.

Trạch Huân vẫn hấp dẫn với giọng nói trầm ấm:

"Tôi muốn cả đời này bảo vệ em, không phải với vai trò anh trai. Tôi khác mọi người, tôi yêu sớm. Nếu tình cảm của một cậu bé 7 tuổi được xem là tình yêu thì tôi thừa nhận, tôi biết yêu năm 7 tuổi. Mọi người nhìn nhận tôi nghiêm khắc với em, nhưng tôi thì khác, đó là cách tôi lo lắng cho người tôi yêu. Tôi thừa nhận, tôi ghen. Tôi thừa nhận, việc xây dựng Tây Bắc cũng là ý muốn được ở cạnh em. Vì vậy... Chiếc nhẫn này tôi muốn đeo cho em, tôi muốn em của riêng tôi. Gả cho Trạch Huân anh, liệu em có đồng ý?"

Anh bộc bạch hết cả cảm xúc, trông vẻ lạnh lùng hằng ngày của anh được thay bằng vẻ trông chờ, ai cũng bất ngờ. Thì ra tình yêu mạnh mẽ thật, có thể làm thay đổi cả một con người tưởng chừng "tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến"

Tiểu Nghi lúc này không thể làm gì khác cả, cô biết tình cảm của mình, biết cảm xúc hiện giờ, biết rằng bản thân rất cảm động trước hoàn cảnh này. Cô đưa bàn tay thay cho câu trả lời "em đồng ý".

Trạch Huân vui cười đeo nhẫn vào tay Tiểu Nghi, anh ôm lấy và trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào giữa sự chúc mừng của mọi người.

___

Mọi người sao rồi?? Có phải chờ rất lâu rồi không??

Phần sau bật mí cho mọi người một tẹo: Trạch Huân và Tiểu Nghi không có đám cưới!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net