(5) Chọc giận Trạch Huân rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn uống xong thì đường ai nấy đi, họ đi đường họ, tôi đi đường tôi.

Suốt buổi ăn, tôi đã chờ mãi mà không thấy Trạch Huân, không dám hỏi các anh vì sợ họ cũng không biết.

...

Tôi trở vào lớp, vừa yên vị thì cô bạn Nhược Hạ chạy vào.

"Quá sức tưởng tượng! Quá sức tưởng tượng mà!"

Vẻ mặt Nhược Hạ rất khó coi, hai má ửng đỏ vì tức giận.

"Chuyện gì? " Tôi cũng tỏ vẻ tò mò

"Trường này đang có tin đồn cậu quen một lần 4 nam thần bên khu đại học!"

"Ai? " Tôi đang tò mò họ gán ghép ai cho tôi

"Nghe nói là 4 người họ Trạch gì đó "

Quả là trường này có người thu tin rất giật gân.

"Người tung tin thật biết cách tưởng tượng! "

Tôi có thể một tay mà nắm bốn chàng thiếu gia họ Trạch sao? Nếu như họ nghĩ thì tôi đã không cần đến trường, Đình Nghi này chỉ cần ở nhà, chờ họ học xong mà nuôi đến già! Chỉ tiếc là tôi chỉ là tôi, không bao giờ của riêng ai trong bốn chàng thiếu gia đó!

"Đình Nghi, cậu đừng nóng! " Nhược Hạ vỗ vai tôi an ủi

Không biết cậu ấy đi đâu, tìm đâu, nghe đâu ra chuyện này. Không biết họ đã nghe tin này chưa, rồi có làm sao không? Có bức bối như tôi không?

"Thôi, sắp vào học rồi. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. "

Giờ giải lao kết thúc.

Tôi học hai tiết cuối rồi cùng ra về với Nhược Hạ. Không thấy họ đến trước cửa lớp nên tôi khá yên tâm.

Người tốt hay gặp chuyện tốt. Vậy sao tôi lại là ngoại lệ? Đi đến đâu đều có người nhìn tôi xì xầm, rất khó chịu. Tôi rảo bước thật nhanh về phía xe rồi bước vào.

"Chạy đi Bác! " Tôi giục

"Cậu Trạch Huân bảo tôi đợi! " Bác Giang quay lại nhìn, bác đã thấy được vẻ khó chịu của tôi.

Tuy không biết gì nhưng bác vẫn tươi cười "Tiểu thư đi học không vui sao? Cô sẽ làm cho các thiếu gia nhà tôi lo lắng đấy! "

Bác vừa dức lời thì bốn người cũng vừa vào trong xe.

Tôi tin chắc bọn họ đã nghe được tin đồn đó rồi. Nên suốt đoạn đường, không ai nói tiếng nào.

...

"Tiểu Nghi! Học thế nào rồi? "

Tôi vừa bước vào nhà, nghe Trạch Huân hỏi tôi lại nhớ đến chuyện tin tức phi sự thật kia.

"Không vui! Ngày mai đổi trường, em không muốn học cùng các anh nữa! " Tôi tỏ vẻ khó chịu.

"Tiểu Nghi, sao em lại không vui? Ai dám chọc giận em? " Trạch Luân cũng không vui, anh nhíu đôi mày

"Đúng! Nói đi, anh sẽ giúp em báo thù. " Trạch Ân hăng hái, anh có vẻ rất quyết tâm.

"Thôi đi! " Trạch Nhân liếc nhìn Trạch Ân "Cậu bớt trẻ con dùm anh, có phải con nít đâu. "

"Chuyện gì em muốn cũng được, nhưng đổi trường thì không được. " Ánh mắt Trạch Huân chưa bao sợ đáng sợ như vậy.

Anh nói rồi bỏ đi. Tôi không còn bực tức chuyện ở trường nữa, ba người kia cũng đi theo anh lên phòng.

Trạch Nhân cũng không quên để lại cho tôi câu an ủi "Anh ấy làm vậy cũng vì muốn tốt cho em thôi!"

...

Cả buổi trưa ăn cơm, Trạch Huân đã không xuống. Tôi tự hỏi: anh ấy có phải giận tôi không. Nhưng lại nghĩ là không phải, anh sẽ không trẻ con như vậy.

Tôi dằm nát cơm nhưng vẫn không thể nuốt nổi.

"Tiểu Nghi, cơm đã làm gì em sao? "Trạch Ân cố trêu tôi nhưng tôi không thể cười được.

"Ăn xong tụi anh tập bóng rổ, em đi không? " Trạch Nhân gắp cho tôi lát thịt mỏng.

"Cả bốn người luôn sao? " Tôi mở to mắt trông chờ anh trả lời.

"Có thể đi ba người sao? " Anh cười làm tôi cũng được an ủi một phần.

Công tử thiếu gia nhà người ta có thể ăn chơi sa đọa, còn thiếu gia nhà này ngoài việc học thì họ đều giành thời gian cho nhau. Không đánh trận trên game thì cũng tập thể thao.

Buổi ăn kết thúc vui vẻ, mặc dù Trạch Huân vẫn không xuống. Nhưng tôi đã nhờ dì Lâm mang cơm đến cho anh.

[...]

"Tiểu Nghi! Em nghĩ nói đổi là đổi sao? Hay em không hài lòng việc tôi vào lớp em? Thật phiền phức. "

Trạch Huân vứt chiếc cặp sách lên bàn.

Anh vào phòng nghiên cứu và ngồi liên tục suốt buổi ăn trưa.

Anh vùi đầu vào bản nghiên cứu phức tạp, anh làm mãi mà không ra kết quả. Anh về phòng của mình, thấy dì Lâm đứng trước cửa.

"Dì không cần mang lên cho tôi. "

"Tiểu thư bảo tôi đem lên cho cậu! " Anh cầm lấy mang vào phòng.

Vẻ mặt anh trầm lại nhìn đĩa thức ăn "Tiểu thư bảo tôi đem lên cho cậu. "

"Tôi chưa bao giờ nổi giận với em, nhưng em cũng đừng nghĩ được tôi chiều rồi sinh hư. Đừng nghĩ đĩa cơm này có thể an ủi tôi. "

Nói rồi anh ăn hết đĩa cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net