Phần 47: Rình Mò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Nhã và Hắc Nguyên Sinh theo dõi mấy ngày cũng dần dần thấy chán nản, Hắc Nhã chỉ muốn nói chuyện vui vẻ và đàng hoàng với Hồ Nhi một lần nên mới cố gắnh mò theo còn Nguyên Sinh mò theo vì e sợ cô nhóc này bỏ mình theo bạn.

- Này, mấy ngày nay đi theo ngươi cũng chẳng vớt vát được gì, hay ta đi tộc khác chơi đi. - Hắc Nguyên Sinh chán nản nói

- Ngươi thích thì cứ việc đi, còn ta sẽ ở đây chơi. - Hắc Nhã bình thản nói

- Ngươi...! Ta không muốn để mất một tùy tùng thôi. Căn bản ngươi ta chẳng để vào mắt. - Nguyên Sinh hậm hực

- Ngươi đi kiếm người khác cũng được mà, với lại ta to đùng thể này mà ngươi không để nổi vào mắt à? Mắt ngươi có nhỏ quá không? Mà trước giờ chúng ta là chủ tớ sao?

Hắc Nhã mỉm cười nhẹ đánh lại cho Nguyên Sinh một cú, đúng là trước giờ họ không có cái gì giống chủ với tớ cả nhưng ít nhất cũng không phải dân thường hay người xa lạ.

- Suỵt, hình như ta nghe thấy có tiếng nói chuyện. - Hắc Nhã bịt miệng Nguyên Sinh lại

Hắc Nguyên Sinh vốn định phát ngôn thì nhanh chóng bị chặn lại, ý trời, đây là ý trời sắp xếp cho hắn một tùy tùng như Nhã Nhã

- À, vì sao ngươi đến Miêu tộc?

- Ngươi trả lời trước.

- Chả phải lúc ta nói chuyện với Miêu vương đã nói hết rồi sao?

- Không để ý

- Ta đến mượn binh, đáp lại Ma tộc.

- Ta đến phá.

-...

Đó là một cuộc nói chuyện, nghe giọng thực sự rất giống của Hồ Nhi. Hắc Nhã quyết định ló đầu qua cửa sổ nhìn lén ai ngờ bị phát hiện.

- Ngươi đâu? Có kẻ đột nhập! - Một binh lính trông thấy hai người mờ mờ ám ám vậy hét lên

-... Bỏ bố rồi. - Nhã nghĩ thầm trong đầu

Hắc Nhã lúng túng không biết làm thế nào, Nguyên Sinh thấy hành động của Nhã thì thật không biết nói sao, Nhã là người đưa ra quyết định và cũng đã đảm bảo cho tính mạng của hai người mà giờ lâm vào bước đường này còn như thế.

Thôi không nghĩ ngợi, Nguyên Sinh vội chụp lấy tay Hắc Nhã bay lên cao chạy trốn ẩn đi trong những đám mây

- Ta ngửi thấy mùi ngoại tộc. - Henry đột nhiên thốt lên

- Chẳng phải ta với ngươi cùng là ngoại tộc sao? - Hồ Nhi liếc qua Henry

- Không, mùi này rất khó ngửi. - Mặt hắn nhăn lại đầy khó chịu

- Tộc ngươi không quen ngửi mùi một số tộc à?

- Ma tộc là chủ yếu, còn Xà tộc và Cẩu tộc thì chỉ hơi khó ngửi tí thôi. - Henry giải thích

Ma tộc? Nãy hình như Henry có nói mùi này rất khó ngửi hơn nữa biểu cảm có chút nghiêm trọng, có vẻ như không chỉ là số lượng một mà chắc là hai hoặc ba cư dân Ma tộc đang ở đây.

- Ngươi sao rồi? - Hồ Nhi hỏi lại

- Đỡ rồi, có vẻ như chúng đã đi. - Henry thở phào nhẹ nhõm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net