Phần 51: Trò Chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chơi này đối với Hồ Nhi mà nói là trò chơi thầm lặng, coi như Hồ Nhi sẽ ngủ quên và buổi kí kết này sẽ là buổi kí kết muộn. Về đến lâu đài Hồ Nhi liền cho người nói với Miêu vương đúng kịch bản đã định rồi sau đó mới bắt đầu.

Hồ Nhi và Henry sẽ tìm cách nào đó đưa Miêu Ngư quay trở lại làm Miêu Phổ từ ấy mới dễ dàng mượn binh để dẹp Hắc tộc.

- Henry này. - Hồ Nhi lúc này đang chán nản gọi Henry

- Chuyện gì? - Henry quay sang đáp lại Hồ Nhi

- Trả Miêu Ngư cho ta đi. - Hồ Nhi nói với giọng khá uể oải

- Nhớ nhóc đó à?

- Mặc dù mới làm quen không lâu nhưng cậu nhóc để lại cho ta ấn tượng sâu đậm đấy chứ. - Hồ Nhi ngước ra khỏi cửa sổ khẽ ngắm những đám mây trên cao

- Thôi được rồi, nhưng ngươi nên biết rằng địa phận và khu vực chúng ta đang ở là của địch, ta chỉ cho phép ngươi thăm mèo nhỏ này chứ không thể thả. - Henry nói hết sức nghiêm túc.

- Được rồi. Vì sự an toàn của Miêu Ngư. - Hồ Nhi mỉm cười.

Henry từ từ lấy trong áo ra một quả cầu thủy tinh nhỏ, lớp ngoài của quả cầu thủy tinh này được bao vây bởi một màu xanh lam kì lạ khiến cho người nhìn có cảm giác đó chỉ là một quả cầu vô tri không tác dụng.

Henry hít một hơi thật sâu rồi vận công đẩy lớp màu xanh lam ấy ra để lộ bên trong là một chú mèo nhỏ đang say ngủ.

- Miêu Ngư! - Hồ Nhi nhảy cẫng lên vui vẻ.

- Gặp thì cũng gặp rồi. Để tránh phiền phức ta nên che lại. - Nói rồi Henry lại vận công.

Khuôn mặt Hồ Nhi xìu lại chán nản tiếp tục quay về phía cửa sổ ngắm trời ngắm mây. Được một lúc thì có tiếng gõ cửa

- Vào đi. - Henry bước ra tiếp đón

Đó là một tên hầu cận bình thường ở trong lâu đài này, hình như hắn đến để chuyển lời.

- Thần tham kiến Hồ sứ giả và...

Không để cho tên hầu cận kia kịp nói hết Henry vội xen ngang.

- Có chuyện gì thì ngươi mau nói lẹ đi! - Henry giục

- Dạ thưa, Miêu vương muốn hai người ăn một bữa ăn thân mật với tộc chúng tôi ạ.

- Bữa ăn thân mật? Với tộc các ngươi? Cả tộc sao? - Hồ Nhi kinh ngạc

- Thưa chỉ với người trong hoàng tộc. - Tên hầu cận kia đáp lại

- Vậy cỡ mấy giờ? - Henry hỏi

- Thưa khoảng chừng 6 giờ tối.

- Được rồi ngươi lui đi. - Nói rồi Henry đóng cửa lại

Hồ Nhi bước xuống nhìn Henry khẽ gật đầu, Henry cũng nhìn Hồ Nhi rồi gật đầu. Rõ là kế hoạch trong trò chơi này của hai người sắp được thực hiện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net