Chương 14 - Vô tình hữu hận hà nhân kiến (Đã sửa 24/4/2020)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MINH CUNG TRUYỆN - CHƯƠNG 14:

VÔ TÌNH HỮU HẬN HÀ NHÂN KIẾN?

(Bị đày đọa nơi trần thế vô tình, mang lòng sầu muộn nhưng không ai hay)

*Câu thơ đề trích Bạch liên – Lục Quy Mông.

---------------------------

"Phương Hà, ngươi nói xem, ta có phải quá độc ác không? Bày kế hãm hại cả một đứa trẻ vô tội vẫn còn ở trong bào thai!" Ngồi trong xe ngựa, Nhạc Hy mơ màng hỏi.

Phương Hà hơi ái ngại, nhưng rồi ra sức lắc đầu: "Không đâu. Hoàng hậu cũng hãm hại Thuận phi. Đây chính là báo ứng."

Nhạc Hy cười khẩy một tiếng. Báo ứng? Vậy nếu hại Thái Uyển, sau này nàng liệu có gặp báo ứng hay không? Nhạc Hy lại thở dài, báo ứng...

Tết Nguyên đán năm thứ tám Gia Tĩnh là tết đầu tiên hậu cung có Thuận phi.

Vào ngày mồng hai hằng năm, theo tiền lệ Minh triều, các phi tần sẽ dâng rượu cho Đế hậu, trưởng bối, chúc tụng vạn thọ vô cương. Lễ dâng rượu sẽ diễn ra đúng giờ Dậu ở Thần Vũ đài, sau màn bắn pháo hoa.

Trên Thần Vũ đài, các giai nhân tam cung lục viện vận cung phục diễm lệ, trang điểm cẩn thận. Ai cũng mong nhân dịp này có thể giữ được ánh nhìn của bậc quân vương. Nữ tử là vậy, vốn dĩ trang điểm cũng chỉ là vì người mình thương nhớ.

Hoàng đế và Hoàng hậu ngự trên phượng tọa lộng lẫy. Ngày hôm nay, hai vị trưởng bối hoàng thất là Thánh mẫu Thái hậu và Thái tôn Thái phi – hoàng tổ mẫu của hoàng đế - đi hành hương ở am tự, đều không có mặt. Còn các tần phi ngồi bên dưới theo đúng cung quy.

"Thần thiếp cung chúc Hoàng thượng, Hoàng hậu năm mới vạn an. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế." Đám phi tử quỳ dưới đồng thanh kính cẩn.

Sắc mặt Hoàng đế hôm nay có vẻ rất tốt, lộ rõ niềm hân hoan, phấn khởi. Hoàng đế phất phất tay, ôn hòa nói: "Bình thân!"

Các phi tần đứng dậy, ngồi vào từng chỗ theo đúng thứ bậc. Đợi bọn họ ổn định, Hoàng đế vui vẻ cười: "Năm mới, trẫm cũng muốn thăng chức cho cả lục cung, không biết ý các nàng thế nào?"

Bên dưới bắt đầu xôn xao. Có kẻ mạnh miệng nói: Chẳng biết lần thăng chức này có khiến hậu cung có thêm một Hoàng Quý phi không?

Lời đàm tiếu này lọt vào tai Hoàng hậu khiến nàng mặt trắng bệch, lộ vẻ tức giận. Thuận phi thì ngược lại, không đàm tiếu cùng mấy phi tần, chỉ nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt đắc ý vô cùng. Phi tử trong cung không nhiều, chỉ có bảy người không kể Hoàng hậu. Trong đó chỉ có bốn người có tước vị từ ngũ phẩm trở lên. Ít người nhưng mỗi người một miệng mà đàm luận, tiếng xôn xao cũng ngày một lớn.

Nhưng Hoàng đế không chú ý nhiều đến thần sắc của Hoàng hậu, chỉ nói rất tự nhiên: "Trẫm thấy Văn Quý tần vào cung cùng Hoàng hậu. Đã tám năm rồi chưa được nâng tước vị. Nay trẫm thăng nàng lên tước Cung phi."

Văn Ngọc Hiểu tước "tần", cho nên ngồi ngay bên cạnh Thuận phi. Giống như các tần phi khác, nàng ta hôm nay vận y phục diễm lệ không kém gì Thuận phi dù Thuận phi hơn nàng ta hẳn một cấp. Nghe được tin tốt, nàng ta vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống: "Thần... thần thiếp đa tạ ân điển của Hoàng thượng."

Cả hậu cung, ai cũng biết dạo này Hoàng đế quý Văn Ngọc Hiểu vì nàng ta có giọng ca trong trẻo, hát bài ca Nhạn khâu [1] rất hay. Không biết có bao nhiêu con mắt lướt qua Văn Ngọc Hiểu với sự ngưỡng mộ và đố kỵ ngấm ngầm. Trong thâm cung là vậy, niềm vui của người này cũng là nỗi buồn và thương tâm của kẻ khác.

Buồn nhất chắc phải nói đến cặp tỷ muội đồng bệnh tương lân Tương Quý nhân và Nhu Quý nhân, vào cùng Văn thị. Đã nhiều năm trôi qua, lâu như vậy rồi mà cả hai vẫn chỉ là một tước Quý nhân nhỏ bé. Văn thị vào cung cùng nay đã là Cung phi, cả người mới vào chưa được một năm đã thăng lên tận chức Thuận phi tại thượng. Thế để thấy, ân sủng là thứ quyền lực lớn nhất trong hậu cung này.

[1] Nhạn khâu: bài hát năm xưa ở hoa viên.

Gia Tĩnh cười vui vẻ vô cùng: "Trẫm thấy Thuận phi đối đãi với tần phi rất tốt, hôm nay nhân dịp hoan lạc này, phong lên tước Thuận Quý phi. Đợi sau này nếu Thuận Quý phi sinh hạ Hoàng tử, tiếp tục phong Hoàng Quý phi. Thuận Quý phi cùng Hoàng hậu quản lý lục cung, trẫm sẽ thấy rất yên tâm."

Hoàng hậu gương mặt không còn lấy một tia huyết sắc nào. Móng tay cầy kỳ sắc nhọn bám chặt vào tay nắm của phượng tọa. Song nàng kìm nén: "Vậy... vậy thì quá tốt rồi."

Đám tần phi nhìn Thuận Quý phi với ánh mắt không ngờ. Họ không quên chêm thêm mấy lời nịnh nọt đưa đẩy, màu mè. Nếu bọn họ ngẫm kỹ có thể thấy Thuận Quý phi mới thực là người sung sướng nhất trong hậu cung. Mới vào cung chưa lâu mà đã một bước lên tận tước Quý phi cao quý ấy rồi.

Mấy lời ninh hót của tần phi làm cho Trần Thái Uyển càng nhìn càng nghĩ lại càng thêm giận. Nàng liền nói: "Hoàng thượng, sắp giờ Dậu rồi, hay cứ cho các muội muội lên kính tửu đi." Nàng ta không thích cứ phải nghe mấy lời ngợi ca Thuận Quý phi bên tai mình.

Lời vừa thốt ra, tiếng pháo hoa liên tục vang lên như muốn xé bầu trời thành nhiều mảnh. Cả khoảng không sáng rực, đa sắc, lung linh, tựa như có muôn ngàn đóa hoa ai ném lên.

Mọi người quay người nhìn pháo hoa bên ngoài, thanh âm giòn giã, vui tươi khiến ai nấy đều hân hoan phấn khởi. Thị nữ Nhữ Phần đem khay đựng chén vàng tới, rót đầy bảy chén rượu rồi lần lượt mang cho các phi tẫn. Những người phẩm cấp thấp sẽ kính trước; Văn Cung phi và Thuận Quý phi sẽ kính cuối cùng.

Nhữ Phần đứng trước Văn Cung phi và Thuận Quý phi, điềm đạm nói: "Mời Quý phi, Cung phi kính tửu."

Trích Hoa và Ngọc Hiểu mang chén vàng lên kính. Ngọc Hiểu kính trước rồi mới tới Trích Hoa. Trích Hoa kính rượu Gia Tĩnh rồi mới mang chén tới chỗ Hoàng hậu.

Khi đem tới chỗ Hoàng hậu, Thuận Quý phi cố ý để lộ cổ tay trắng nõn, buộc mảnh ngọc bội tố nguyệt. Nàng cố ý để Hoàng hậu thấy mảnh ngọc trên tay mình.

"Thần thiếp kính Hoàng hậu nương nương. Chúc nương nương vạn phúc kim an."

Hoàng hậu bỏ ngơ chén rượu, chỉ chú ý đến mảnh ngọc trên tay Thuận Quý phi. Mọi thứ gặp nàng ta một lần, có thể quên ngay nhưng mảnh ngọc của Hoàng đế là trường hợp ngoại lệ. Nàng chỉ thấy nó một lần duy nhất khi ở Càn Thanh cung của Hoàng đế nhưng đã nhớ mãi hình dáng của nó. Nàng có thể chắc nịch rằng, mảnh ngọc trên cổ tay Trích Hoa và mảnh ngọc của Hoàng đế giống hệt nhau.

Thái Uyển nhìn Trích Hoa với vẻ không thể tin nổi. Ngược lại Trích Hoa dùng nụ cười chế nhạo và ánh nhìn coi thường để đáp lại Trích Hoa.

Tim Thái Uyển đập mỗi lúc một mạnh hơn, gần như lạc nhịp; hơi thở mỗi lúc một dốc. Sự ghen tuông đố kỵ của nàng ta lên đến tột cùng, hóa thành sự căm giận vô hạn.

Thuận tay, Hoàng hậu hất chén rượu trên tay Trích Hoa ra. Chén rượu chạm xuống mặt sàn, vang lên một tiếng "Coong!" thanh thúy. Rượu quý trong chén đổ vương vãi thấm trên nền lụa trải dưới chân. Trong một khoảnh khắc, đám tần phi đều sợ hãi vô cùng. Đến Hoàng đế cũng bất ngờ, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa diễn ra giữa hai phi tử của mình.

Hoàng hậu dường như quá tức giận mà không để tâm đến những thứ khác, vung tay giáng một bạt tai mạnh vào mặt Quý phi khiến Quý phi yếu ớt ngã xuống đất rồi lại nhận vào mặt thêm hai chữ "hỗn xược" từ Hoàng hậu.

Hoàng đế lúc này khá tức giận, không kìm được mà đứng bật dậy quát: "Hoàng hậu!"

Nói rồi, Hoàng đế cũng vung tay, không kìm được, giã vào mặt Thái Uyển. Nàng ta bưng một bên mặt như chưa thể tin rằng, người vừa tát mình chính là trượng phu tám năm của mình. Hoàng đế không thèm nhìn Hoàng hậu lấy một cái, đi thẳng tới chỗ Thuận Quý phi, ôn nhu đưa tay muốn đỡ nàng đứng dậy.

Nhưng Trích Hoa vội đẩy tay Hoàng đế ra, quỳ xuống ngay trước mặt Thái Uyển, dáng vẻ thành khẩn, rưng rưng nước mắt: "Nương nương, thần... thần thiếp biết từ trước đến nay, Hoàng hậu đều nhìn thần thiếp không thuận mắt chút nào. Thần thiếp cũng biết hôm nay Hoàng thượng phong thần thiếp làm Quý phi, Hoàng hậu cảm thấy không vui nhưng cất giữ không nói ra từ đầu. Nhưng... nhưng dù ghét thần thiếp thế nào, người... người cũng không nên quá kích động như thế."

Trần Hoàng hậu không kìm chế được khi trông thấy dáng vẻ yểu điệu, mong manh giả tạo của Trích Hoa, chỉ mặt nàng quát lớn: "Tiện nhân, ngươi giả nhân giả nghĩa... Hoàng thượng, người..."

Hoàng đế chỉ quát một tiếng "Hoàng hậu!" để răn đe. Chữ đó không lớn nhưng đủ khiến Hoàng hậu run rẩy.

"Trẫm không ngờ Hoàng hậu luôn ôn nhu, hiền từ lại có thể không kiềm chế mà xử sự với tần phi một cách thô tục như thế. Nàng khiến trẫm thất vọng rồi." Hoàng đế nói rất điềm tĩnh, không hề cứng giọng nhưng thể hiện rõ sự bất bình.

Hoàng hậu cười khổ: "Hoàng thượng, người không hiểu... Sao người có thể lấy vật đó..."

Trần Thái Uyển đột nhiên chau mày, ôm bụng, ngã xuống nền đất. Bụng nàng đột nhiên đau dữ dội. Đám phi tần nhìn nàng ta với vẻ mặt kinh hãi nhưng tuyệt nhiên không ai dám lên tiếng. Trên y phục màu xanh lam của nữ tử kia đã xuất hiện một vệt màu đỏ khiến Nhữ Phần hoảng sợ kêu lên: "Nương nương... nương nương... Người sao vậy?"
Cả Hoàng đế và Trích Hoa đều sững sờ trước tình trạng bất thường của Trần Hoàng hậu. Thái Uyển đau đến mức không kêu được lên một tiếng. Cơn đau này thực sự không thường, chưa bao giờ nàng lại đau đến mức này... Chẳng lẽ là...

"Truyền thái y, truyền thái y." Nhữ Phần trấn tĩnh, sốt sắng ra lệnh cho đám người trong Thần Vũ đài. Gương mặt thị trắng bệch không còn một tia huyết sắc. Hoàng đế dù hơi hoảng loạn những vẫn giữ dáng vẻ bình thản, không mấy dao động. Đối với hắn, Hoàng hậu cũng giống như đứa trẻ trong bụng nàng ta - không phải thứ hắn hy vọng, đợi chờ.

Trong lòng Trích Hoa nửa mừng nửa sợ, lén đưa tay gỡ mảnh ngọc bội, giắt sâu vào tay áo. Nhạc Hy quả nhiên đã tính đúng. Không, có lẽ là từ đầu Nhạc Hy đã không nghĩ đến thất bại bởi một khi nàng ta đã bày kế thì đã chắc thắng đến chín phần rồi. Nàng ta là người quá nguy hiểm khi lợi dụng tâm lý hay ghen tuông của Trần Hoàng hậu. Dù nàng ta không ở trong cung, nhưng chỉ qua một lần ngẫu nhiên trông thấy Trần Thái Uyển mà có thể vẽ ra một kế sách, đáng sợ biết nhường nào.

Thuận Quý phi càng nghĩ càng thấy sợ Nhạc Hy - một con người chỉ biết đánh thắng, không biết đánh cược, một con người thâm sâu và ác độc.

Nhìn lại Hoàng đế, nàng thấy gương mặt hắn dửng dưng đến mức vô tình. Xưa nay nàng đã nghe kể vô số chuyện về sự nhẫn tâm của hắn, trong đó có sự việc rưới máu cửa Tả Thuận. Nhưng đến hôm nay nàng mới giác ngộ sâu sắc sự lãnh đạm của hắn.

Phải chăng cái chết của hồng nhan tri kỷ đã khiến tâm hắn theo đó mà chết đi rồi?

Lắc đầu, lúc này nàng không muốn để ý đến chuyện đó. Nàng để tâm hơn đến Hoàng hậu đang thoi thóp ở dưới đất. Xem ra nàng ta xuất huyết nhiều, rất có thể sẽ sảy thai.

Người trong Thái y viện và đám hạ nhân đã đưa Thái Uyển về Khôn Ninh cung nhưng hình như Hoàng đế không có ý định đến thăm nàng ta.

Đối với Hoàng đế, hắn không yêu nhưng trong lòng cũng có chút thất vọng với cách xử sự của nàng ta. Các tần phi khuyên hắn tới Khôn Ninh cung thăm Hoàng hậu song hắn vẫn đứng như cột trụ giữa Thần Vũ đài tráng lệ, rực rỡ. Thuận Quý phi lại hơi kéo kéo tay áo hắn, dùng giọng nói sợ hãi mềm yếu, nói: "Hoàng thượng, người vẫn nên tới thăm Hoàng hậu. Chuyện này... cũng do thần thiếp không tốt..."

Thuận Quý phi đôi mắt rưng rưng lệ khiến người ta xót thương; giống như một cánh hoa rỉ máu khiến người ta muốn nâng niu, ấp ủ. Gia Tĩnh đưa tay đỡ nàng dậy, không đề cập đến Hoàng hậu nữa, chỉ nói với đám phi tần sắc mặt hoang mang ở dưới: "Tiệc hôm nay, cứ dừng ở đây đi!"

Thuận Quý phi liếc nhìn hắn. Hoàng hậu cũng là mang thai đứa con của hắn, vậy mà khi nàng ta sảy thai, hắn không mảy may chút nào, chỉ thấy chán nản vì buổi tiệc không thành. Ít nhiều Hoàng hậu cũng là nguyên phối thê tử của hắn, nhưng có vẻ hắn chưa từng có tình cảm với nàng ta, vì thế sẵn sàng vứt bỏ nàng ta mà không thương tiếc.

Thế cũng đủ để Thuận Quý phi thấy sự bạc bẽo, vô tình của Hoàng đế. Sau cùng, Trích Hoa cũng chỉ thở dài một tiếng rồi rời khỏi Thần Vũ đài.

Đám phi tần không dám nói thêm lời vô nghĩa, nối tiếp nhau rời khỏi đại điện trong sự hoang mang. Rất nhanh, chỉ còn lại mỗi mình Hoàng đế giữa đài. Tiểu Anh Tử khuyên vài câu nhưng hắn không hề để tâm chút nào. Hắn đi lên phượng tọa, uống rượu một mình. Cả năm chỉ có ngày tết Nguyên đán được nghỉ ngơi mà hắn vẫn không được chút ít bình yên, hoan lạc.

Tích Thúy cung.

Thái hậu hình như đã tới đây từ rất lâu làm Thuận Quý phi không khỏi ngạc nhiên khi bước vào. Hôm nay trong yến tiệc không có mặt Thái hậu, nàng cứ ngỡ rằng Thái hậu đã cùng Thái tôn Thái phi đi hành hương, ngày mai mới trở về. Nàng đột ngột thốt lên: "Cô... cô mẫu?"

Thái hậu gõ gõ hộ giáp lên bản gỗ hoa văn tinh xảo. Người thản nhiên hỏi: "Cháu làm cách nào để Hoàng hậu trụy thai?"

Dùng từ "trụy thai" bây giờ cũng không phải sớm nữa. Tình hình của Hoàng hậu ở Thần Vũ đài đã cho thấy nàng ta không qua được nữa. Bình thường Hoàng hậu thường hay cáu giận vô cớ với đám tần phi; điều này đã hoàn toàn không tốt cho thai nhi. Nay lại đột ngột tức giận tột cùng như thế, sảy thai cũng là chuyện không thể tránh được.

Trích Hoa mỉm cười rất tự nhiên: "Cô mẫu đa nghi. Do nàng ta ghen tức quá độ chuyện Hoa Nhi được phong Quý phi nên mới thế đấy ạ."

Thái hậu cười cực kỳ tà mị: "Mặc dù cô mẫu không rõ lắm nhưng cô mẫu biết rõ cháu nhất định phải đụng chạm gì nàng ta mới như vậy. Thương Đài nói sau khi uống rượu cháu kính lên, nàng ta mới đột ngột động thai khí. Nhưng Thương Đài kiểm tra, thấy rượu không hề có độc. Rốt cuộc cháu đã giở trò gì ra?"

Trích Hoa biết Thái hậu trước nay đều như vậy, nếu đã muốn biết chuyện gì, nhất định sẽ tìm hiểu cho tột cùng. Nàng cũng không muốn giấu người, liền đem sự thật kể hết cho Thái hậu.

Nghe xong, Thái hậu mặt biến sắc, đột ngột cả kinh: "Cháu... là... ai bảo cháu kế này?"

Kể từ khi Trích Nguyệt lộ diện, Thái hậu không bao giờ đánh giá cao Trương Trích Hoa nữa.

Thường Thảo nhìn vẻ mặt thất thần của Thái hậu, vội thay chủ nhân đáp: "Là... là Nhạc Hy tiểu thư!"

Điều này Thái hậu cũng đoán được một nửa. Chỉ có một người ngoài Thái hậu có thể giúp Trích Hoa, là Trích Nguyệt.

Đã về tới Nhân Thọ cung, Thái hậu vẫn không hết bàng hoàng. Thẩm Nhạc Hy quả nhiên đã hiến cho Thuận Quý phi một diệu kế có một không hai, quả không phụ tâm sức Thái hậu trăm phương nghìn kế bảo vệ quân cờ có lợi này.

Song chính Thái hậu cũng khiếp sợ quân cờ chính mình sắp xếp. Nhạc Hy thực sự quá thâm độc khi đánh trúng vào điểm yếu nhất của Trần Thái Uyển - một nữ tử ngoài mặt hiền lành, hay ghen và thiếu đi đức tính ẩn nhẫn. Nếu hôm nay, Trần Thái Uyển sảy thai, cũng chẳng ai dám nói do Thuận Quý phi cả. Bởi kế sách này từ lúc bắt đầu đến lúc hạ màn, không những không để ra sơ hở mà còn không để lại cả một bằng chứng. Mọi người chỉ nghĩ, Hoàng hậu ghen tức nóng nảy, cho nên mới dẫn tới sảy thai thôi. Kế hoạch dù là thành công hay thất bại thì phía Thuận Quý phi cũng chẳng thiệt gì.

Thẩm Nhạc Hy - thâm hiểm và khó phòng y hệt cái tên của nàng ta vậy. Bảy năm, vẫn là một nữ tử sắc sảo và tinh tế. Nữ tử ấy đáng sợ và tàn nhẫn, một kẻ giết người không dao, giết rồi không lưu lại vết tích.

Giờ Hợi hôm đó, trong Khôn Ninh cung truyền ra tin tức, Hoàng hậu sảy thai. Thái y nói cơ thể Hoàng hậu từng động thai không chỉ một lần, tổn thương nặng đến cơ thể người mẹ. Gia Tĩnh ngay ngày hôm sau đó ban chỉ dụ: Trần Hoàng hậu thân thể yếu đuối, lại vừa sảy thai, tổn thương không nhẹ đến cơ thể; nay ra ý chỉ để Hoàng hậu tĩnh dưỡng trong Khôn Ninh cung, không cần ra ngoài.

Nói ra tĩnh dưỡng, thực chất chính là giam lỏng Hoàng hậu. Hoàng đế đang muốn mượn cớ này để giảm bớt quyền lực bên phía Dương Đình Hòa.

Tuy đã giam lỏng Hoàng hậu, không cho nàng quản lý hậu cung nữa nhưng Gia Tĩnh cũng không trao thứ quyền lực này vào tay Thuận Quý phi. Hắn để tổ mẫu mình là Thái tôn Thái phi Thiệu thị [2] nắm quyền lục cung nhằm bảo toàn hoàng quyền. Gia Tĩnh đối với Trương gia luôn có đề phòng, vì vậy dù có sủng ái Thuận Quý phi, hắn cũng không để Trương gia nhân cơ hội này vùng dậy.

[2] Thái tôn Thái phi: danh xưng do cháu của phi tử đời trước tôn phong để bày tỏ sự thành kính. Thiệu thị vốn là mẹ ruột của Hưng vương Chu Hữu Nguyên, là tổ mẫu của hoàng đế.

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net