Chương 38 - Cung lý hồng nhan đố hồng nhan (Đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 38:

CUNG LÝ HỒNG NHAN ĐỐ HỒNG NHAN

(Trong chốn cung đình, hồng nhan đố kỵ với hồng nhan)

*Câu đề do tác giả sáng tác.

-----------------

Ngày rằm tháng bảy, vốn dĩ các tần phi phải đến thỉnh an Hoàng hậu vào buổi sáng; song vì hôm đó là lễ xá tội vong nhân, vì vậy ngày thỉnh an dời về trước ba ngày.

Ngày mười hai tháng bảy, các tần phi lại tề tựu ở Khôn Ninh cung của Hoàng hậu, cũng chính là vừa khéo hai ngày sau khi Thẩm Nhạc Hy gặp biến cố ở Yến hoa viên.

Như lệ thường, các tần phi đều đến từ rất sớm. Văn Cung tần từ sau khi bị giáng chức xuống tần vị thì đến vấn an Hoàng hậu đều rất sớm, lại không điểm tô, ăn vận quá cầu kỳ, khoa trương, hành lễ thì không dám bỏ qua chút lễ nghi quy củ nào. Có vậy mới thấy được, trong hậu cung "đắc sủng ưu nghi, thất sủng sầu".

Lệ tần Diêm Mạn Cơ hôm nay mặc bộ y phục bằng gấm, may theo kiểu phương lĩnh đang thịnh hành trong kinh thành hiện nay. Những trâm thoa cài trên tóc nàng ta cũng là những kiểu thiết kế mới xuất hiện. Điều này hậu cung đều đã quen. Đối với xu hướng thời trang trong kinh thành, Diêm Mạn Cơ luôn là người dẫn trước. Nàng ta cũng được tính là một trong số những tần phi được sủng ái nhất hiện tại, cho nên phục sức có phần tinh tế hơn đám phi tần vô sủng như Túc tần, Tương tần.

Hiền tần Trần Thái Quyên sớm đã chú ý đến bộ y phục mà Lệ tần mặc trên người, không khỏi tấm tắc khen ngợi: "Úi chao. Bộ y phục của Lệ tần mới đẹp làm sao. Này chẳng phải loại gấm Khinh Vân do phường gấm ngoại thành tinh chế được hay sao? Có một tấm này như có ngàn cân vàng ấy chứ. Thật không hổ là Lệ tần, thứ nào thứ nấy đều mang chữ "lệ"."

Lệ tần vốn là người ưa nịnh, nghe Hiền tần ngợi ca bộ y phục mình mặc, nàng ta không kìm được mà bật cười khúc khích: "Thái Quyên tỷ tỷ lại cười chê muội rồi. Tỷ nói xem mấy tần phi chúng ta đều đang độ xuân thì, cũng nên ăn mặc đẹp đẽ một chút, chứ đợi tới lúc gần tam tứ tuần rồi, nhan sắc đã tàn phai, làm sao có thể điểm tô mãi được." Khi nói mấy câu này, ánh mắt Lệ tần hướng sang chỗ Túc tần, Tương tần.

Túc tần không phải người ngốc nghếch. Nàng đương nhiên hiểu và không để yên. Nàng cười nói thản nhiên: "Bản cung vẫn là ngưỡng mộ Hy tần nhất. Vận y lúc nào cũng mộc mạc, giản dị, không bao giờ khoa trương, nhưng lại lấy được chân tâm của Hoàng thượng."

Khang tần tính tình đơn giản, lại vốn quý mến Nhạc Hy, liền chêm xen: "Phải đấy, muội cũng thấy như Túc tần tỷ tỷ. Nghe nói Hy tần bị thương, Hoàng thượng còn đưa Hy tần đến tận cung Càn Thanh chữa trị." Chuyện này vốn không còn là bí mật nữa, trong hậu cung, phàm là người có tai nghe mắt thấy thì đều biết cả.

Nhạc Hy đang định lên tiếng thì Tương tần lại nói thêm: "Đâu phải mỗi như vậy? Nghe nói Hoàng thượng còn định đưa Hy tần về Trường Nhạc cung bằng ngự liễn nữa cơ. Bản cung sống trong cung lâu đến vậy rồi, Hoàng thượng sủng hạnh cũng nhiều nữ nhân, nhưng Hy tần là người đầu tiên khiến người để tâm đến vậy. Ngay cả Cung tần ngày trước cũng chưa có cái diễm phúc được ngồi ngự liễn."

Nhạc Hy sởn người. Không ngờ chuyện Hoàng thượng định dùng ngự liễn đưa nàng về đã đồn đến tai đám tần phi trong cung rồi. Quả là giấy không gói được lửa. Trong hậu cung này, tốc độ truyền đạt tin tức thật là đáng nể.

Văn Ngọc Hiểu bị Tương tần gián tiếp chọc tức, trong mắt nàng ta có vô số tia lửa giận. Thế nhưng nàng ta cũng chỉ lặng thinh, ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu là ngày trước, khi còn là Văn Cung phi cao cao tại thượng, nàng ta đã không để yên cho những lời này của Tương tần rồi. Đám tần phi Lệ tần, Hiền tần bên cạnh Văn Cung tần hình như cũng không có gì vui vẻ. Trong mắt bọn họ ngập tràn sự đố kỵ và chán ghét.

"Hoàng hậu nương nương giá đáo." Tiếng vị thái giám quản điện vang lên quen thuộc, như một tiếng chuông báo tới các tần phi khiến họ vừa nghe chưa hết đã lập tức đứng lên, chỉnh trang y phục rồi khom người kính cẩn.

Mười nữ nhân đồng thanh nói: "Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương vạn phúc kim an."

Hoàng hậu ngồi trên phượng tọa, khẽ khoát tay: "Miễn lễ."

Chúng tần phi theo đó mới cẩn trọng ngồi xuống ghế của mình. Khi Hoàng hậu đã vào đại điện rồi, Lệ tần vẫn lườm Túc tần vì câu nói của nàng ta khi nãy.

Hoàng hậu vẫn mặc y phục giống như mọi ngày, áo bằng gấm tím có họa tiết long phụng tương sánh, đầu đội phượng quan lộng lẫy.

"Vừa đứng xa xa bản cung đã nghe thấy tiếng trò chuyện vui vẻ rồi. Nói bản cung nghe có chuyện gì hay nào?" Hoàng hậu nhẹ nhàng, hiền từ nói. Mấy năm nay, Trương Trích Hoa vẫn giữ vững hình tượng Hoàng hậu hiền lương thục đức, tư dung tốt đẹp. Hình ảnh bây giờ của nàng thực khác biệt so với khi còn là Thuận phi. Quý phi và Hoàng hậu, cách nhau hai bước nhưng là cả hai thân phận vô cùng khác biệt.

Thấy không ai lên tiếng, Đức tần Phương Tử Huyên – người chẳng nói gì trong cuộc trò chuyện lúc nãy – khẽ thưa: "Chúng thần thiếp đang nói đến chuyện Hy tần bị rắn cắn trong hoa viên, Hoàng thượng đưa người về Càn Thanh cung để chữa trị."

Hoàng hậu khẽ "à" một tiếng rồi mới nói: "Chuyện này bản cung đã nghe rồi. Thái Dịch trì ở Yến hoa viên từ lâu đã xuất hiện rắn. Mấy năm trước cũng đã có cung nữ bị rắn cắn ở đó. Không ngờ lần này, Hy tần lại gặp nạn ở nơi này. Bản cung đã định tới Trường Nhạc cung thăm nàng nhưng ngặt nỗi dạo này giáp với rằm tháng bảy."

Nhạc Hy cười khẽ, đáp: "Tạ ơn nương nương quan tâm thần thiếp. Thần thiếp cũng đã khỏe hơn nhiều rồi." Những câu nàng nói luôn rất ngắn gọn so với đám tần phi. Nàng cũng không muốn nói nhiều, đề phòng bọn họ lại bới móc, mà nàng thì không muốn mua thêm phiền phức cho chính mình.

Nhưng dù nàng không nói gì sơ hở, Lệ tần lại cố tình lấy kim chọc vào. Nàng ta cười nhạt, nói mà có ý mỉa mai: "Ha, cũng phải thôi. Người ta được Hoàng thượng đưa về Càn Thanh cung, lại còn có phúc khí được ngồi ngự liễn mà."

Nhạc Hy cũng đoán trước được, một người trong số đám tần phi sẽ cố ý khui ra mấy chuyện này để hạ bệ nàng. Thế nhưng, nàng vẫn bình tĩnh, chỉ nói một câu: "Lệ tần lại chê cười bản cung rồi. Bản cung lúc đó bị đau chân, lại chưa đủ phân vị để ngồi loan kiệu, mà lúc đó đang ở Càn Thanh cung nên Hoàng thượng mới định gọi luôn ngự liễn thôi. Sau đó thì bản cung cũng đã nhất mực từ chối rồi." Nhạc Hy giải thích ngắn gọn.

Lệ tần đang định nói thêm lời gì thì Hoàng hậu cười bảo: "Chuyện này đích thân Hoàng thượng cũng đã kể cho bản cung rồi. Người nói lúc đó định phá lệ gọi loan kiệu nhưng loan kiệu không thể đến ngay. Sẵn ở cung Càn Thanh nên người định gọi ngự liễn cho Hy tần. Thế nhưng Hy tần nhất mực từ chối. Bản cung rất khâm phục hành động của Hy tần. So với Ban Tiệp dư, không hề kém cạnh chút nào."

Trang tần từ lúc bước vào đại điện, lúc này cũng mới lên tiếng: "Thần thiếp còn nghe nói tài văn chương, thi phú của Hy tần cũng vô cùng xuất chúng. Người thật rất xứng là Ban Tiệp dư tái thế." Trang tần khéo ăn khéo nói, câu nào câu nấy đều đi vào lòng người, ai nghe cũng thấy dễ chịu.

Hoàng hậu nghe câu nói của Trang tần Vương Yên Diêu thì gật gù tán dương.

Lệ tần đương nhiên cũng không giấu được bất mãn. Nàng ta cũng không ngờ là việc mình nhắc đến ngự liễn tự nhiên lại là bệ nâng cho Hy tần kia.

Tương tần cũng cười vui vẻ: "Nói đến Ban Tiệp dư, thần thiếp lại để ý tới chiếc quạt trong tay Hy tần. Nghe nói Hy tần rất quý chiếc quạt, đi đâu cũng mang theo. Chiếc quạt này chế tác thập phần công phu, làm thần thiếp nhớ tới chiếc quạt trong miêu tả của bài thơ "Đoàn phiến":

Tân liệt Tề hoàn tố (Mới cắt lụa Tề trắng)

Tiên khiết như sương tuyết (Trong trắng như sương tuyết)

Tài vi hợp hoan phiến (Thành chiếc hợp hoan phiến

Đoàn đoàn tự minh nguyệt. [1] (Tròn tròn tựa trăng sáng)

Quạt tròn này quả xứng với người giai nhân như Hy tần." Tương tần nói rất hồ hởi, làm như không để ý đến Văn Cung tần mặt mũi đang tái xám. Nàng ta rất ghét những thứ tốt đẹp của Nhạc Hy. Tương tần càng tâng bổng Hy tần bao nhiêu, Văn Cung tần càng khó chịu bấy nhiêu.

[1] Đoàn phiến: Bài thơ của Ban Tiệp dư. Nàng ví mình như chiếc quạt hợp hoan, ra vào tay áo vua sinh gió mát trong mùa hạ. Nhưng khi mùa thu đến, quạt bị lãng quên giống như nàng bị thất sủng.

Phần sau bài thơ:

Xuất nhập quân hoài tụ (Ra vào tay áo chàng)

Động dao phong vi phát (Phe phẩy sinh gió mát)

Thường khủng thu tiết chí (Thường sợ tiết thu sang)

Lương tiêu đoạt viêm nhiệt (Ôn hòa xua nóng nực)

Khí quyên khiếp tứ trung (Bị ném vào xó rương)

Ân tình trung đạo tuyệt. (Ân tình đều dang dở)

Nhạc Hy vốn đã không hài lòng trước những lời của Tương tần, nhưng nàng không thể hiện ra ngoài. Thế nhưng, Khang tần vốn chân thật, nàng ta nhíu mày nói: "Tương tần nói vậy quả không nên. Chiếc quạt tròn trong bài thơ ấy ám chỉ sự thất sủng về sau. Tương tỷ tỷ không nên dùng cách so sánh như vậy để nói về Hy tần."

Hoàng hậu cũng gật đầu đồng tình: "Phải đấy, Tương muội muội thật sơ ý quá."

Tương tần đầu hơi cúi, khẽ nói: "Vâng, thần thiếp thật đáng tội." Nói rồi lại quay sang Nhạc Hy, dáng bộ ăn năn: "Hy tần bỏ qua cho bản cung nhé. Bản cung cũng chỉ nhất thời lỡ lời thôi.

Nhạc Hy cũng chỉ cười suông cho qua chuyện. Nàng vốn không để ý tiểu tiết.

Một câu "lỡ lời" của Tương tần lại dấy lên vẻ hưng phấn trên gương mặt Lệ tần và Văn Cung tần. Hai người họ tính cách có nhiều điểm tương đồng nhau, đều đố kỵ trước những điểm tốt của người khác, đặc biệt là Nhạc Hy.

Hoàng hậu mỉm cười: "Hôm nay đến đây thôi. Các muội cũng đã vất vả rồi. Mau hồi cung đi. Bản cung cũng phải cùng Hoàng thượng chuẩn bị cho rằm tháng bảy."

Phương Tử Huyên cười nhẹ: "Phải chi Hoàng thượng lập thêm phi vị, cùng nương nương chia sẻ gánh nặng này."

Nhìn dáng vẻ trẻ con của Phương Tử Huyên, Hoàng hậu lại khẽ cười: "Biểu muội nói đúng đấy. Bản cung ở cái phượng tọa này cũng mệt lắm rồi." Nói xong lại phất phất tay cho đám tần phi ra về.

Đám tần phi kính cẩn nghiêng mình để Hoàng hậu đi qua trước rồi mới đồng thanh: "Thần thiếp cung tiễn Hoàng hậu nương nương."

Nhạc Hy có thể nhận ra, chỉ mới hơn một tháng nhập cung, đám tần phi đã chia rõ thành những bè phái khác nhau: Lệ tần và Hiền tần – đều là người của Dương thái phó; Tương tần và Túc tần – là tần phi nhập cung đã lâu, quan hệ thân thiết; Khang tần, Hòa tần, Trang tần – là những tần phi kiệm lời, lại có bề ngoài nhẹ nhàng, ôn nhu. Đám tần phi cũng có vài người có tính cách tương đồng: Lệ tần và Cung tần; Trang tần và Đức tần; Khang tần và Hòa tần.

Có một điều Nhạc Hy nhận ra rõ nhất ở hậu cung là không có bất cứ kẻ nào trong hậu cung này có tâm tư đơn thuần. Kẻ luôn thể hiện rằng mình đơn thuần chính là kẻ phức tạp nhất.

Nhữ Phần và Phương Hà đã chờ sẵn Nhạc Hy ở ngoài Khôn Ninh môn. Thấy nàng ra, hai người họ theo phản ứng thông thường đều tiến lại gần.

"Nương nương, người ra rồi!"

Nhạc Hy gật gật đầu, tâm trạng cũng không thể hiện rõ vui buồn, chỉ nói: "Ừ. Hôm nay Hoàng hậu cho về khá sớm."

Đám Khang tần, Trang tần, Hòa tần đi lướt qua nàng, khẽ chào thân thiện. Nàng cũng chỉ cúi đầu nhẹ để đáp lễ. Ngược lại Lệ tần và Văn Cung tần nhìn nàng với ánh nhìn mỉa mai, còn có cả sự coi thường.

Nhữ Phần có thể thấy sự khác thường trong ánh mắt của Lệ tần, thị liền hỏi: "Nương nương, Lệ tần sao thế?"

"Kẻ bình thường, không đáng nhắc đến đâu. Chúng ta về thôi." Nhạc Hy cũng chỉ nói vậy. Với kẻ mà hỷ nộ ái ố đều viết hết lên gương mặt như Lệ tần và Cung tần, nàng không cần dụng tâm đề phòng nhiều. Có lẽ sự khác biệt duy nhất giữa hai người bọn họ là gia thế: Lệ tần có phụ thân là thị lang, còn Cung tần thì phụ thân chỉ là Cẩm y vệ.

Người nàng cần đề phòng rõ nhất, có lẽ chính là Tương tần. Ở buổi vấn an ngày hôm nay, nàng ta chỉ nói có hai câu. Hai câu đó đều khiến cho người khác tưởng rằng nàng ta đang ngợi ca Hy tần nàng, thế nhưng thực chất cả hai câu ấy đều tăng thêm thù hận trong lòng Văn Cung tần với nàng. Triệu Tương, nàng ta đang cố tình chia rẽ mối quan hệ vốn đã không mấy tốt đẹp giữa nàng và Cung tần. Hay lắm!

Còn thêm cả Đức tần và Trang tần trầm tư ít nói, nói câu nào câu nấy động lòng người. Thực không thể khiến người ta phát giác ra điều gì từ hai người họ.

Buổi chiều, Chu Hậu Thông lại đến thăm nàng. Hắn sai người mang theo nhiều hoa quả quý, còn nói là để nàng tẩm bổ. Nàng vốn không mặn mà lắm với chuyện ăn uống này, chỉ sai Phương Hà và Như Dung cắt ra rồi tùy ý ăn vài miếng cho có lệ.

"Chân nàng đã đỡ hơn chưa? Trẫm quên mất không chuyển lời của Hoàng hậu đến nàng, hôm nay không cần phải đến thỉnh an, hại nàng phải đi từ Trường Nhạc cung tới tận bên Khôn Ninh cung." Giọng hắn tràn đầy lo lắng.

Nàng mỉm cười, cảm thấy lo lắng của hắn đều là dư thừa, liền nói: "Thần thiếp cũng đã đỡ nhiều rồi, đã đi thỉnh an Hoàng hậu được." Hơn nữa nếu không đến thỉnh an, nàng cũng không giác ngộ được nhiều thứ như thế. Gần gũi với đám tần phi là cách để thăm dò tính cách của bọn họ.

"Không được!" Chu Hậu Thông đột nhiên nói lớn khiến Nhạc Hy giật cả mình. "Trẫm cần để nàng ngồi loan kiệu. Chứ cứ để nàng đi đâu cũng phải bước bộ, trẫm đau lòng lắm."

Nhạc Hy cứ thấy không yên khi mà nghe thấy những gì có lợi cho mình. Đám tần phi vốn toàn những kẻ hay đố kỵ. Ngày hôm nay, những điều xảy ra ở Khôn Ninh cung đã cho nàng thấy rõ hơn bản chất của phi tần hậu cung. Nàng không muốn Chu Hậu Thông thiên vị mình, rồi đám tần phi kia lại tìm cớ để ganh ghét với nàng.

"Thần thiếp nghĩ thế này." Nàng từ từ nói: "Chi bằng Hoàng thượng hãy thay đổi lại quy chế, để các tần phi từ tước tần trở lên đều có thể ngồi loan kiệu. Như thế hậu cung sẽ không nói Hoàng thượng thiên vị thần thiếp, mà thần thiếp cũng có thể ngồi loan kiệu được." Nghĩ ra thứ này, Nhạc Hy cũng đã tính toán chi ly.

Chu Hậu Thông chau mày: "Nhưng trong cung chỉ có một phượng liễn cho Hoàng hậu và mười loan kiệu cho tần phi từ Phi vị trở lên. Thế về sau nếu các tần phi được thăng tước lên tần thì làm sao mà đủ được?"

Nhạc Hy cười, Chu Hậu Thông quả thực đã ngốc nghếch rồi. Nàng nói: "Chu lang ngốc. Chỉ cần chàng đưa ra một ý chỉ, nói rằng hiện hậu cung chưa có phi vị nên tạm đặc cách cho tần vị dùng loan kiệu là được. Về sau nếu hậu cung lập đủ tước Phi rồi thì sẽ sửa lại quy chế sau. Như vậy có phải không ai bàn ra tán vào được, đúng không?"

Chu Hậu Thông lúc ấy mới ngớ người: "Ừ nhỉ? Đơn giản thế mà trẫm không sớm nghĩ ra. Vẫn là Nhạc tỷ tỷ thông minh hơn trẫm."

Nhạc Hy bĩu môi, giả bộ giận hắn: "Thần thiếp còn chưa hỏi Chu lang. Có phải chàng lo sau này lập thêm nhiều tần phi xinh đẹp sẽ không có đủ kiệu cho họ ngồi đúng không? Chu lang mới là người tính toán sâu xa hơn thần thiếp."

Chu Hậu Thông ôm lấy eo của Nhạc Hy, khẽ rỉ tai nàng: "Không ngờ cái miệng nho nhỏ này của nàng cũng nhiều gai quá nhỉ? Trước giờ trẫm cũng không biết là nàng biết ghen đấy."

Nhạc Hy "hừ" lạnh một tiếng: "Thần thiếp cũng là nữ nhân mà."

Hắn ôm lấy nàng chặt hơn, lại khẽ đưa tay vuột lên mái tóc nàng.

Vị Ương cung những ngày này đã không còn huyên náo và nhộn nhịp như trước. Chỉ đơn giản vì chủ nhân cung điện này vừa mới thất sủng. Trong cả hậu cung rộng lớn này, chủ đắc sủng thì đầy tớ cũng được nở mày nở mặt. Nay Văn thị thất thế, đám hạ nhân trong Vị Ương cung cũng không còn tưng bừng như xưa, trở nên lạnh lẽo và trống trải.

"Thúy Nhi, đã bao lâu rồi, Hoàng thượng chưa đến đây?" Đôi mắt Văn Cung tần nhìn vô thần vào trong tấm gương trong, khẽ hỏi nha hoàn hầu cận.

Thúy Nhi chải tóc cho nàng, thưa: "Cũng đã hơn một tháng rồi ạ."

Thúy Nhi cũng không còn nhớ rõ là bao nhiêu ngày nữa, chỉ nhớ là ban đầu, thị thường giúp Cung tần đếm số ngày, nhưng sau đấy, số ngày Hoàng đế không đến cứ tăng lên, thị cũng không đếm nổi là bao nhiêu nữa.

"Một tháng..." Văn Cung tần lẩm nhẩm. "Một tháng Hoàng thượng không đến cũng là một tháng sau khi Thẩm Nhạc Hy dọn ra khỏi Vị Ương cung." Với Văn Cung tần, Nhạc Hy chính là kẻ thù đã cướp đi ân sủng của Hoàng thượng với mình.

Văn Ngọc Hiểu xiết chặt tay thành nắm, móng tay sắc nhọn khảm vào da thịt đau nhức vô cùng. Sự đau nhức ấy đối với nàng ta có thấm gì so với nỗi đau đớn khi bị một ả nha đầu mười mấy tuổi bày mưu dẫn vào tròng, sau đó mất đi niềm ân sủng của Hoàng thượng.

"Nương nương." Thúy Nhi khẽ gọi. "Thế sau này nương nương có dự tính gì?"

Văn Ngọc Hiểu cầm một cây trâm sắc nhọn trên tay, vạch một đường dài lên bàn trang điểm bằng gỗ khiến nó tróc đi một mảng sơn.

"Bản cũng sẽ tính toán kỹ. Đợi đến trung thu, Thẩm Nhạc Hy - ả tiện nhân đó - nhất định sẽ biến khỏi tầm mắt của bản cung." Văn Cung tần nói với ngữ khí căm giận, mang theo mọi thù hận giữa nàng ta với Nhạc Hy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net