CHƯƠNG 4 -5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4

Lâm chưởng quỹ nghe Thẩm Hi nói đã nàng đã thành thân, còn ngây người một lúc, nhưng con người hắn lọc lõi, làm sao không hiểu được ý của nàng, vội gọi: "Tiểu Minh Tử, mau lấy hai mươi lượng bạc đến đây". Lại quay đầu nói với Thẩm Hi: "Phu nhân, nếu chỉ tính riêng loại túi giấy này, không thể có giá đó, tại hạ cho phu nhân cái giá này, còn có một yêu cầu quá đáng, mong phu nhân không đem túi này bán cho người khác, hơn nữa xin phu nhân tạm thời giữ bí mật chuyện này, không cần tiết lộ chuyện túi giấy ra ngoài".

"Đây là tất nhiên, xin chưởng quỹ ngài yên tâm". Thẩm Hi trong lòng tính toán, ở chỗ này mua một ngôi nhà nhỏ nhỏ, giá tiền mà Lâm chưởng quỹ đưa ra không phải là ít, nhưng ý tưởng của mình không chỉ trị giá bằng đó tiền. Vì vậy Thẩm Hi cười nói: "Chưởng quỹ, tiểu nữ tử còn có một ý tưởng, không biết ngài có muốn nghe không. Nếu ngài nghe xong cảm thấy không tồi, có thể đưa tiểu nữa nhiều thêm chút bạc là được, dù sao tiểu nữ còn có một trượng phu tàn tật, bây giờ chỗ trú chân cũng không có, lại đang lúc mùa đông lạnh lẽo, mà một giường chăn đệm tử tế cũng không có, không thể không xem trọng tiền bạc được".

Lâm chưởng quỹ tự nhiên là hiểu được ý của Thẩm Hi, cũng biết nếu muốn lấy được mấy ý tưởng này, ít nhất cũng phải đưa thêm một giường chăn đệm cùng tiền thuê nhà. Hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy ý tưởng của nữ tử này rất mới mẻ độc đáo, dù có mua bằng giá cao thì cũng là mình được lợi. Có mấy ý tưởng này, có lẽ mình sẽ được đông gia trọng dụng, điều đi kinh thành cũng nên, huống chi theo ý của nữ tử này, còn có thâm ý trong đó, bèn mở lời nói: "Phu nhân đối lệnh phu quân không rời không bỏ, chí khí cao thượng, Lâm mỗ bội phục. Lâm mỗ không phải hạng người tâm địa độc ác gì, nếu ý tưởng của phu nhân là tốt, chuyện tiền bạc tất nhiên là tại hạ vui lòng".

Thẩm Hi cũng biết hắn hiểu được ý mình, mới vui lòng: "Lúc nãy tiểu nữ đã nói qua, người chia ba bảy loại, hạng người nào dùng đồ nấy. Dân chúng bình dân như tiểu nữ, đến thăm người thân bạn bè chỉ cần chút điểm tâm lấy giấy dầu gói là được, chỉ cần mang đi được ăn được. Nhưng người phú quý người ta không thể lấy giấy dầu mà gói được, không quá mĩ quan. Lấy hộp giấy đựng điểm tâm cũng được, nhìn sang trọng đẹp mắt hơn. Nhưng đến dịp lễ tết năm mới, luôn có cấp dưới muốn tặng lễ nịnh bợ cho quan trên, chút điểm tâm kia còn không tính là gì. Lấy việc tặng lễ Trung thu làm ví dụ, tiểu nữ nghĩ cho bánh trung thu vào trong hộp, trong hộp đó đặt chiếc thìa chiếc đũa bằng vàng, hoặc dùng vàng ngọc chạm khắc làm chiếc hộp, lại đựng vào loại túi giấy này , dù ai nhìn cũng không ra, người ta chỉ nghĩ là bánh trung thu tầm thường, tặng lễ này tặng được kín đáo, người nhận lễ cũng kín đáo, chỗ lợi nhuận của loại điểm tâm kia là khỏi phải nói"

Lâm chưởng quỹ nghe, không khỏi trầm trồ tán thưởng. Từ trước đến giờ, tặng lễ mừng năm mới hay lễ tết đều chủ yếu là vàng bạc châu báu, không tới phiên cửa hàng điểm tâm của họ, dù sao việc nịnh bợ cấp trên không thể dựa vào chút điểm tâm là được. Nhưng giờ có ý tưởng này, điểm tâm của nhà mình chắc chắn thành hàng bán chạy, loại tặng lễ kiểu này chắc chắn sẽ làm người nhận lễ vô cùng thích ý. Dựa vào ý tưởng này, chắc chắn mình có thể được điều đến kinh thành. Lâm chưởng quỹ đã quyết định, hắn cười lớn nói: "Phu nhân thực đúng là người giỏi ý hay, tại hạ bội phục bội phục. Dâng lên năm mươi lượng bạc, không biết phu nhân có vừa lòng?".

Năm mươi lượng, hẳn là không ít, Thẩm Hi mĩ mãn, cũng không từ chối, đứng lên cười tạ lễ với hắn: "Đa tạ chưởng quỹ ưu ái, trong nhà đang lúc khó khăn, tiểu nữ cũng không khách khí, đành thẹn mặt nhận vậy".

Tiểu nhị đưa lên một khay bạc đặt lên bàn, Lâm chưởng quỹ đưa cho Thẩm Hi: "Đây là phu nhân nên được, xin phu nhân nhận cho". Thẩm Hi nhận lấy bạc, lại nói: "Chưởng quỹ, ngài là người hào phóng, tiểu nữ cũng có đi có lại mà đưa thêm ngài một cách làm điểm tâm, cam đoan không có ở cửa hàng điểm tâm khác". Lâm chưởng quỹ ngạc nhiên nhìn nàng, vội vàng đáp: "Vậy thì xin đa tạ phu nhân, phu nhân có kiến thức bất phàm, chắc hẳn điểm tâm kia cũng thập phần mĩ vị".

Thẩm Hi cầm lấy bút, chấm mực, viết xuống cách làm bánh ngọt. Kiếp trước riệu Dịch vì muốn phong độ thân sĩ nên tây hóa toàn bộ yếu tố sinh hoạt, nàng cũng sớm mà biết làm bánh quy, bánh ngọt, bánh trứng, pizza linh tinh. Mà cuộc sống đầy bất ngờ, không ngờ rằng việc làm để lấy lòng Triệu Dịch giờ lại trở thành cần câu cơm.

Đợi Thẩm Hi viết xong, Lâm chưởng quỹ cầm lên nhìn nhìn, thắc mắc: "Phu nhân, công thức làm bánh của ngài có chút phức tạp, hay là như vậy đi, ngài nghỉ chút ở đây trước, dạy các sư phụ của bổn điếm làm thử một lần được không?". Thẩm Hi nghĩ nghĩ, cũng đúng, nếu lần đầu làm bánh ngọt mà không có người chỉ bảo, chắc cũng không dễ làm, vì vậy liền đồng ý.

Cửa hàng điểm tâm đầy đủ nguyên liệu, nhưng không có sữa. Thẩm Hi hướng dẫn cho sư phụ làm điểm tâm làm bánh ngọt không có sữa một lần, tuy không có hương sữa nhưng chiếc bánh xốp giòn ngon miệng vẫn làm Lâm chưởng quỹ quá đỗi vui mừng. Tuy hắn vui mừng về vui mừng, vẫn không quên nhắc Thẩm Hi nói cho sư phụ lượng sữa cần thêm, thời điểm phù hợp thêm vào.

Làm xong mấy chuyện này, trời đã ngả về chiều, nàng liền cáo từ Lâm chưởng quỹ để ra về. Lâm chưởng quỹ sai tiểu nhị: "Tiểu Minh Tử, ngươi đi gói mấy loại điểm tâm tốt tốt cho vị phu nhân này mang đi, để phu nhân nếm thử hương vị điểm tâm của cửa hàng chúng ta". Thẩm Hi nghĩ thầm, vị Lâm chưởng quỹ này đúng là một người làm ăn chính hiệu, tuyệt không muốn lấy lợi bất chính. Mình đưa tặng công thức làm bánh ngọt, hắn liền tặng điểm tâm, nếu có cơ hội, người này có thể kết giao được.

Tiểu nhị mang ra bốn gói điểm tâm, Thẩm Hi nói cảm tạ rồi nhận lấy, sau đó cười nói: "Lâm chưởng quỹ, túi giấy kia của ta vẫn là tiện lợi hơn, ngài xem, chỉ lấy giấy về gói, giờ tay ta đều bận cầm, nếu gặp người quen còn không thể hành lễ được". Lâm chưởng quỹ cũng cười: "Đúng là hơi chút bất tiện thật, thôi phu nhân đành mong trên đường về không gặp được người quen đi. Túi giấy kia không tồi, mấy ngày sau Lâm mỗ sẽ đưa đi kinh thành cho đông gia xem, đông gia của chúng ta là người biết hàng, tâm tư của phu nhân sẽ không uổng phí".

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, đã sắp tới ngưỡng cửa, Thẩm Hi bỗng nhiên dừng chân, nói: "Lâm chưởng quỹ, tiểu nữ có chuyện muốn nhờ. Nếu có ai hỏi về chuyện ý tưởng này, ngài hãy nói đây là do ngài tự nghĩ ra, đừng nhắc đến ta". Lâm chưởng quỹ ngạc nhiên: "Đây là vì sao?". Thẩm Hi nói: "Tiểu nữ chỉ là một dân chúng bình thường, không muốn nhiều chuyện rắc rối, nếu không phải rơi vào bước đường cùng, hôm nay tiểu nữ cũng không muốn đến Phúc Thụy Tường".

Lâm chưởng quỹ cũng hiểu được đạo lí hoài bích có tội, một nữ tử thông minh như vậy, nếu bị người có ý xấu biết, chắc chắn sẽ bắt nàng đi, Lâm chưởng quỹ lăn lộn thương trường đã lâu, biết rõ có người vì đồng tiền cái gì cũng làm được. Hắn cam đoan: "Phu nhân cứ yên tâm, ra khỏi cửa này tại hạ coi ngài chưa bao giờ tới đây". Thẩm Hi nghe vậy, trong lòng yên tâm: "Chưởng quầy, đa tạ ngài ưu ái, vậy tiểu nữ xin cáo từ". Lâm chưởng quỹ cười: "Sau này chúng ta không nói chuyện làm ăn, nhưng vẫn có thể mua điểm tâm mà, phu nhân không muốn xem túi giấy của ngài bán ra sao sao?". Thẩm Hi cũng cười: "Chắc chắn sẽ đến, xin chưởng quầy dừng bước".

Lâm chưởng quỹ đưa nàng đến cửa, hai người từ biệt.

Đi trên đường, Thẩm Hi sờ sờ túi bạc trong áo, trong lòng vui sướng đến sắp bay bổng, nếu không phải sợ người ta nhìn với ánh mắt nhìn kẻ điên, nàng thật muốn hát lên. Bạc, bạc trắng bóng, nàng chỉ dùng hai mươi mốt xu tiền mà kiếm được năm mươi lượng, nếu ở hiện đại tuyệt đối là siêu tỉ phú.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Hi trước hết đặt mấy gói điểm tâm lên bàn, mới lấy túi bạc ra, mở ra nhìn nhìn, bên trong suốt năm nén bạc trắng bóng, mỗi nén mười lượng. Nhìn thấy nén bạc thực sự trong truyền thuyết, nàng vô cùng kích động. Niềm hạnh phúc thành công là phải khoe với người khác, chẳng sợ người nghe bị điếc nàng cũng mặc kệ, nói với người mù đang ngồi trên kháng: "Người mù, này, thấy ta có lợi hại không? Dùng có hai mươi mốt văn tiền kiếm lời được năm mươi lượng, năm mươi lượng đấy, hắc hắc, người mù này, nếu chỉ mua thịt thì đủ ngươi ăn một năm thịt đấy. Tối nay cải thiện bữa ăn, tỉ làm thịt lợn cho ngươi ăn".

Miệng lẩm nhẩm khúc ca dao, Thẩm Hi cao hứng phấn chấn mà dấu bốn thỏi bạc vào trong hốc bếp, mình chỉ cầm một thỏi dự định đi mua sắm. Trước khi đi, nàng mở một gói điểm tâm ra, xem kiểu dáng chắc là phù dung cao, Thẩm Hi không thích ăn kiểu điểm tâm ngọt như vậy, vì thế nàng ngồi xuống bên cạnh người mù, cười tủm tỉm mà đút một miếng bánh vào miệng hắn: "Người mù này, ngươi cao bao nhiêu vậy? Ngươi ngồi như vậy ta cũng không đo đc chiều cao của ngươi, thôi ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ta đi mua đồ rồi mua bộ quần áo mới cho ngươi". Người mù bình tĩnh ăn điểm tâm, không phản ứng gì với nàng, mà Thẩm Hi chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình, không quan tâm hắn nghe được hay không. Có khi giờ trước mắt nàng chỉ có một con mèo hay chon chó nàng cũng sẽ lảm nhảm một phen.

Đút cho người mù ăn đến lửng dạ, lại cho hắn uống nước, nàng mới cầm bạc ra cửa.

Người mù mặc áo đơn, mình cũng mặc áo đơn, một ngày chay qua chạy lại, Thẩm Hi đã mau lạnh đến cứng người, bây giờ đã có tiền, nếu không mua cái áo bông thật sự có lỗi với bản thân quá.

Thôn trấn này quá nhỏ, cả tiệm quần áo cũng không có, nàng đành tìm đến tiệm vải. Chờ đến lúc Thẩm Hi đi ra, nàng đã ôm một đống chăn, ga trải giường mới tinh, quần áo bông với áo khoác, áo kép, mỗi loại nàng mua hai bộ,cho mình với người mù mỗi người một bộ. Dù sao giờ đã có tiền, không cần bạc đãi bản thân.

*Chú thích:

Phù dung cao: Một loại điểm tâm của vùng An Huy, người dân nơi đây thường làm vào các dịp lễ, tết, hay để đãi khách quý. Bánh được làm từ bột nếp làm thành bánh, cắt miếng, lại đem đi chiên, rồi thêm đường trắng, đường mạch nha. Do chiếc bánh làm thành nhìn giống đóa hoa phù dung nên gọi là bánh phù dung.
Loại bánh này được đưa vào Mãn Hán toàn tịch.

CHƯƠNG 5

Ngày mùa đông tối sớm, đến lúc Thẩm Hi đi ra từ tiệm may thì trời đã nhá nhem tối. Nàng vội đi tới hàng thịt mua mấy cân thịt, lại đi chỗ cửa hàng tạp hóa mua thêm muối đường các loại gia vị, còn mua thêm tạo đậu dùng để tắm rửa gội đầu. Đi qua chỗ cửa hàng mộc, lại mua thêm một cái thùng tắm với một cái chậu rửa mặt. Qua chỗ tiệm gạo, nàng ghé vào mua thêm gạo lức, gạo trắng, kiều mạch, bột gạo, mỗi loại mười cân cùng một bình dầu. Thùng tắm với gạo, bột là vật cồng kềnh, trong tiệm sẽ đưa hàng, tiểu nhị trong tiệm liền khiêng đồ đi theo sau Thẩm Hi.

Về đến nhà, trời đã tối, Thẩm Hi nhờ tiểu nhị đưa đồ tới đặt trong bếp, bọn họ đặt xong, trở về tiệm. Thẩm Hi về phòng nhìn người mù , vừa đứng trong phòng, gió lạnh đã thổi vù vù, nàng ngẩng đầu nhìn, thấy là giấy dán cửa sổ đều rách hết, nếu cứ mặc kệ cho qua đêm, chắc lại lạnh giống tối hôm trước. Vì vậy nàng lại chạy đến tiệm tạp hóa, hỏi tiểu nhị xong mới mua một loại giấy đặc biệt, tuy tiểu nhị nói đây cũng là giấy dầu nhưng rõ ràng giấy này khác với giấy nàng dùng để làm túi. Lúc này cũng không không phải lúc đôi co, nên nàng mau chóng trả tiền rồi chạy về nhà, theo lời tiểu nhị mà lấy hồ dán dán giấy lên cửa sổ. Vừa đến nhà, Thẩm Hi mới phát hiện trong nhà không có gì để thắp sáng, lại phải chạy lại tiệm tập hóa mua một cái đèn dầu với một chai dầu thắp.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Thẩm Hi nấu một ít hồ dán, chỗ hồ sáng nay nàng nấu đã đông thành kem không dùng được, rồi dán hết chỗ cửa sổ bị rách giấy.

Dán xong cửa sổ, trời đã tối đen. Thẩm Hi mau chóng múc nước rửa thịt cắt thái. Cắt thịt thành miếng nhỏ, lúc này nàng mới nhóm lửa, rửa sạch nồi. Đổ nước đó đi, nàng đổ một gáo nước, nước sôi mới cho thịt vào, vớt hết bọt, lấy thịt ra. Lại rửa sạch nồi, nàng đổ nước vào nồi, định cho đường vào nấu tạo màu, xuất hiện vấn đề.

Lúc nàng mua đường không nhìn kĩ, chỉ thấy đường màu trắng, còn tưởng là đường trắng hay đường phèn, nhưng không phải, giờ mới thấy đây là đường mạch nha hay đường gì đó tương tự. Thẩm Hi nắn nắn, hơi cứng chứ không mềm như đường mạch nha đời sau. Đường như vậy là không lên màu làm thịt kho được, nàng đành đổi món, nấu thẳng thịt lên.

Đã nấu thịt, còn phải nấu cơm nữa, chỉ tiếc là có mỗi một cái nồi, tuy trong bếp còn có một cái lò, nhưng chắc chắn Thẩm Hi không nhóm được cái lò. Nàng bỗng có ý tưởng khác, nhớ đến đời trước mình đã từng ăn qua cá hoa cú với bánh nướng, cái nồi kia cũng là nồi sắt, nếu nhào bột rồi nặn thành bánh dán lên thành nồi cũng được đấy chứ. Nghĩ là làm, nàng bèn đi nhào bột, nhưng bột gạo ở chỗ này rất đắt, nàng không dám lãng phí, nên chỉ nhào bột kiều mạch. Chờ đến lúc nồi thịt sôi, đun nhỏ lửa, nàng mới cẩn thận dán bột bánh lên thành nồi, rất may là dính được chặt, không có cái nào bị rơi vào nồi thịt.

Thí nghiệm làm bánh nướng áp chảo đun thịt vẫn là thành công. Hương vị thịt cũng không kém, trừ mấy cái bánh hơi chút khét ra vẫn ổn.

Làm xong cơm, Thẩm Hi rửa sạch nồi, sợ trong nồi còn sót lại dầu, còn lấy cái xơ mướp cọ hết đáy nồi, xong mới xách hai thùng nước đổ vào nồi, chờ lát nữa ăn cơm xong tắm rửa một cái.

Đến khi bưng cơm đến trong phòng, nàng mới nhận ra mình quên chưa mua bàn, bất đắc dĩ, đành phải đặt cơm canh lên kháng, sau đó đưa đôi đũa cho người mù: "Người mù, tỉ đun thịt cho ngươi, mau nếm thử ăn ngon không, rất thơm đúng không? Vốn dĩ phải làm thịt kho, nhưng không có đường thì khó làm, cái chỗ quái quỷ này, quá lạc hậu...". Thẩm Hi vừa lải nhải vừa đặt bát cơm vào tay trái hắn, lại làm hắn tay phải cầm đũa, rồi lấy cái bánh cho hắn cắn một miếng, mới đặt vào trong bát, kéo tay cầm đũa chạm chạm vào, người mù học rất nhanh, một miếng bánh một miếng thịt mà ăn ngon lành.

Lúc mua thịt nàng có nghe đồ tể nói, giờ thịt mỡ đắt hơn thịt nạc, vì mọi người đều không được ăn thịt, cho nên ai cũng thích ăn thịt mỡ hơn là thịt nạc. Thẩm Hi lại không thích thịt mỡ, nàng xắn lấy chỗ thịt nạc, còn phần mỡ đều gắp vào bát người mù, hắn lại ăn bình thường. Nàng ngượng ngùng nói nhỏ: "Người mù, ngươi ăn thịt mỡ ta ăn thịt nạc được không, không phải ta bắt nạt ngươi mà là ông bán thịt đã nói, mọi người thích ăn thịt mỡ hơn, ta cũng là vì tốt cho ngươi, cho ngươi bổ sung dinh dưỡng....". Người mù giống như lâu lắm không được ăn thịt, ngấu nghiến mà ăn rất nhanh.

Thẩm Hi vừa ăn vừa nói chuyện, nửa tô thịt, gần mười cái bánh nướng đã hết sạch. Tất nhiên, chủ lực là người mù.

Ăn cơm xong, Thẩm Hi đổ chén nước đến cho người mù uống, hắn không làm gì, chỉ ngồi yên trên kháng. Thẩm Hi rửa bát, lại lấy khăn lau sạch giường chiếu, sau đó dắt người mù đến chỗ đầu giường xa lò sưởi, lấy chỗ vải rách đệm dưới chỗ hắn đều ném ra ngoài, lau sạch mọi chỗ, rồi mới trải tốt đệm chăn mới lên trên.

Tuy nói mùa đông trời lạnh, đặc biệt trong phòng cũng không ấm áp gì nhưng Thẩm Hi thật không chịu bẩn được, nàng chắc chắn phải tắm rửa sạch sẽ, nếu không thật có lỗi với đệm chăn quần áo mới. Hôm nay đun thịt đốt không ít củi, nên trên kháng rất ấm, kháng ấm lên, phòng cũng không lạnh như hôm qua nên vẫn tắm được.

Nàng rửa sạch thùng tắm mới mua, lại hự hự mà chuyển vào phòng chính, mới múc nước ấm ra đổ vào, hòa với nước lạnh xong, nàng thấy độ ấm đã vừa, mới lên kháng kéo người mù xuống: "Người mù, tắm đi tắm đi. Ta mới mua đệm chăn mới, đừng làm bẩn nó". Người mù tất nhiên là không nghe được nàng nói cái gì, nhưng vẫn theo nàng túm mà xuống giường. Thẩm Hi kéo hắn đến cạnh thùng, cho hắn sờ sờ mép thùng, lại kéo tay hắn chạm vào mặt nước, ý là muốn cho hắn tắm rửa. Nhưng người mù đại khái không rõ ý của nàng, chỉ cúi xuống vốc nước rửa mặt.

Thẩm Hi cũng không có kiên nhẫn, nghĩ thầm hai người đã là vợ chồng , còn sợ cái gì, bèn lột sạch quần áo của hắn. Người mù chắc không ngờ tới nàng sẽ trực tiếp như vậy, còn giật mình một cái, nhưng hắn không phản kháng. Thẩm Hi cũng kệ hắn nghĩ gì, nâng một chân hắn vào trong thùng, chân sau cũng bước kịp, ngoan ngoãn mà ngồi xuống thùng tắm.

Thẩm Hi đã kết hôn, đối với cơ thể của đàn ông cũng không có cảm giác gì, nhưng nàng không ngờ tới là, dáng người của người mù thật không sai, nàng cười hì hì mà lấy ngón tay chạm chạm cơ ngực của hắn, huýt một tiếng, ngả ngớn trêu chọc: "Gầy về gầy, nhưng đều là cơ bắp, người mù, dáng người của ngươi cũng không tồi". Nói xong, nàng lại thấy mình giống lưu manh, không khỏi hắc hắc cười thầm: May là người mù không nghe thấy!

Người mù vốc nước lên người, Thẩm Hi lại lấy tạo đậu ra giúp hắn gội đầu, mùi hương tự nhiên của tạo đậu tràn đầy phòng, nàng vừa vò tóc cho người mù vừa lải nhải: "Cái thứ này không biết làm từ cái gì, có thể gội sạch đầu, nhưng không đủ mượt, vẫn là không tiện lợi như dầu gội, dầu gội là làm như thế nào nhỉ? Aizz, tiếc là ta không biết làm dầu gội, nếu không đây đều là tiền, là tiền đấy!". Nói đến tiền, Thẩm Hi chỉ hận mình vô dụng, đời trước sao không học làm dầu gội handmade đi, nếu mình cái gì cũng biết một ít, chỉ mỗi tiền bán công thức thôi cũng đủ để ngồi mát ăn bát vàng rồi, chính mình đời trước thật đáng giận, chỉ chăm chăm nghĩ đến việc hầu hạ tốt tên Triệu Dịch khốn nạn, ngày ngày xoay quanh phòng bếp.

Cứ nghĩ đến Triệu Dịch nàng lại tức, trên tay cũng dùng sức hơn, vò tóc cho người mù mà suýt vò đến tóe lửa, khiến người mù đau đến nhăn mày. Gội đầu xong lại giúp hắn kì lưng, người mù không biết bao lâu rồi chưa tắm, trên người đầy ghét,nàng chỉ chà chà mấy cái, lập tức chà xuống một lớp, thùng nước tắm lập tức bẩn đục. Thẩm Hi chưa thấy qua người nào ở bẩn như vậy, không khỏi buột miệng: "Người mù, không phải ngươi cả đời chưa tắm đấy chứ? Nước tắm này mà đổ ra vườn chắc ba năm trồng rau không cần bón phân đâu". Người mù không nghe thấy, tự nhiên sẽ không phản ứng gì, cho nên, chỉ có nàng một mình bận việc.

Đến khi tắm rửa sạch sẽ cho người mù xong, nàng mới với tay lấy khăn lau sạch người hắn, lúc này nàng mới phát hiện trên người hắn có không ít sẹo, đặc biệt ở lồng ngực, có một vết sẹo dài ngoằng tím hồng như con rết, từ ngực trái kéo dài đến bụng, dài khoảng bằng hai chiếc đũa. Mấy chỗ khác còn có nhiều sẹo to sẹo nhỏ vô kể.

"Ối, người mù, sao trên người ngươi lại nhiều sẹo như vậy!?". Thẩm Hi cả kinh kêu lên. Ngạc nhiên xong mới nhận ra hắn không nghe được,vì vậy lại theo thói quen mà lẩm bẩm: "Nhìn ngươi là tàn tật, chắc chắn không được người ta thích, từ nhỏ đến lớn không ít chịu khổ đúng không? Không có việc gì nữa rồi, giờ ngươi còn có ta, hai ta dù sao cũng là vợ chồng, ta chắc chắn sẽ không bắt nạt ngươi". Người mù vẫn im lặng như trước.

Thẩm Hi lấy đến bộ trung y (áo lót) màu trắng, giúp người mù mặc xong, mới dẫn hắn nằm xuống giường chăn mới, sau đó bi thảm nhận ra, không có gối đầu. Nàng đi ra ngoài lật lật xem chỗ đệm rách nãy vừa ném ea, cũng không có cái gì có thể làm gối được, đành cởi áo khoác của mình ra, xếp thành một cục để người mù gối tạm, mình thì lấy khăn lau tóc cho hắn, đợi tóc chỉ còn hơi ẩm mới đi đổ thùng nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net