Chương 6 - 7 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 6

Thẩm Hi lại xem kĩ từng nhà ở chỗ chợ sáng, sau đó tìm một nhà chỉ có hai vợ chồng già, dùng giá một trăm văn tiền một tháng mà thuê lấy sân nhà họ, để đặt bàn ghế trong một góc, có thể múc lấy nước giếng rửa bát. Vị Tôn đại gia tóc đã trắng xóa kia còn dựng một cái lều nói là tránh cho bàn ghế bị mưa hắt đến, Thẩm Hi luôn miệng nói cảm tạ.

Vấn đề phiền toái nhất đã giải quyết xong, nàng lập tức bắt tay vào chuẩn bị các đồ khác. Thẩm Hi đi đến chỗ cửa hàng mộc, nói chuyện với thợ mộc một lúc lâu, mới miễn cưỡng định ra một chiếc xe gần giống xe rùa ở hiện đại, hai thùng để đựng cháo. Hình dáng chiếc xe này là lúc nàng còn chưa đến đây đã đi du lịch đến vùng căn cứ địa cách mạng rồi nhìn thấy, bây giờ vừa vặn có thể lấy ra dùng một chút. Thợ mộc rất ngạc nhiên với thứ đồ mới này, Thẩm Hi cũng biết, lại không tránh khỏi cò kè trả giá một phen, cuối cùng nàng với thợ mộc quyết định: Hắn không lấy tiền làm xe với thùng của Thẩm Hi, nàng sẽ đưa bản vẽ thiết kế hai thứ này cho hắn, về sau cũng không được bán tiếp cho người khác. Còn bàn ghế, thợ mộc bảo nàng không cần đóng mới, đi cửa hàng cầm đồ mua cũng được, tiết kiệm hơn. Đến giờ Thẩm Hi mới biết thì ra hiệu cầm đồ còn bán cả đồ đạc cũ. Nhưng nghĩ lại, những đồ mà người ta cầm đứt kia họ mà không bán, chẳng lẽ để nó mốc meo sao?

Nàng đi đến hiệu cầm đồ, nói với chưởng quỹ mình muốn mua đồ cũ, hắn liền thập phần nhiệt tình mà tiếp đón, lại gọi một hỏa kế dẫn nàng đến hậu viện. Trong hậu viện quả nhiên bày rất nhiều loại đồ, cũ mới đều có, Thẩm Hi chọn một lúc lâu, mới chọn bốn cái bàn, 16 cái ghế dài, hai mươi tô gốm thô, mười mấy đĩa nhỏ, mấy cái bát nhỏ, chưởng quỹ còn khuyến mại tặng thêm hai ống đũa, hơn nữa ở đây nàng còn tìm được thứ gần giống với cái chõ gì đó, tiểu hỏa kế nói là nồi chưng trên bếp lò. Vì toàn là đồ cũ nên giá tiền cũng rẻ, nàng mua hết đống đồ này cũng chưa tiêu đến hai lượng bạc.

Thẩm Hi mua nhiều đồ nên lỉnh kỉnh, nhưng hiệu cầm đồ không đưa hàng đến cửa, nàng đành thuê chiếc xe đưa đồ đến chỗ nhà Tôn đại gia ở chợ sáng.

Đồ bán cháo đã đầy đủ, Thẩm Hi nhìn trời, mặt trời chưa lên cao, liền vòng vo đi đến huyện nha.

Nàng không quên lời Quách thẩm, ngôi nhà mà nàng với người mù ở là quan phủ phát mại, dù nàng không biết thân thể này cùng người mù làm sao sẽ ở trong đó, nhưng luôn cảm thấy nhìn bộ dạng nghèo túng của họ chắc chắn là trộm vào ở. Cho nên nếu không muốn bị quan phủ bắt lấy, mua lại ngôi nhà kia vẫn là tốt hơn.

Đi vào huyện nha,nàng hỏi thăm rõ chỗ giải quyết nhà ở, đất đai rồi đi đến. Người phụ trách việc này là một thư lại họ Vương. Thẩm Hi cũng lưu ý, không có nói thẳng mình muốn mua ngôi nhà hiệc tại mình đang ở mà chỉ nói muốn xem xem mấy ngôi nhà đang được quan phủ phát mại, Vương thư lại lấy ra cuốn sổ, Thẩm Hi nhìn thấy mặt trên có năm chỗ bán, giá rẻ nhất là căn nhà mà nàng đang ở, giá ghi trên đó chính xác như Quách thẩm nói là mười bảy lượng bạc.

Kiếp trước Thẩm Hi cũng là nhân vật trên thương trường, tự nhiên biết chính phủ cũng có việc ăn tiền, vì vậy có mối liên hệ không nhỏ với giới làm ăn, nên nàng muốn thử xem kiểu này có áp dụng được ở đây không. Nhìn nhìn xung quanh không có người nào, nàng đi đến trước mặt Vương thư lại, nói nhỏ: "Vương đại nhân, giá tiền này khá cao, ngài xem có thể giảm cho tiểu nữ chút ít được không?", từ xưa nào có quan lại nào là tuyệt đối trong sạch, Vương thư lại mỉm cười, ra vẻ nói: "Đây là giá chuẩn rồi, chỉ sợ không thể giảm được". Thẩm Hi cúi đầu, nói: "Nếu đại nhân giúp đỡ, tiểu nữ tử chắc chắn dâng lễ tạ". Vương thư lại lấy ra một tờ giấy, viết xuống địa chỉ ngôi nhà, lại viết giá nhà mười lượng bạc, mỉm cười xem Thẩm Hi.

Thẩm Hi nhìn nhìn, quả nhiên giới quan liêu hủ bại, rõ ràng ghi mười bảy lượng, nhưng mười lượng cũng bán được. Nàng không khỏi cười: "Đa tạ đại nhân thành toàn. Đại nhân, có thể ít thêm một chút nữa hay không? Tiền của tiểu nữ còn kém một chút". Dứt lời, một nén bạc năm lượng đã nhét vào trong ống tay áo của Vương thư lại. Hắn không ngờ Thẩm Hi đưa mình những năm lượng làm tạ lễ, không khỏi ngẩn ra, sau đó liếc Thẩm Hi một cái hàm ý sâu xa, mới lấy ra một tờ giấy khác vung bút lên, mười lượng đã đổi thành năm lượng, vừa viết vừa nói: "Ta chỉ là một kẻ tính tình "tiểu nhân", kẻ nào có lỗi với ta, ta hoàn lại gấp trăm lần, nếu là tốt với ta, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi người đó". Không ngờ chỉ cần mười lượng bạc đã mua được ngôi nhà, Thẩm Hi cao hứng đến sắp bay lên, hành đại lễ với Vương thư lại, lại luôn miệng nói cảm tạ.

Viết được một nửa, Vương thư lại hỏi: "Tiểu nương tử, hộ tạ của nhà ngươi là ở đâu? Có mang đến thì trình ra đây". Thẩm Hi căn bản không biết cái gì là hộ tạ, có lẽ cũng tương đương với sổ hộ khẩu? Thời này đã có sổ hộ khẩu rồi? Nàng nảy ra một ý, nói: "Vương đại nhân, tiểu nữ tử cũng đành nói thật, nguyên tạ tiểu nữ tử ở đâu chính tiểu nữ tử cũng không biết. Lúc tiểu nữ tử còn ở nhà mẹ đẻ cũng chỉ đi loanh quanh thôn, chỉ biết tên thôn là Ỷ Truân, ngay cả trấn trên cũng chưa được đi bao giờ. Nhà tiểu nữ nghèo, ca ca không cưới được tức phụ, cha mẹ bèn lấy tiểu nữa ra hoán thân. Tiểu nữ bị cha mẹ nhốt trong một thùng xe ngựa chật hẹp, đi ba ngày hai đêm mới tới nhà chồng, khoảng cách từ đó đến đâu là bao nhiêu cũng không rõ. Phụ mẫu của phu gia tiểu nữ cũng đều đã mất, phu quân lại là người tàn tật, nói cũng không nói được. Hai chúng ta vừa thành thân được ba ngày, có người trong tộc đã chiếm lấy nhà cửa, ngay đêm tối đuổi tiểu nữ cùng phu quân ra khỏi nhà, nếu không phải phu quân chu đáo, sớm dấu mấy lượng bạc, phu thê tiểu nữ đã sớm lưu lạc đầu đường. Hộ tạ mà đại nhân nói, tiểu nữ quả thật không biết". Dứt lời, Thẩm Hi lại rớt mấy giọt nước mắt.

Đại khái là thương hại nàng, hoặc là xem năm lượng bạc, Vương thư lại trầm tư một lát, nói: "Tiểu nương tử, như vậy đi, ngươi đưa ta thêm hai lượng bạc, ta tìm một hộ neo đơn mới chết còn chưa xóa hộ rồi treo tên của ngươi, nhưng nếu làm vật, phải đổi họ, hoặc là ngươi hoặc trượng phu, nếu ghi ngươi là con gái người ta, trượng phu của ngươi là ở rể, nếu ghi là con trai, vậy phu quân của ngươi phải đổi họ".

Thẩm Hi nghe qua cũng hiểu được, đại khái là Vương thư lại sẽ lợi dụng lỗ hổng của pháp luật. Nhưng hai lượng bạc mua được cái hộ tạ, nàng cũng thấy hời, ở hiện đại đi làm hộ khẩu còn khó nữa là, chưa nói đến chỗ cổ đại giai cấp nghiêm khác này. Nàng không muốn bị ăn cơm tù hay người không hộ khẩu.

Thẩm Hi nghĩ nghĩ, dù sao cũng không biết tên người mù là gì, vậy đổi hắn cũng đươc, bèn nói: "Đổi trượng phu của tiểu nữ". Vương thư lại lấy ra một quyển sổ khác, lật lật: "Vậy thì hộ này đi, Giả Trụ bảy mươi tuổi, trượng phu của ngươi tên là gì? Ta sửa cái họ là được". Thẩm Hi nghe nói là họ Giả, liền liên tưởng đến câu đối liễn trong Hồng Lâu Mộng – Giả cũng thật thật cũng giả, chỗ vô vi đó có còn không, vì vậy nói: "Vậy thì phiền ngài đổi thành Giả Như Chân". Vương thư lại cười một tiếng, viết ba chữ Giả Như Chân lên, lại hỏi: "Vậy còn ngươi, đã có hài tử chưa?". "Tiểu nữ tên Thẩm Hi, chưa có hài tử". Sau đó Thẩm Hi trợn mắt nhìn Vương thư lại viết Giả Thẩm Thị Tây lên sổ, cạnh tên Giả Như Chân.

Giả Thẩm thị...Tây... cái tên bắt mắt như vậy khiến Giả Thẩm thị Tây mới ra là hỗn độn trước gió....

Nắm chặt lấy khế ước nhà cùng bản hộ tạ mới tinh, Thẩm Hi vui sướng trở về nhà. Sau khi về đến nhà, nàng vội tìm tờ giấy dầu gói kĩ hai thứ này, sau đó tìm một cái vò nhỏ nhét vào, đậy nắp lại rồi lấy bùn đắp kín lên trên. làm xong, nàng dấu đến một góc khuất trong bếp, cạnh đó còn đặt hai cái bình sứt. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nếu thật có trộm vào nhà, cái bình sứt cũng sẽ không khiến cho người ta chú ý, không si có thể ngờ trong cái vò mẻ lại chứa đồ quý giá cả. Huống chi thứ này là tài sản quan trọng nhất, cũng là chứng minh cho sự tồn tại của nàng trên thế gian này, không thể làm mất, cũng không thể cho chuột gián gặm cắn mất, Vương thư lại nói nếu phải làm lại sẽ rất phiền phức.

Giấu kĩ đồ, Thẩm Hi tự nhủ về sau định cư ở chỗ này, quan hệ hàng xóm láng giềng phải tốt đẹp mới được, đặc biệt là Quách thẩm nhiệt tình tốt bụng , nên phải cảm tạ nàng. Nghĩ vậy, Thẩm Hi rửa mặt chỉnh tề, lấy một gói điểm tâm đi đến nhà Quách thẩm. Hai người nói chuyện một lát, thành lập được mối quan hệ bát quái tốt đẹp. Từ lời nói của Quách thẩm, nàng biết được vài điều sơ sơ về mấy nhà hàng xóm, nhưng nàng tạm thời chưa muốn đi bái phỏng, nàng còn có chuyện phải làm, chuyện này để sau vậy.

Lúc xế chiều, Thẩm Hi không ra khỏi nhà, mà dự định quét dọn sắp xếp lại chỗ được coi là "Nhà" này. Vật không có tác dụng thì vứt, đồ nào còn dùng được đều chỉnh lí thật chỉnh tề, kể cả mạng nhện trên nóc nhà nàng cũng đạp lên ghế quét dọn sạch sẽ. Hai ngày sau đó, Thẩm Hi chỉ lúi húi trong nhà, thấy thiếu cái gì thì mua thêm cái đó, dần dần, ngôi nhà cũ rách dưới sự tân trang của Thẩm Hi đã thay da đổi thịt, nhuộm đẫm nhân tình vị.

Đến ngày thứ tư, Thẩm Hi đi cửa hàng may lấy áo bông đã đặt trước, vuốt chiếc áo bông mềm mại, nàng vui mừng đến sắp rơi lệ, mấy hôm nay nàng lạnh cóng, mấy đầu ngón tay bị lạnh đến mức sắp lên cước. Mùa đông ở đây lạnh vô cùng, lạnh hơn nhiều ở hiện đại.

Nàng mặc áo bông vào, nhưng sợ dễ dây bẩn nên lại khoác thêm một cái áo đơn ra ngoài, không cần soi gương cũng biết giờ mình không khác gì con gấu béo, nhưng so với việc bị đông lạnh thành kem, nàng vẫn mặc dày tốt hơn.

Áo bông mới của người mù cũng giống áo của nàng, nhưng cỡ lớn hơn, Thẩm Hi mặc cho hắn xong cũng khoác thêm một cái áo đơn lên. Áo đơn của phụ nữ là kiểu trên áo dưới váy, còn kiểu đàn ông là áo trường bào. Áo bông của người mù rất vừa người, cộng với bộ dáng hắn cao gầy, hắn tuy có mặc giống kiểu Thẩm Hi mặc nhưng nhìn lại không to béo như nàng, giờ mặc thêm trường bào, càng hiển thêm khí chất yên lặng trầm ổn. Thẩm Hi cười tủm tỉm nhìn hắn mấy vòng, nhìn được đã con mắt.

Mặc ấm áp, Thẩm Hi đi tới chỗ cửa hàng mộc lấy ce cút kít với thùng đựng cháo, còn đi nhà Tôn đại gia lấy "chõ". Mọi công việc chuẩn bị cho việc khai trương đã sẵn sàng, bắt đầu từ mai là có thể bán hàng.

Ăn tối xong, nàng đi vo gạo, sau đó ngâm vào trong thùng, chuẩn bị cho gạo hút no nước mai nấu mau nhừ hơn. Lại lấy vò củ cải hôm trươc muối ra nếm thử, đã ăn được. Chuẩn bị xong mấy thứ này, Thẩm Hi mới đi hót sạch tro bụi cũ trong bếp lò, nếu có than đá, cái bếp này sẽ rất tiện lợi, chỉ cần cho gạo với nước vào nồi lò, nhen lửa rồi cho thêm than vào là đun được cả đêm, hôm sau dậy cháo đã nhừ,nàng không cần vất vả đun bếp.

· Chú giải mấy vấn đề (người edit)

Về chuyện thân thế hai người mà Thẩm Hi đã bịa ra với Vương thư lại: Thời cổ chú trọng việc thành thân an gia – người nam nhân đã thành thân đc coi à trưởng thành, có thể cáng đáng một gia đình, cha mẹ có thể phân chia tài sản và cho hai vợ chồng son ra ở riêng, lập một hộ khác. Vậy nên, Vương thư lại sẽ nghĩ đến tình huống "người họ hàng trong tộc" có thể sẽ là trưởng bối, lấy cớ người mù đã thành thân để tự lập môn hộ, do đó đuổi 2 người ra khỏi nhà.

Tên của Thẩm Hi trong hộ tịch: Vương thư lại nghe nhầm, và có thể hắn biết ít chữ nên chữ Hi có nhiều nét, khó viết, nên đổi thành chữ Tây. Chữ Hi và Tây đồng âm là Xi nên dễ nhầm.

CHƯƠNG 7

Đến nửa đêm, Thẩm Hi đã tỉnh, đốt ngọn đèn mờ nhạt xuống giường đi nhóm lò. Củi cùng than nàng đã xếp hết tvào trong lò từ lúc vo gạo, giờ chỉ cần nhóm lửa là được.

Nhưng nàng không ngờ đốt lò lại khó hơn nhóm bếp nhiều, lòng lò chỉ một lỗ nhỏ nhỏ, lại xếp đầy than với củi, muốn nhen củi cháy cũng không phải dễ, dù lúc ban sáng này có hỏi qua Quách thẩm rồi nhưng lí luận khác với thực tiễn, một lát sau, lửa chưa cháy nhưng đầy phòng khói đặc, đến cả người mù trên kháng cũng bị sặc đến ho sặc sụa.

Thẩm Hi tức giận đến điên đầu, hung hăng nghĩ: Mình không thể chịu thua cái lò chết tiệt này được, cùng lắm thì moi hết than ra, đốt mỗi củi không xem có cháy hay không! Nàng mở cửa bếp, cơn gió lạnh buốt xương liền thổi vào phòng, thổi bay làn khói dày đặc, cũng thổi hết hơi ấm trong bếp, khiến nàng lạnh đến nổi hết da gà. Nhưng Thẩm Hi là một người cố chấp không chịu thua, chịu đựng cái lạnh mà trở lại bên bếp lò, cầm lấy ít củi tiếp tục chiến đấu.

Qua nửa giờ phấn đấu, cuối cùng nàng cũng đốt được lò, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này nàng cho thêm mấy viên than lớn vào lò ngay lúc củi đang cháy lớn, cảm ơn trời đất, lần này rốt cuộc than cũng cháy. Thẩm Hi lau lau mồ hôi trên trán, vội đổ nước với gạo vào nồi, dần dần, khói trong bếp tan dần, trong bếp cũng ấm trở lại, nàng trở lại trên kháng, nhưng không thể ngủ yên được, nàng băn khoăn nồi cháo, một chốc dậy xem cần thêm than chưa, một chốc lại dậy đổ thêm nước, thêm than vào trong lò, dù sao qua nửa đêm nàng không ngủ yên được, chốc chốc lại dậy xem. Điều duy nhất khiến nàng vui mừng là đến lúc trời tờ mờ sáng,cháo đã ăn được.

Thẩm Hi trước hết buộc thùng đựng cháo vào xe cút kít, mới múc cháo từ trong nồi ra đổ vào thùng, đậy kín nắp, đặt bồn nhỏ đựng dưa muối lên xe, rồi đẩy xe ra cửa.

Bởi vì là ngày đầu bán, nàng không dám làm nhiều, để tránh bán không hết lãng phí, nên đẩy xe cũng không nặng cho lắm, nhưng việc giữ thăng bằng cho xe lại không dễ, nàng phải dùng hết sức để giữ,nhưng suýt nữa cũng bị lật xe.

Vì người ở đây dậy sớm, lúc Thẩm Hi đi đến chợ đã thấy nhiều người bày quán ở đó. Nàng nhanh chóng đẩy xe đến trước cửa nhà Tôn đại gia, đã thấy ông dọn xong bàn ghế cho nàng rồi, đang ngồi trên bậc cửa nhìn người ta bày quán, cũng sợ người ta lấy mất bàn ghế.

Cảm kích lòng nhiệt tình của Tôn đại gia, Thẩm Hi nhanh chóng chào hỏi: "Tôn đại gia, ngài dậy sớm quá". Tôn đại gia đứng lên cười nói: "Thẩm nha đầu, không còn sớm đâu, là ngươi tới quá muộn, ngươi xem, người ta đều bày xong quán rồi, việc buôn bán là không thể lười biếng". Dứt lời, liền bắt tay giúp Thẩm Hi khiêng thùng cháo đặt xuống, đặt xuống tấm gỗ đã đặt sẵn.

"Cảm ơn lão nhân gia ngài dạy bảo, ngài mai ta sẽ tới sơm hơn". Thẩm Hi trả lời, đặt bồn dưa muối xuống, lại bày bát đũa ra, vừa tán gẫu với Tôn đại gia. Tôn đại gia nói: "Buôn bán thì phải rao hàng, ngươi không rao hàng đi lại tán gẫu với ta cũng không có khách đâu. Mau rao đi".

Thẩm Hi cũng không ngại, gọi to: "Cháo bát bảo nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây, ba văn một bát, đưa thêm một đĩa dưa muối, còn có chỗ ngồi, mau đến mau đến đây!". Nàng rao đi rao lại mấy lần, cho đến lúc có một vị khách ngồi vào bàn, mới dừng lại.

Vị khách đầu tiên là một lão tiên sinh lớn tuổi, y phục dù chỉnh tề nhưng hơi cũ, có chỗ đã mòn đến bị xơ sợi, xem ra là một vị địa chủ nhỏ, ông đến nhìn nhìn, thong thr ung dung hỏi: "Cháo này là cháo ngọt hay mặn?". Thẩm Hi lễ phép trả lời: "Đây là cháo trắng, trong đó chưa thêm đồ gì, nếu ngài ăn ngọt, sẽ thêm đường vào bát, nếu thêm đường là bốn văn tiền, đường đắt. Còn nếu ngài ăn mặn, tiểu nữ sẽ đưa thêm một đĩa dưa muối ăn cùng, không thêm tiền. Ngài ăn cháo ngọt hay mặn?". Đường ở nơi này không chỉ có đường mạch nha, lần trước nàng mua đường nói là "đường trắng", nên tiểu nhị tưởng nàng muốn mua đường mạch nha màu trắng. Có một loại đường khác gọi là đường cát, màu vàng. Đường cát này cùng đường trắng không quá khác biệt, nhưng không trắng cũng không tinh khiết như đường trắng. Loại đường mà Thẩm Hi dùng lần này là loại đường cát này.

Lão tiên sinh thản nhiên nói: "Một bát cháo mặn, bát đũa phải sạch sẽ". Thẩm Hi đáp một tiếng, vội múc một bát cháo đặt lên bàn, sau đó gắp mấy miếng dưa muối lên đĩa nhỏ, bưng đến trước mặt lão tiên sinh, cười tủm tỉm nói: "Lão tiên sinh xin mời dùng".

Lão tiên sinh kia lấy ta bốn đồng tiền, đưa cho Thẩm Hi, nàng lấy ba đồng, trả lại cho ông một đồng: "Ba đồng là đủ rồi, ngài trả thừa một đồng". Lão tiên sinh "Hừ" một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Cái này cũng không biết, đồng thừa lại là thưởng cho ngươi".

Lần này Thẩm Hi ngạc nhiên, chữ "thưởng" này nàng chỉ thấy trên TV, chưa bao giờ thấy trong cuộc sống thực, vì trong xã hội không ai cao hơn ai một bậc, dù là người có tiền có quyền cũng không tự tiện nói từ này, có đi nhà hàng hay mấy chỗ quán cà phê, bar linh tinh cũng chỉ dùng từ "tips" cho lịch sự. Nhưng nàng rất mau liền hiểu, ở đây là xã hội phong kiến giai cấp nghiêm ngặt, mình thuộc vào giai tầng thấp nhất, chữ này chắc về sau sẽ thường gặp phải. Nghĩ đến đây, nàng nở nụ cười, trả lời theo bộ dạng học theo trên TV: "Vậy tiểu nữ xin cảm ơn lão nhân gia ngài".

Nàng mới hành lễ xong, lão tiên sinh kia đã trầm giọng hỏi: "Ngươi chưa thành thân? Một cô nương gia sao có thể tự tiện lộ đầu lộ mặt ở ngoài, người nhà cha mẹ ngươi đâu?". Thẩm Hi nghĩ thầm ông hỏi cái này làm gì, người ta đã kết hôn hay chưa thì liên quan gì đến việc bán cháo, nhưng chỉ dám nói thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn lễ phép đáp lời: "Tiểu nữ đã không phải là cô nương, thành hôn được hơn một tháng rồi". Lão nhân kia lại trầm mặt xuống, cả giọng nói đều tăng thêm: "Láo xược, đã thành thân còn dám tự xưng là "tiểu nữ", cha mẹ chồng ngươi dạy con dâu kiểu gì?".

Thẩm Hi giật mình, việc xưng hô như vậy sẽ không có chuyện gì chứ, nàng chỉ học theo mấy cô gái gặp được trên đường, hơn nữa lúc nói chuyện với Lâm chưởng quỹ cũng không thấy ông ấy bảo gì. Nàng vội vàng hỏi: "Lão tiên sinh, xưng hô như vậy liệu có vấn đề gì không ạ? Cha mẹ chồng đã mất từ lúc ta chưa gả đến, trong nhà chỉ có ta với trượng phu, không có trưởng bối nào. Ta có chỗ nào không ổn, còn mong tiên sinh chỉ giáo".

Lão tiên sinh nghe Thẩm Hi nói, mới bớt vẻ giận dữ mà nói: "Nếu đã không có người dạy dỗ, cái này cũng không trách ngươi. Ngươi nhớ kĩ chỉ có cô nương chưa lập gia đình mới được tự xưng là 'tiểu nữ', nếu đã thành thân, xưng là 'tiểu phụ nhân'. Hoặc xưng là 'nô' hay 'ta' cũng được, xưng hô này cả thành thân hay chưa đều dùng được. Ngươi đừng lại nói sai".

Nô, vẫn là thôi đi, Thẩm Hi thật không thể nói ra miệng, chỉ phải nói: "Tiểu phụ nhân đã biết, đa tạ lão nhân gia ngài chỉ điểm". Tiểu phụ nhân, nghe cứ mất tự nhiên kiểu gì.

Lão tiên sinh thấy Thẩm Hi sửa lại, phất tay nói: "Thôi, đi xuống đi, ta phải dùng bữa". Nàng nghe lời trở về chỗ thùng cháo, đã thấy có mấy người đứng trước thùng, một người lắm mồm nói: "Lão nhân kia là Lí tú tài, nhà hắn trước kia đúng là gia tài bạc vạn, mà Lí tú tài này chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh, trong nhà chỉ biết tiêu tiền không biết kiếm tiền, thua lỗ hết cả gia tài, cả lương thực còn chả có bao nhiêu còn luôn thích làm vẻ rộng rãi, mua cái gì đều thưởng thêm tiền, nương tử cứ cầm đi".

Đúng là chuyện lạ nơi nào cũng có, xem ra từ cổ chí kim, chỉ cần là người, ai cũng đều có một ngọn lửa bà tám thiêu đốt trong lòng. Thẩm Hi vừa trò chuyện với mọi người, vừa tay chân nhanh nhẹn múc hết bát này đến bát kia cho người ta. Bán cháo ở cạnh một đống sạp bánh bao bánh nướng đúng là không sai, tuy nàng có nghĩ đến việc buôn bán suôn sẻ nhưng không ngờ lại bán chạy đến vậy, người đến mua cháo liên tục, hai mươi cái bát to kia không đủ dùng, may là Tôn đại gia nhiệt tình, gọi Tôn đại nương đem hết bát to của nhà mình ra, lại múc đến một chậu nước giúp Thẩm Hi rửa bát. Nếu không có hai ông bà giúp đỡ, nàng đúng là tay chân rối loạn không bán được hàng.

Đến khoảng 9 giờ sáng đã bán xong thùng cháo, Tôn đại nương giúp nàng thu dọn bát đũa, rửa sạch sẽ, lại dọn bàn ghế vào chỗ góc sân. Thẩm Hi luôn miệng cảm tạ hai người, nhưng hai ông bà chỉ xua tay, nói dù sao người già rồi không làm được cái gì, giúp đỡ một chút coi như là vận động tay chân. Thẩm Hi bận tâm đến người mù đang ở nhà, trò chuyện một lát sau liền đẩy xe trở về. Trên chợ, nàng còn mua mấy cái bánh bao, một miếng thịt thủ lợn ở chỗ hàng bán đồ kho rồi mới về.

Về đến nhà, nàng trước vào phòng nhìn xem người mù, thấy hắn đã mặc quần áo tử tế ngồi dựa vào trên kháng. Nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net